- - Là một kẻ khốn nạn lòng lang dạ sói thả thính rồi chạy sau này nhất định sẽ bị người khác trả thù.
Nàng bị một chuỗi hình dung từ liên tiếp này của Lâm Tiêu Tiêu dọa tới mới kinh sợ, nàng ngây ngốc nhìn Lâm Tiêu Tiêu, đôi mắt như nước ánh lên sự ngu đần, cơn giận của Lâm Tiêu Tiêu còn chưa tiêu hết, cô dùng ngón tay chỉ vào sách: "Đang làm gì thế, đoạn này tôi đã nói vài lần trọng điểm rồi, sao vẫn không nhớ được vậy?"
Tô Mẫn lập tức cúi đầu, nghiêm túc đọc sách, cô lại nhìn phía sườn mặt của nàng, chóp mũi, môi, cằm, có thể hoàn mỹ nói liền thành một đường thẳng tắp.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn, cảm thấy cảnh đẹp ý vui, khóe môi cũng nở một nụ cười không thèm để ý.
Hình thức giảng bài của phó giám đốc Lâm cực kỳ cứng nhắc, bình thường cô hay giảng một đoạn, sau đó thử xem Tô Mẫn có thể hiểu được nó hay không, sau đó lại bắt nàng phải ngâm nga học thuộc: "Toàn bộ mọi tri thức đều là những đoạn ký ức."
Tô mẫn yên lặng cạn lời, trong lòng nàng biết rõ chỉ số thông minh của mình đang bị Lâm Tiêu Tiêu xem thường, nàng chỉ có thể câm miệng ngoan ngoãn nghe lời giống như một đứa trẻ ngoan, cúi đầu học tập.
Một chùm đèn buổi tối, một ly trà xanh.
Tới mười phút cuối cùng.
Lâm Tiêu Tiêu xem đồng hồ, phát hiện thời gian cũng sắp tới lúc kết thúc rồi, buổi học bù hôm nay cũng đi đến cuối cùng, đến thời gian cô phải "đi học" rồi.
Cô lười biếng duỗi người, không thể ngồi thẳng người nữa, dùng một bàn tay chọc cằm, duỗi thân ra tạo thành một đường cong ưu nhã, cũng hiện lên đường cong của cơ thể, phần xương quai xanh tinh tế ở chỗ cổ cũng không hề có chỗ ẩn thân nào cả, những sợi tóc dài vương trên áo choàng càng nổi bật làn da trắng tinh của cô, một hành động câu dẫn trần trụi.
"Cái này tôi nhớ kỹ rồi, cái này ----" Tô Mẫn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt lóng lánh nước của Lâm Tiêu Tiêu, cô đang nhìn chăm chú Tô mẫn, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, bên miệng còn vương một nụ cười.
Mặt của Tô Mẫn có hơi nóng lên, không biết có phải là do ảo giác hay không mà âm thanh của Lâm Tiêu Tiêu cũng mềm hơn vài phần: "Chỗ nào?"
Tay cô giống như vô tình bắt được tay của Tô mẫn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sách: "Là đoạn nào thế?"
Âm cuối nhếch lên có vẻ kiều mị.
Trái tim của Tô Mẫn cũng run lên theo đó, cảm xúc không xương tinh tế ở trên bàn tay khiến nàng cảm thấy như có thứ gì đó đang chui ra khỏi trái tim, lan khắp tay chân, tê tê dại dại.
"Em đang làm gì thế? Sao lại đờ người ra rồi?"
Lâm Tiêu Tiêu cười như không cười nhìn nàng, hương thơm xà phòng của phụ nữ thoảng qua cánh mũi của Tô Mẫn, giống như một loại độc dược trí mạng.
"Sao mặt của em lại hồng thế?"
Lâm Tiêu Tiêu dùng ánh mắt quan tâm nhìn Tô mẫn, ánh mắt kia khiến Tô Mẫn vốn đang trong tình trạng huyết khí phương cương (*) không thể nào chịu nổi, nàng vội vàng cúi đầu, lập tức khép sách vở lại: "Hôm nay đến đây thôi! Cảm ơn đàn chị, chị mau đi nghỉ ngơi đi! Em cũng sắp đi tắm ngủ nghỉ rồi!"
(*) tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.
Giọng điệu giống như đang đuổi người, Tô Mẫn cảm thấy rất hoảng hốt, Lâm Tiêu Tiêu lại rũ mi cười nhạt, cô đứng dậy cầm lấy sách của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi, vừa mới đi đến trước cửa cô còn quay đầu lại nhìn Tô Mẫn một cái.
Cái liếc mắt kia nhẹ liếc, mang theo sự quyến rũ và dụ hoặc của một người phụ nữ.
Vào lúc đêm khuya.
Tô Mẫn mất ngủ, tay nằm nắm chặt chăn, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, ngày mai còn có đầy tiết học nữa, trong lòng nàng sốt ruột, nhưng mà càng sốt ruột thì trong đầu lại không thể nào yên tĩnh lại được.
Tất cả đều là... ánh mắt kia của Lâm Tiêu Tiêu, là bộ dạng mỉm cười của cô, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi....
Rốt cuộc tình huống này là sao vậy chứ!
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tô Mẫn rời giường thì nhìn chằm chằm vào quầng thâm mắt ở trong gương một hồi lâu, nàng gửi một tin nhắn sang cho Lâm Tiêu Tiêu.
- -- Đàn chị, đêm nay có chút chuyện nên không thể học bù được, vất vả rồi.
Có một số việc nàng cần xác minh lại chút.
Lúc Lâm Tiêu Tiêu nhận được tin nhắn này thì khóe môi cong lên, nhanh như vậy đã không thể kiềm chế được rồi à? Cô vừa mới bắt đầu thôi.
Buổi sáng lúc đi học, Tô Mẫn dường như dùng toàn bộ để ngủ bù, tiết tự học buổi tối nàng cũng không thể nào bình tĩnh nổi, sau đó nàng dứt khoát ra khỏi thư viện gọi điện thoại cho Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo kêu kêu quát quát chạy tới, thở hổn hển nhìn Tô mẫn: "Làm sao thế?"
Tô mẫn gửi tin nhắn cho cô bảo nàng sắp chết rồi, bảo cô nhất định phải tới gặp nàng,
Tô Mẫn đau khổ nhìn Nguyên Bảo, ánh mắt nóng bỏng dừng ở trên mặt cô.
Phải nói thật thì Nguyên Bảo cũng là một người đẹp ở trong vòng, hôm nay cô ăn mặc khá tùy tiện, tóc quấn lên lộ ra toàn bộ khuôn mặt, cũng càng hiện lên khuôn mặt không chút tì vết kia. Cô mặc một chiếc áo sơ mi hồng nhạt, bên ngoài khoác thêm áo khoác tây trang màu đen, còn có vẻ rất nghiêm túc.
Nguyên Bảo sờ mặt: "Xem gì thế! Mắt cứ nhìn thẳng vậy." Cô có hơi ngượng ngùng: "Mình đẹp như vậy à?"
Tô Mẫn thở dài: "Nguyên Bảo, sao cậu có thể xinh đẹp một cách tục tằng như vậy chứ? Hoàn toàn không thể nào quyến rũ được người khác được?"
Đúng là không thể nào so được với đàn chị mà.
Nguyên Bảo:.....
Bệnh tâm thần à!
Nguyên Bảo giơ tay thử sờ trán của nàng: "Phát bệnh hả?"
Tô Mẫn:....
Cứ như thế, Nguyên Bảo không thể hiểu được mà bị Tô Mẫn kéo ra ngoài chơi, lên trên đường chạy đi hứng gió lạnh, Tô Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay ánh trăng rất đẹp, mềm nhẹ sảng khoái, tỏa ra luồng sáng ấm áp, ánh sáng kia khiến Tô Mẫn nhớ đến Lâm Tiêu Tiêu.
Mỗi lần học bù.
Ở dưới ánh đèn màu cam vàng, cô sẽ dịu dàng nhìn nàng, mái tóc mượt mà xõa ra, màu cà phê kia có vẻ gợi cảm, sườn mặt quyến rũ ẩn hiện dưới mái tóc kia, lúc giảng bài cực kỳ nghiêm túc, cũng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Tô Mẫn.
Dùng sức lắc đầu, muốn vứt toàn bộ đoạn ngắn kia ra ngoài, Tô Mẫn lại quay đầu nhìn Nguyên Bảo: "Mình muốn đi vào quán bar nhìn thử xem."
Nàng muốn xác định xem có phải gần đây bản thân bị áp lực quá lớn, mà Lâm Tiêu Tiêu lại có khí chất và diện mạo phù hợp với gu của nàng cho nên nàng mới như bị ma quỷ ám ảnh mà nhớ đến cô.
Nguyên Bảo giảm tốc độ xe xuống: "Đi chỗ nào? Cậu cũng biết một thiếu nữ tốt thanh niên tốt của xã hội mới như mình chưa bao giờ đi đến máy chỗ như quán bar, trong lòng mình chỉ có vị kia của nhà mình mà thôi, mấy chỗ kia mình sẽ không bao giờ đi đâu, cậu... bla bla bla..."
Tô mẫn ngồi ở bên cạnh nhìn gương đối chiếu lại lớp trang điểm của mình, ngắt lời cô: "Ừ, vậy dừng xe đi, mình tự đi."
Mười phút sau.
Xe dừng lại ở trước cửa quán bar.
Tô Mẫn xuống xe, vừa ngẩng đầu đã thấy được biển hiệu của quán bar --- Chờ.
"Sao cậu lại đưa mình tới một chỗ có cảm giác văn nghệ như thế này chứ?"
"Này này này," Nguyên Bảo cảm thấy bây giờ Tô Mẫn muốn lật trời lật đất lên rồi: "Nếu không thì ngài muốn đi chỗ nào chứ? Đi thôi, đừng có nhìn thấy cái tên văn nghệ như vậy, chứ bên trong có không ít người đẹp đấy, quán bar này đã khai trương rất nhiều năm rồi, còn có một câu chuyện truyền thuyết về vị nữ chủ nhân xinh đẹp của quán bar nữa đấy."
Tô Mẫn: "Chuyện gì?"
Nguyên Bảo: "Nghe nói là nữ chủ nhân nơi này vẫn luôn yêu thầm một người nào đó, nhưng trước sau lại không chịu tỏ tình, còn nữa, nghe nói hai người lúc còn nhỏ còn ước định sẵn sau này trưởng thành sẽ cùng nhau mở một quán bar, cho nên cô ấy mới mở một quán bar để chờ người như bây giờ, nhưng có điều mình đã đến đây vài lần mà không có lần nào được gặp nữ chủ nhân này cả, nghe bảo là rất xinh đẹp, có rất nhiều người đến đây chỉ vì muốn được nhìn cô ấy một lần xem thử. Đi thôi đi thôi, lãng mãn lắm luôn đấy."
Tô Mẫn nghe xong cảm thán: "Khi mình còn bé cũng đã từng muốn mở một quán bar như thế này."
Đây cũng là nguyện vọng nho nhỏ khi nàng còn bé.
Nguyên Bảo cạn lời: "Cậu đừng có nói với mình người mà nữ chủ nhân quán bar chờ là cậu đấy nhé, Mẫn Mẫn, có phải gần đây cậu học nhiều quá nên ngu người luôn rồi không? Sao mình cứ có cảm giác những ngày gần đây cậu cứ hay mơ mộng giữa ban ngày thế nhỉ?"
Mắt Tô Mẫn trợn trắng, hai người vừa nói chuyện vừa bước chân vào quán bar, trong quán bar đúng là người đông kín chỗ, trong không khí hỗn tạp chứa đầy mùi thuốc lá và mùi bia rượu, ánh đèn chập chờn treo giữa không trung tạo nên không khí mập mờ, tiếng nhạc điếc tai kia khiến trái tim của Tô Mẫn không thể nào tiếp nhận được, nàng quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Bảo,
Nguyên Bảo cởi áo khoác ra, tay nhấc lên, thả tóc xuống, có vẻ rất quen thuộc lao thẳng lên sân khấu nhảy nhót.
Tô Mẫn:.....
Vừa nãy là ai còn bảo rằng chưa từng đi đến quán bar hả, đúng là khiến người ta không thể nói lời nào mà.
Không khí như thế này Tô Mẫn cũng không thích lắm, nàng đi đến trước quầy bar gọi một ly Cocktail, người chế rượu tên Huyễn Huyễn, là một cô gái nhìn có vẻ ngầu, cô có một bộ tóc ngắn màu nâu thoáng mát, làn da cũng rất tốt, ánh đèn chiếu xuống trông trắng nõn như sứ: "Xin chào người đẹp, xin hỏi cô họ gì?" ánh mắt của cô dừng lại ở trên người của Tô mẫn, không ngừng quan sát.
Tô Mẫn ngẩn người: "Sao thế, đến chỗ mấy người chơi còn phải khai báo tên thật hả?"
Huyễn Huyễn có vẻ rất lịch sự nói: "Có chút quy định như rượu ngon tặng người đẹp, có thể là người có duyên với nhau đấy. Mỗi đêm sẽ tặng miễn phí một ly cho cô gái xinh đẹp nhất ở đây, chỉ vì giữ lại tên họ của đối phương."
Lời nói có vẻ văn vẻ, lại mang ý khen ngợi, tâng bốc, nếu là người bình thường thì đã vui tới mức muốn bay lên rồi, nhưng Tô Mẫn lại nhăn mày lại, quay người muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy Nguyên Bảo đang chơi hăng say ở trên sàn nhảy, nàng lại nghĩ đến câu chuyện tình cảm lãng mạn của nữ chủ nhân nơi này, cuối cùng nàng nhẫn nhịn quay đầu lại: "Tô."
Trong mắt Huyễn Huyễn dường như xuất hiện một tia sáng nào đó, cô đưa ly rượu Cocktail đã điều chế tốt đưa đến trước mặt Tô Mẫn.
Huyễn Huyễn mỉm cười: "Lần đầu tiên đến đây hả? Lát nữa nữ chủ nhân cũng sẽ đến đấy."
Còn có chuyện tốt như thế này nữa hả?
Cộng thêm câu chuyện mà Nguyên Bảo nói, lòng hiếu kỳ của Tô Mẫn cũng bị gợi lên, vị nữ chủ nhân của nơi này cũng quá thần bí rồi.
HƯơng vị rượu ở đây cũng rất đặc thù.
Vừa uống thì cảm thấy hơi ngọt, nhưng càng về sau từ chỗ đầu lưỡi đến cuống lưỡi đồng thời hiện lên vị chua xót, rất giống như tình cảm của một người.
Lúc Tô Mẫn đang híp mắt nghiêm túc uống một ly thì Nguyên Bảo cũng lau mồ hôi chạy tới: "Ai da, Huyễn Huyễn, cho tôi một ly với."
Huyễn Huyễn mỉm cười, vẻ mặt yên lặng, tập trung vào chén rượu ở trong tay, động tác ở trên tay không ngừng chuyển động, bay nhanh, xoay tròn, ở dưới âm thanh ồn ào của mọi người, cô điều chế một ly rượu màu đưa cho Nguyên Bảo.
Tô Mẫn nhìn sang, người không giống nhau thì có loại rượu không giống nhau hả?
*****
Sau hai giờ, bữa tiệc chiêu đãi mới kết thúc.
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười đưa mấy vị lãnh đạo cao cấp uống say đang quay cuồng ra ngoài cửa, đôi lông mày xinh đẹp của cô nhíu lại, tay không nhịn được mà ôm lấy chỗ dạ dày.
Ngày hôm nay rượu hơi nặng cho nên dạ dày của cô lại bắt đầu đau, trên trán còn chảy ra mồ hôi lạnh, cô cắn răng chịu đựng, rõ ràng đã đau tới mức không thể chịu nổi nhưng cô vẫn duy trì nụ cười trên môi.
Bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi, chỉ còn một phân đoạn tiễn khách cuối cùng mà thôi, cô phải cắn răng chịu đựng.
Hồ Phỉ Phi đứng ở bên cạnh lo lắng nhìn cô, Từ Linh đứng ở phía sau cũng yên lặng mà nhìn Lâm Tiêu Tiêu hồi lâu,: "Quan hệ của cô ấy và Tô mẫn là sao thế?"
Có thể vì cô ấy mà uống rượu một cách không muốn sống như thế hả?
Nhưng lúc trước khi gặp mặt với Tô Mẫn, Từ LInh có thử nhắc tới phó giám đốc của Nam Dương, phát hiện Tô Mẫn ngây ngốc, dường như chẳng biết cái gì cả.
Hồ Phỉ Phi thở dài, nàng quay đầu lại, dặn dò thư ký: "Đi lấy thuốc dạ dày và nước ấm đến đây, kêu người ngoài đi ra ngoài hết đi, để phó giám đốc Lâm không cần đứng thẳng như vậy nữa.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2. Vô Vi Nhất Niệm
3. Mùa Hè Mang Tên Em
4. Ve Sầu Mùa Hạ
=====================================
Từ nhỏ Lâm Tiêu Tiêu đã được học tất cả những chương trình học mà một người thừa kế xuất sắc bắt buộc phải học, cho dù là ở tình huống nào, chỉ cần cô muốn thì sẽ có thể bày ra dáng vẻ đoan trang không chút sai sót nào cả.
Từ Linh nghe được hai chữ "người ngoài", nhướng mày, Hồ Phỉ Phi quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của cô: "Còn có thể là loại quan hệ gì chứ? Làm gì có ân huệ vô duyên vô cớ nào giữa người này và người khác nữa chứ."
Từ Linh yên lặng, trước khi cô dùng người thì sẽ chọn lựa theo bối cảnh, mạng lưới quan hệ cũng quan trọng vô cùng.
Hồ Phỉ Phi: "Cũng giống như tôi đối với bộ trưởng Từ vậy, nếu như không có mục đích thì đường đường một tổng giám đốc như tôi lại phải chạy đến đây làm bồi rượu hả?"
Nàng nhìn bộ dạng đang cân nhắc của Từ LInh, không nhịn được cười khinh thường một tiếng, cái đám quan lớn này hoàn toàn không giống như đám người làm giới giải trí các nàng, lúc nào cũng phải nghi ngờ mọi chuyện.
Hồ Phỉ Phi móc một điếu thuốc lá ra, kẹp ở giữa hai đầu ngón tay mảnh khảnh, dùng ngón tay bậc lửa, sau đó phun ra một ngụm, dùng ánh mắt gợi cảm quyến rũ nhìn Từ Linh.
Ngón tay của nàng khá thon dài, có thể nhìn thấy được những đốt ngón tay đều đặn, rõ ràng, nhưng lại mang theo cảm giác tinh tế nhu nhượ c của một người phụ nữ.
Từ Linh thản nhân đối mặt với nàng, dần dần ánh mắt lại chuyển sang ngón tay thon dài của nàng.
Trên mặc của Hồ Phỉ Phi dường như mang theo dư vị tình cảm nào đó: "Cô có biết không? Nửa năm nay cô thay đổi rất nhiều đấy."
Nàng đã từng gặp qua Từ Linh lúc vừa mới cắm rễ từ Tân Cương đến Đế Đô, khi đó mặc dù cô có vẻ kiêu ngạo nhưng vẫn giữ nguyên sự nhiệt huyết của người trẻ tuổi, khi đó Hồ Phỉ Phi rất hay trêu chọc cô, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Từ Linh thì nàng sẽ vui vẻ vô cùng.
Nhưng chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, Từ Linh đã nhanh chóng trưởng thành và lột xác, trở nên thành thục hơn, càng ngày càng có khí chất của một vị lãnh đạo, nhưng nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng ít.
Từ Linh nhìn vào đôi mắt của Hồ Phỉ Phi: "Sao nào, không thể lọt được vào mắt của tổng giám đốc Hồ hả?"
Cô bước lên trước một bước, tới gần Hồ Phỉ Phi, mùi rượu thoang thoảng như có như không hòa lẫn vào mùi hương của cơ thể, Hồ Phỉ Phi bị hành động cường thế này của cô dọa sợ, khói thuốc cũng sặc thẳng vào cổ họng.
Từ Linh duỗi tay, trực tiếp cầm lấy điếu thuốc ở trên tay nàng, tắt lửa, ném vào trong thùng rác.
Hồ Phỉ Phi nóng nảy: "Cô làm cái gì vậy?"
Lâm Tiêu Tiêu vừa mới uống thuốc xong, nhìn thấy hình ảnh này, cô yên lặng vỗ bả vai của Hồ Phỉ Phi: "Không cần nóng nảy như vậy, sẽ khiến lãnh đạo cảm thấy không vui đấy."
Hồ Phỉ Phi:.....
Được lắm, phó giám đốc nhà nàng đúng là tuyệt vời mà, vì có thể hoàn thành được chuyện này mà đã bắt đầu nhận người ta làm lãnh đạo rồi.
Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Hồ Phỉ Phi túm lấy Lâm Tiêu Tiêu: "Đi một chuyến đến Chờ đi, khó được có cơ hội thả lỏng như thế này."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Từ LInh lạnh lùng lãnh đạm đứng ở một bên, cô nghĩ ngợi: "Đã cái giờ này rồi, chắc cũng không có khả năng cung cấp phòng ngủ cho hai người đâu."
Hồ Phỉ Phi:......
Vì sao cứ phải nói chuyện một cách sắc tình như vậy chứ? Phòng? Nàng muốn phòng làm gì chứ? Cho dù phòng có để ở trước mặt của nàng thì nàng cũng sẽ không vào, NO, nàng chính là một người chính trực như vậy đấy!
Ba người xuất phát, bởi vì đều uống qua rượu cho nên Lâm Tiêu Tiêu gọi Sue đến đây làm tài xế.
Hình như Từ Linh có hơi say rượu, dựa vào cửa sổ xe nghỉ ngơi, Hồ Phỉ PHi nhìn thấy thì cười tủm tỉm nhích lại gần phía cô, đỡ đầu của cô đặt lên vai của mình.
Trên xe ngoài Sue và Lâm Tiêu Tiêu ra cũng không có người ngoài, nàng có thể tùy ý làm bậy.
Từ Linh nhíu mày, muốn đẩy nàng ra, Hồ Phỉ PHi cúi đầu phun mùi rượu thoảng qua tai cô: "còn giả vờ gì chứ? Ở lại đây không phải vì tôi à? Bộ trưởng Từ, cô thích tôi đến mức nào thế?"
"Cô uống nhiều rồi." Từ LInh lạnh nhạt nói, Hồ Phỉ Phi mỉm cười, còn muốn nhích sang chỗ của cô, Từ LInh cũng mỉm cười với nàng, duỗi tay nhéo vào chỗ thịt mềm trên eo nàng.
Tê tê tê ----
Hồ Phỉ Phi đau tới mức hít sâu một hơi, Từ Linh cười mỉa mai nhìn nàng: "Tỉnh chưa?"
Hồ Phỉ Phi dùng sức gật đầu.
Hai người ngồi vây xem ở đằng trước....
Sau khi đến Chờ, quả nhiên không ngoài dự đoán của Lâm Tiêu Tiêu, không chỉ không có phòng mà bên trong còn không có chỗ ngồi nữa, dù sao vào giờ này thì cuộc sống về đêm cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Xe dừng lại, Huyễn Huyễn mặc tây trang đi ra tiếp đón, cô mở cửa, cung kính cúi chào: "Chủ quán, cô đã đến rồi."
Lâm Tiêu Tiêu đi xuống xe, gật đầu với cô: "có giữ lại phòng không?"
Cô gật đầu: "Đã sắp xếp theo lời của cô, phòng nhỏ, tư mật, không ai quấy rầy." Nói xong, Huyễn Huyễn quay đầu nhìn Hồ Phỉ Phi: "Xin mời hai vị."
Hồ Phỉ Phi:.....
Từ LInh:......
Phó giám đốc Lâm làm như vậy thật à?
Đầu tiên phải mời hai vị cấp trên này vào đã.
Lâm Tiêu Tiêu vẫn dò hỏi giống như thường ngày: "Gần đây thế nào?"
Gần đây quá bận cho nên cô cũng không ghé qua.
Huyễn Huyễn gật đầu: "Tất cả vẫn như cũ, chỉ là ---" Cô nhìn Lâm Tiêu Tiêu, muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Tiêu Tiêu quay đầu, đôi mắt thon dài hơi nheo lại, vẻ mặt lạnh lùng: "Làm sao thế?"
Từ lúc Chờ khai trương đến nay chuyện bị người tới gây sự cũng không phải một hai lần gì, trên đường này loại người nào cũng có, mỗi lần đề u lăn lộn không nhỏ, cũng phí tâm phí lực, không chỉ bạn bè ở xung quanh mà ngay cả ba mẹ cũng đã khuyên cô nên đóng cửa quán bar không ít lần, dù sao trong nhà cũng không thiếu chút tiền này, nhưng lại không có tinh lực để xử lsy chuyện này nữa, một mình Nam Dương cũng đã đủ tiều tụy sức sống lắm rồi, nhưng cố tình Lâm Tiêu Tiêu lại không chịu nghe.
HUyễn HUyễn do dự một lát, nhẹ giọng nói: "Chủ quán, người cô chờ đến rồi."
Danh Sách Chương: