Chỉ cần có quen biết Tô Mẫn và hiểu nàng ở một mức độ nhất định thì sẽ đều biết rằng nàng là một người tự chủ mười phần mạnh mẽ, lạnh lùng và có phần thu mình.
Nhưng còn mặt khác của nàng ấy, thì chỉ có một người khác biết.
Thời điểm mới vừa ở cùng một chỗ, Lâm Tiêu Tiêu vẫn cho rằng, loại dục vọng mãnh liệt kia của Tô Mẫn đối với cô cũng chỉ là bởi vì mới mẻ.
Dù sao cũng chỉ là người mới hơn hai mươi tuổi, chính là độ tuổi nổi loạn, đầy nhiệt huyết, bên trong có nhiều hơn một chút cũng rất bình thường.
Thế nhưng sau khi đăng ký kết hôn, loại hiện tượng này không chỉ không có giảm bớt, ngược lại càng tăng nhiều thêm.
Tô Mẫn có thể tại trước mặt người khác nói chững chạc đàng hoàng, đối với cô ấy khắc chế lại khắc chế, nhưng về đến nhà, chỉ đơn giản chính là liếc nhìn nàng một cái vô cùng tự nhiên.
Thứ bảy tốt đẹp.
Tô Mẫn đi Nam Dương đón Lâm Tiêu Tiêu, vừa vặn cô ấy đang cùng Hồ Phỉ Phi tuyển người mới, cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên của Nam Dương cùng Thánh Hoàng đã đến mức độ kịch liệt, gần đây, cả Lâm Tiêu Tiêu và Hồ Phỉ Phi đều bận rộn chuyện này, hai người liếc nhìn tấm ảnh mới nhất của nghệ sĩ, Tô Mẫn rất hiểu chuyện ngồi ở một bên uống trà.
Nàng an tĩnh lại, thật là người đẹp như họa.
Đến cùng là tuổi trẻ, làn da trắng nõn như mỡ dê, tóc dài xõa vai, nàng bưng một ly trà, thân trên thẳng tắp, nhấp từng ngụm trà, ánh mắt nhàn nhạt mong lung.
Hồ Phỉ Phi vụng trộm liếc nhìn nàng một cái, dùng cánh tay đụng đụng Lâm Tiêu Tiêu: "Này, vị kia nhà cậu làm sao còn lãnh ngạo như vậy thế."
Lâm Tiêu Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười, "Phải nha."
Ở trước mặt người ngoài, cô ấy tự nhiên muốn giữ lại mặt mũi cho Tô Mẫn, dù sao Hồ Phỉ Phi và vị kia cũng là sư phụ của Mẫn Mẫn.
Nếu không phải có cái tầng quan hệ này tồn tại, cô ấy chỉ là một chữ "giả".
Hồ Phỉ Phi cảm khái: "Mình có thể hiểu tâm tình này của cậu, Từ Linh cũng là như vậy, ở nhà cũng một bộ dáng, có điều dạng này cũng tốt, ha ha."
Cô liếm liếm môi, nhớ lúc cô mạnh mẽ, kiểm soát cảm giác cũng khá tốt, phải không?
Lâm Tiêu Tiêu cười như không cười, Hồ Phỉ Phi nảy lên ý xấu, nàng nâng cao giọng nói, tay chỉ: "Cậu nhìn, cô bé này thế nào? Mới mười sáu, 1m74, đôi chân dài, trước kia học tập ở Hàn Quốc, nền tảng cũng không tệ lắm."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Hồ Phỉ Phi, lớn tiếng như vậy làm gì?
Cô liếc mắt nhìn sang Tô Mẫn, Tô Mẫn giống như là không nghe thấy gì, cầm lấy tạp chí bên cạnh lật xem.
Các nàng ước định với nhau, thời điểm làm việc đều phải tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, đừng đi quấy rầy.
Hồ Phỉ Phi: "Vậy cái này thì sao? Ái chà chà, tiểu gia bích ngọc (*), là loại hình cậu thích."
(*) Ý chỉ trong nhà có con gái xinh đẹp/ Cô gái xinh đẹp trong chốn nhà nghèo
Lâm Tiêu Tiêu:......
Cô đã nhìn ra, da của Tổng giám đốc Hồ lại căng rồi.
Dù sao Tô Mẫn người ta đến đây là để đón người về nhà, Hồ Phỉ Phi cũng không thể chiếm quá nhiều thời gian của Phó giám đốc Lâm được, trước khi đi nàng còn gật gật đầu với Tô Mẫn: "Đi nha."
Tô Mẫn mỉm cười đứng dậy, lễ phép mười phần tiễn khách. Người đi rồi, nàng trở tay đóng cửa lại.
Tô Mẫn xoay người nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu, đôi mắt đẹp híp lại.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng này của nàng theo bản năng lui lại một bước, "Em muốn làm gì? Nơi này là văn phòng."
Tô Mẫn cười, cười đặc biệt mê hoặc: "Thì ra Phó giám đốc Lâm thích loại hình tiểu gia bích ngọc à, nếu không phải Tổng giám đốc Hồ nhắc nhở, em cũng không biết."
Vừa nói, nàng mặt lạnh đi đến trước cửa sổ, đem màn cửa đều kéo lên.
Trái tim Lâm Tiêu Tiêu run lên một cái, cô nhìn Tô Mẫn cố gắng đấu tranh lần cuối: "Thật sự.... Mẫn Mẫn, thật sự không được."
"Sao lại không được?" Tô Mẫn bước qua, ôm Lâm Tiêu Tiêu vào lòng, Lâm Tiêu Tiêu đưa tay đẩy nàng: "Đây là văn phòng."
Tô Mẫn cong môi: "Chị là vợ của em đấy, em muốn ở chỗ này làm chị, không ai có thể nói gì được."
Lâm Tiêu Tiêu:........
Thật là ai cũng nói không nên lời.
Có chút đắng, cũng chỉ có thể tự mình nhận lấy.
Quả nhiên là nhận lấy.
Sau nửa giờ.
Tô Mẫn hài lòng rửa tay, Lâm Tiêu Tiêu yếu ớt nằm trên giường ở trong phòng, mệt mỏi nói không nên lời.
Dì nói buối tối sẽ làm cơm, muốn chúng ta đi qua ăn cơm.
Tô Mẫn trạng thái đặc biệt tốt, Lâm Tiêu Tiêu tóc bay tán loạn, trên má màu hồng còn chưa phai nhạt, nho nhỏ cứ nằm dài ở đó, "Chị không muốn đi, chị không đói bụng."
Tô Mẫn nhìn cô, ngọn lửa trong mắt lại bùng lên: "Thật sao? Thế nhưng là em còn không có ăn no, nếu không ——"
"Không!" Lâm Tiêu Tiêu lập tức từ trên giường bật dậy, lập tức thay quần áo: "Đi mau, đừng để lão nhân gia chờ lâu, không hợp cấp bậc lễ nghĩa."
Tô Mẫn nhìn vẻ mặt nàng kia thẹn thùng khẩn trương, có đến mức đó sao? Quả nhiên là nữ nhân mà, mặt ngoài giả bộ thẹn thùng như thế, vừa rồi rõ ràng rất hưởng thụ.
Đi nhà dì, tự nhiên không thể đến tay không.
Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu đi siêu thị một chuyến, mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Kỳ thật những món đồ ăn này là Tô Tịnh An quản lý Cao Tịch Huy không muốn cho bà ăn nhiều, cũng không có cách nào khác, mỗi lần nhìn thấy những thứ này so với nhìn thấy bà còn muốn thân hơn, hai mắt đều sáng lên.
Quả nhiên, lúc Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu mang theo hai túi đầy đồ ăn tiến vào, Cao Tịch Huy kinh hỉ ngay cả dép lê cũng mang ngược, "Mấy đứa đã tới rồi? Ta rất nhớ mấy đứa nha."
Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu:.....
Nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt Cao Tịch Huy lại nhìn chằm chằm vào cái túi của các nàng, "Ai nha, tới thì tới đi, khách khí cái gì, lại mua đồ ăn vặt hả?"
Tô Mẫn cảm thấy trí nhớ của dì ấy có thể sớm khôi phục, làm sao có thể giả vờ lịch sự, Lâm Tiêu Tiêu ở bên cạnh cười nhẹ: "Con không có mua đồ ăn vặt, tất cả đều là mỹ phẩm dưỡng da cho dì con."
Cao Tịch Huy lập tức trở mặt, nàng nhìn chằm chằm Tô Mẫn: "Vậy các con lần này đến có ý nghĩa gì?"
Tô Mẫn:......
Tại nhà nàng, hiện tại Thố Thố cũng có thể kềm chế được dì rồi.
Gần đây Tô Tịnh An hơi mệt, nàng đi theo Tô Mẫn uống trà nói chuyện phiếm, Cao Tịch Huy thì cùng với Lâm Tiêu Tiêu ở trong phòng bếp nấu cơm.
Trước khi vào phòng bếp, Tô Tịnh An từ trên xuống dưới quan sát Lâm Tiêu Tiêu một chút, khóe môi nhếch lên một nụ cười, Lâm Tiêu Tiêu đỏ mặt, tranh thủ thời gian đi vào phòng bếp.
Tô Tịnh An quay đầu nhìn cháu gái đang ngồi kia pha trà cho nàng, "Mẫn Mẫn."
Tô Mẫn ngẩng đầu, Tô Tịnh An chạm vào ánh mắt của nàng: "Con gần đây cũng giày vò Tiêu Tiêu không ít nhỉ?"
Tim Tô Mẫn giật thót, tay nghiêng một cái, bị ấm trà nóng chạm vào nóng đến hít sâu một hơi.
Tô Tịnh An nhìn bộ dạng của nàng cười nói, "Đây là chột dạ hả?"
Đi theo dì của mình, Tô Mẫn cũng không có giấu diếm cái gì, nàng vụng trộm hỏi: "Dì, dì là thế nào biết được?"
Tô Tịnh An: "Trước kia Tiêu Tiêu đi đường giống như người mẫu, thân thể ưỡn thẳng đến mức nào, con nhìn hiện tại xem, chân của con bé cũng bị con làm mềm nhũn rồi."
Mặt Tô Mẫn có chút đỏ, nhưng cũng không có cái gì phải xấu hổ cả, nàng nhìn một chút dì: "Dì cùng dì rể không phải cũng là tân hôn sao? Còn không thể hiểu con sao?"
Nàng cảm giác chính mình sau khi nói ra lời này, dì sợ là sẽ phải thẹn thùng đỏ mặt nhỉ?
Tô Tịnh An nhìn chằm chằm Tô Mẫn, "Dì con một mực tự khoe là chó săn nhỏ, kia cũng chỉ là chó giả mà thôi."
Tô Mẫn vừa mới bị bỏng tay, nghe câu này xong một miệng trà đều muốn phun ra, nàng nhìn dì bình tĩnh, thật muốn giơ ngón tay cái, được nha, gừng càng già càng cay.
Tô Tịnh An: "Dì cũng không có ý gì, chỉ là để cho con biết có một số việc cần vừa phải, dì nhìn thấy Tiêu Tiêu rất sợ con."
Tô Mẫn sờ soạng cổ một chút, sao con không biết đây là ý tốt, con cũng không biết thế nào, có thể là trước kia chúng con..... Thật thua thiệt thời gian của nhau nhiều lắm, con đối với nàng tựa như là muốn đem trước kia đều bù lại, căn bản khống chế không nổi. Nàng thấp cúi đầu: "Con không thể chịu được việc cô ấy ở nhà chỉ với một chiếc áo sơ mi."
Đôi chân dài kia, nàng xem liền chịu không được.
Tô Mẫn nhìn Tô Tịnh An: "Dì sẽ không ghét bỏ con chứ?"
Tô Tịnh An uống trà: "Có một chút."
Tô Mẫn:......
Đêm hôm đó, hai cô gái nhỏ ở nhà dì ăn cơm rất vui vẻ, còn cùng hai lão nhân đi tản bộ hai vòng.
Khuya về nhà, Tô Mẫn rút kinh nghiệm xương máu, rốt cục quyết định để Thố Thố nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Tại nàng nhìn không thấy đêm tối.
Nhà dì lóe lên một ngọn đèn nhỏ mơ hồ.
Tô Tịnh An mặc vào một chiếc áo sơ mi trắng đang trong phòng khách đi tới đi lui dọn dẹp phòng ở, Cao Tịch Huy ở bên cạnh nhìn xem, nàng vừa mới bắt đầu còn nghĩ sẽ chịu đựng, nhưng về sau chịu không nổi, đi vòng qua ôm người vào trong ngực.
Đây rõ ràng là đang câu dẫn nàng không phải sao?
Nghe lời của dì..
Tô Mẫn hoàn toàn khắc chế rất nhiều, lại thêm nàng cũng gần thi tốt nghiệp, trong tháng này hai người cũng không có làm cái gì.
Một tháng này đối với Phó giám đốc Lâm từng nói tới lúc trước, vậy đơn giản là quá bình thường, nàng chỉ cần nhìn xem Tô Mẫn, nhìn thấy nàng cười, nghe nàng tự nói một mình cũng tốt.
Nhưng vì sau khi cô ấy đã bị bắt nạt dữ dội, mặc dù cô ấy không thể chịu đựng được vào thời điểm đó, nhưng cơ thể của cô ấy đã thực sự được điều chỉnh.
Gần đây, nàng cảm giác toàn thân đều không thoải mái, mỗi lúc trời tối Tô Mẫn ôm nàng đi ngủ, Lâm Tiêu Tiêu đều muốn nói lại thôi, nhìn xem Tô Mẫn, Tô Mẫn đều đã chìm vào giấc ngủ ngủ thiếp đi.
Tổng giám đốc Hồ rõ ràng phát hiện Phó giám đốc Lâm khoảng thời gian này tâm tình không được tốt, tính tình nóng nảy không nói, làn da luôn luôn tốt vậy mà không tưởng được cái trán lại nổi lên một cái mụn.
Lại có một lần sau khi chuyên đề hội, nhìn thấy Phó giám đốc Lâm phát cáu, Hồ Phỉ Phi vụng trộm gửi cho Từ Linh một tin nhắn: "Đồ đệ của chị đã làm gì thế? Làm sao lại khiến Phó giám đốc Lâm không thoải mái, trên trán còn mọc ra cái mụn, gần đây luôn luôn phát cáu, tựa như là một phụ nữ già tới thời kỳ mãn kinh vậy?"
"Mẫn Mẫn." Từ Linh nhìn điện thoại rồi kêu Tô Mẫn, Tô Mẫn ngẩng đầu, thả văn kiện trong tay xuống đi tới, "Có chuyện gì vậy chị?" Gần đây không chỉ là trường học, trong vùng còn tới người kiểm tra hồ sơ, nàng bổ sung hồ sơ kém chút hộc máu.
Từ Linh trực tiếp đưa di động cho nàng, "Em tự xem đi."
Tô Mẫn sau khi xem xong sửng sốt nửa ngày.
Thố Thố không vui?
Nàng sao lại không có phát hiện?
Gần đây nàng cũng không có phát sinh thiêu thân yêu nhau gì đó nha, mỗi ngày đều bình thường về nhà, thậm chí là mệt mỏi cũng phải ôm nàng nói chuyện một hồi.
Đối với chuyện trăng hoa, Từ Linh và Tô Mẫn đều là kiểu người ngây ngô, nàng suy nghĩ cả buổi trưa, dứt khoát gọi điện thoại cho Lâm Tiêu Tiêu.
Trong điện thoại, Lâm Tiêu Tiêu hữu khí vô lực, còn có chút không kiên nhẫn.
Cúp điện thoại, Tô Mẫn suy nghĩ một phen, lại gọi cho dì.
Giọng nói Tô Tịnh An rất ôn nhu, nàng mang theo Cao Tịch Huy đi Giang Nam du lịch, kiên nhẫn nghe Tô Mẫn nói xong, Tô Tịnh An nghĩ nghĩ, cái này, dì cũng không rõ ràng. Nàng bên kia hỏi Cao Tịch Huy: "Lâm Tiêu Tiêu giận dỗi, Mẫn Mẫn cho rằng gần đây làm được rất tốt cũng không có đắc tội nàng, đây là vì sao?"
Gọng nói của Cao Tịch Huy có chút lười biếng truyền tới, "Có vận hoa đào hay không?"
Tô Mẫn một mực phủ nhận.
Cao Tịch Huy lại hỏi: "Đời sống tình dục có hài hòa hay không?"
Tô Mẫn:............
Trời.
Thật, trách không được cục trưởng Cao luôn nói nàng ăn muối mặn so với các nàng ăn gạo còn nhiều hơn.
Đây thật là chân lý mà.
Buổi tối tan việc.
Tô Mẫn cố ý về sớm làm một bữa tối có ánh nến, Lâm Tiêu Tiêu ăn rất vui vẻ, hai người nắm tay tản bộ một vòng tại trong khu cư xá, sau đó lên lầu, cùng đi tắm rửa.
Trong hơi nước mông lung.
Tô Mẫn tiến tới, gỡ tóc của Lâm Tiêu Tiêu, thấp giọng hà hơi: "Chị muốn thì cứ việc nói thẳng a, chúng ta đều kết hôn, sao còn thẹn thùng như thế chứ?"
Một câu, chân Lâm Tiêu Tiêu đều mềm nhũn.
Tô Mẫn cười, biết đây là dấu hiệu rồi.
Không cần nói nhiều.
Đêm hôm đó, xe nhỏ mở ra rồi.
Từ đó về sau lặp đi lặp lại ba lần.
Lâm Tiêu Tiêu dựa vào chơi lấy tóc của Tô Mẫn: "Chị không có mặt dày giống như em vậy."
Trước kia khi không có ở cùng một chỗ, Tô Mẫn giả vờ đứng đắn, thanh thuần, động một chút lại đỏ mặt.
Thật sự sau khi lấy chứng nhận kết hôn rồi, lời nói so với ai khác đều quá phận, cứ như kiểu muốn khi dễ nàng vậy.
Tô Mẫn cười, nàng rất ôn nhu sờ lên mặt Lâm Tiêu Tiêu, "Chúng ta xưng hô một cái văn nhã đi."
Lâm Tiêu Tiêu nghe buồn cười: "Văn nhã?"
Tô Mẫn nghĩ nghĩ, ân ~ Nàng nhìn cái trán Lâm Tiêu Tiêu một chút, cười xấu xa: "Về sau chị muốn thì cứ nói cho em là chị muốn, để nổi mụn như thế phải làm sao?"
Lâm Tiêu Tiêu:............
Tên lưu manh đáng chết!!!!
Một tháng sau.
Tô Mẫn đang bị Từ Linh bắt tăng ca, điện thoại di động của nàng vang lên, nàng tranh thủ thời gian nhận, "Thố Thố, em lập tức về nhà."
Lâm Tiêu Tiêu yếu ớt: "Chị lại nổi mụn rồi."
Cúp điện thoại.
Mặt Tô Mẫn có chút đỏ, Từ Linh để văn kiện xuống, nghi hoặc nhìn nàng: "Tiêu Tiêu đây là thế nào? Một tháng này đây là lần thứ mấy nổi mụn? Cùng cục trưởng Cao học, ăn cay nhiều a? Đến mặt cũng dày đi?"
Tô Mẫn:........................
Thật sự có bình thường như vậy sao???
Danh Sách Chương: