Hoàn toàn không hề phóng đại chút nào cả.
Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm như thế này, những sợi tóc dài quyến rũ xõa trên vai, ngửi được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ trên người của cô, cảm giác giống như đang trực tiếp đón lấy một luồng gió yêu ma quyến rũ dụ hoặc vậy, trực tiếp cuốn lấy linh hồn của nàng.
"Chuyện gì thế?" Âm thanh của Lâm Tiêu Tiêu lạnh nhạt bình thản, nghiêm túc nhìn Tô Mẫn, nhưng khóe mắt lại quấn đầy nét phong tình vạn chủng, khiến thân thể Tô Mẫn run lên, nàng đột nhiên hoàn hồn lại, xấu hổ nghiêng nghiêng đầu: "Tôi... Đàn chị, tôi có chuyện muốn nhờ chị giúp,"
Nhanh như vậy mà đã từ hàng xóm biến thành đàn chị rồi.
Khóe môi của Lâm Tiêu Tiêu khó phát hiện mà cong lên, con cá cuối cùng cũng đã bắt đầu cắn câu rồi, đúng không?
Người được mời vào bên trong.
Vốn dĩ Tô Mẫn còn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng khi Lâm Tiêu Tiêu mặc bộ quần áo như thế này thì lại khiến nàng không thể ngồi yên tại chỗ được.
Lúc trước nàng cũng là từ ngành biểu diễn chuyển qua ngành này, kiểu người đẹp nào mà nàng chưa từng nhìn thấy chứ, nhưng mà... Khi Tô Mẫn nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu thì mới biết được cái gì gọi là một người phụ nữ chân chính, những người đẹp ở trong trường học còn quá non nớt. Lâm Tiêu Tiêu cũng không cần phải làm chuyện gì cố tình câu dẫn, mà khí chất quyến rũ cùng nụ cười hấp dẫn ở trên người cô giống như hương thơm thoáng mát trên người cô vậy, đều là tự nhiên tỏa ra.
Tô Mẫn đột nhiên biến thành người nói lắp, nàng đơn giản đem toàn bộ nguyên nhân hậu quả nói cho Lâm Tiêu Tiêu: "Tôi... Thực ra thì tôi cũng biết chuyện này có hơi khó xử, dù sao thì chị cũng đã tốt nghiệp mấy năm rồi, hẳn là đã sớm quên mất nhiều thứ, nhưng mà chị có còn quen biết ai cũng như vậy không? Bây giờ tôi có hơi vội...."
Lâm Tiêu Tiêu ngồi ở một bên vừa nghe vừa pha trà cho nàng. Lúc trước Tô Mẫn chợt phát hiện cử chỉ và điệu bộ của Lâm Tiêu Tiêu vô cùng ưu nhã, giống như được trải qua huấn luyện vậy. Phần thân trên của cô ưỡn thẳng, động tác trên tay cũng rất nhẹ nhàng, ánh mắt thâm trầm, nhìn trà chìm xuống đáy ly, cô ngẩng đầu lên: "Có thể."
Hả?
Tô Mẫn không nghĩ rằng cô sẽ nhanh chóng đồng ý như vậy, Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười nhẹ nhàng, cổ tay của cô nhẹ kéo ngón tay, dòng nước theo đó mà chảy xuống: "Đây."
Lúc còn nhỏ Tô Mẫn rất có hứng thú và tình cảm đối với trà, chủ là là do đến từ truyền thống gia đình, một trong những sở thích của Tô Bồi là uống trà, cho nên ông dạy cho Tô Mẫn không ít điều.
Tô Mẫn nhẹ uống một ngụm, hương thơm thanh đạm, ngập tràn giữa môi răng, nàng nhịn không được khen một tiếng: "Rất ngon."
Lâm Tiêu Tiêu nâng ly lên, bản thân cũng uống một ngụm: "Buổi tối mỗi ngày, sau khi tan tầm đều có thể."
Tô Mẫn nghe xong, trái tim đột nhiên nhảy dựng: "Sẽ không làm phiền chị chứ?" Nói xong những lời này, chính bản thân nàng cũng cảm thấy có hơi làm bộ làm tịch, Tô Mẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng, bình thường nàng luôn là một người hào phóng không sợ gì cả, nhưng không biết thế nào mà mỗi lần gặp được cô thì đều sẽ rối loạn, không còn đúng mực nữa: "Vậy... Phí học bù tôi phải trả cho chị như thế nào?"
NÓi đến chuyện tiền nong thì có hơi xấu hổ, nhưng mà đây cũng là chuyện quan trọng nhất.
Lam Tiêu Tiêu thả cái ly xuống bàn: "Tôi cũng không thiếu tiền."
Tô Mẫn:.....
Đáp án này càng khiến người khác xấu hổ hơn nữa, thế này thì chẳng còn đường nào để tiếp tục nói chuyện tiếp nữa.
Nhìn bộ dạng co quắp kia của Tô Mẫn, khóe miệng của Lâm Tiêu Tiêu giơ lên, cô dùng tay vô tình vén tóc một cái, dựa vào trên sô pha, cứ như thế nhìn chằm chằm Tô Mẫn, trong mắt hàm chứa gợn nước đang lan tỏa.
Tô mẫn cũng không dám ngẩng đầu lên.
Bộ váy ngủ này của Lâm Tiêu Tiêu thực sự quá làm nổi dáng người của cô, cần cổ thon dài như ngọc, phần da ở ngực trắng như ngọc trắng tinh khiết, phần eo nhỏ nhắn có thể dùng tay ôm lấy, tỏa ra ba phần kiều diễm mị hoặc.
Cô rất vừa lòng với phản ứng này của Tô Mẫn, cô chính là muốn nhìn thấy bộ dạng lo âu lại thẹn thùng này của nàng.
Dù sao thì cô cũng chỉ đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Năm đó Tô Mẫn cũng đã từng làm chuyện này với cô.
Số lần hai người gặp mặt không nhiều lắm, Tô mẫn vừa cẩn thận vừa ngoan cố, giống như là đá cứng vậy. Cho nên mỗi lần gặp mặt Lâm Tiêu Tiêu đều phải khiến nàng có ấn tượng khắc sâu.
"Bình thường tôi khoảng 6 giờ sẽ tan làm, bởi vì bản thân ở một mình cho nên cũng không rành việc nấu cơm cho lắm, vì thế tôi thường giải quyết chuyện ăn uống ở bên ngoài, không vệ sinh." Đôi môi đỏ của Lâm Tiêu Tiêu khẽ hé ra, cô mở miệng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người của Tô mẫn: "Đặc biệt chuyện cơm tối luôn là một vấn đề khó giải quyết, mà vàng bạc cũng không thể đổi lại được sức khỏe."
Lời nói đã nói rõ như vậy rồi, Tô Mẫn cũng hoàn toàn hiểu được: "Được! Sau này chị có thể qua nhà tôi ăn cơm."
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn Tô Mẫn, nụ cười kia giống như một đóa hoa kiều diễm đang nở rộ, cũng nở rộ ở trong lòng nàng, Tô Mẫn không dám nhìn vào đôi mắt nóng bỏng kia của cô: "À đúng rồi, đàn chị này, chị còn cần cái gì nữa không?"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn bóng dáng của nàng trong chốc lát,: "Không cần."
- ---- Tôi chỉ cần em.
Nếu cô thực sự nói ra câu này thì cái người nhát gan này chắc chắn sẽ sợ tới mức chạy trốn, không dám quay đầu lại.
Bởi vì thời gian cũng không còn sớm nữa cho nên Tô Mẫn cũng không nói chuyện gì nhiều, lập tức rời đi, chủ yếu chính là... Ánh mắt của vị đàn chị này quá quyến rũ, bản năng của nàng cảm thấy bất an.
Mắt thấy người đã chạy rồi, Lâm Tiêu Tiêu cũng đứng dậy, cầm lấy ly trà mà Tô Mẫn đã uống qua, nhìn dấu môi còn đọng lại ở trên đó, cô nhẹ nhàng thở dài.
sau khi xử lý xong xuôi chuyện này, trong lòng Tô Mẫn cảm thấy rất vui vẻ, về nhà thì lập tức gọi điện thoại báo tin vui này cho Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo vốn đang ngủ, nghe xong giống như lọt vào vùng sương mù: "Đợi đã --- Cậu nói chậm chút, hơn nữa đêm cậu lao qua nhà người ta nhờ người ta bổ túc lại bài vở của cậu hả? Chuyện này... Là kiểu bổ túc như thế nào vậy? Là kiểu mà mình đang nghĩ có đúng không? Giống như là kiểu bổ túc mà đạo diễn muốn diễn viên làm ấy hả?"
Tô Mẫn thiếu chút nữa thì bị sặc chết, nàng tức tới mức hộc máu: "Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Cái đồ háo sắc này!"
Điện thoại lập tức bị ngắt máy.
Tô Mẫn nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, nghĩ đến Lâm Tiêu Tiêu, trong lòng lại cảm thấy nhộn nhạo.
Thực sự rất đẹp mà.
Nhưng mà không biết vì sao lại cứ có cảm giác rất quen thuộc nhỉ?
Lâm Tiêu Tiêu là một người rất giữ lời hứa.
Cô thực sự dành ra giờ tan tầm buổi tối dùng để giúp Tô Mẫn học bù.
Lúc vừa mới bắt đầu, Tô Mẫn vẫn còn cảm thấy rất lo lắng, dù sao thì Lâm Tiêu Tiêu đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa hai người cũng chỉ là nói miệng tùy tiện mà thôi, không có thực sự học chung, mặc dù đối phương đã đồng ý rồi nhưng mà có thể phụ đạo được hay không lại là một chuyện khác, quay qua quay lại lỡ là một cái bình hoa thì đúng là xấu hổ.
Nhưng mà Lâm Tiêu Tiêu lại dùng ngày đầu tiên để đánh vỡ sự lo lắng của nàng, cho dù là bài chuyên ngành hay là bài vở khóa chung, Lâm Tiêu Tiêu đều có thể hạ bút thành văn, thậm chí có rất nhiều kiến thức có ở trong sách giáo khoa cô cũng không cần xem qua, có thể trực tiếp nói ra.
Tô Mẫn bội phục tới mức bốn chi quỳ xuống mặt đất: "Tỷ tỷ, chị quá giỏi rồi, nếu đổi là tôi thì tốt nghiệp nhiều năm như vậy đã sớm quên hết."
Lâm Tiêu Tiêu thản nhiên nói: "Rất đơn giản."
Có ngày đầu tiên thì đã biết rõ.
Trái tim của Tô Mẫn cũng nhẹ rơi xuống, ngày hôm sau nàng còn cố ý gọi Nguyên Bảo đến đây đi mua đồ ăn với mình.
Trên đường, lúc lái xe, nàng kể toàn bộ chuyện này với Nguyên Bảo,
Nguyên Bảo nghe xong trong lòng âm thầm suy tính, sao lại có thể gặp may mắn như vậy được chứ, tất cả mọi việc đều thuận lợi như vậy hả? Thuê được một căn phòng giá tiện nghi, đối diện còn có một người phụ nữ xinh đẹp, trùng hợp hơn nữa là đối phương còn là đàn chị, còn thẳng thắn đồng ý giúp nàng học bù? Không phải là kẻ lừa đảo hoặc mấy kẻ lừa dối tình cảm chứ? Muốn lừa Mẫn Mẫn nhà cô. Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng mà ngoài miệng lại hỏi: "Này, cậu có ảnh chụp không?"
Tô Mẫn đang lái xe, không có tay rảnh, cho nên trực tiếp ném điện thoại cho cô: "Tư mình xem đi."
Lúc Lâm Tiêu Tiêu giảng bài cho nàng thì nàng có chụp lén một tấm sườn mặt.
Mặc dù không phải rất rõ ràng, chỉ có thể thấy được hàng lông mi thật dài của cô và đường cong tinh xảo của một bên mặt nhưng mà đôi mắt của Nguyên Bảo rất tinh, cô vừa nhìn thấy thì lập tức quyết định, lừa thì lừa đi, lừa gạt tình cảm thì cứ lừa gạt tình cảm đi, một người đẹp đẹp tới mức thế này thì lừa Mẫn Mẫn một lần cũng tốt, trưởng thành mà, dù sao cũng phải trả giá chút đại giới, hơn nữa cái giá phải trả này vẫn còn chưa biết, lỡ đâu kiếm về được một cô vợ nhỏ thì sao?
"Sao cậu lại nhìn mình như thế?" Tô Mẫn bôi son môi, đôi môi ánh lên ánh sáng mê người, Nguyên Bảo nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, hỏi: "Cậu nói xem, cái kiểu học bù này ---"
Tô Mẫn nghiêm túc nghe.
Nguyên Bảo: "Mình có thể tới học cùng, sau đó thuận tiện trải qua một đoạn tình cảm cô trò không?"
Một chân giẫm mạnh vào phanh xe.
Cửa xe bị mở ra, Nguyên Bảo bị thẳng tay ném xuống.
Mắt thấy Tô Mẫn đã tuyệt tình lái xe rời đi, Nguyên Bảo bĩu môi, cô đứng yên tại chỗ trong chốc lát, cần nhắc một hồi, quyết định gọi điện thoại cho vị kia của mình.
Một nửa kia của Nguyên Bảo là một vị ảnh hậu có địa vị tuyệt đối ở trong giới giải trí - Hà Vân Hàm, tính cách của nàng khá lạnh lùng, dùng kỹ thuật diễn xuất cao siêu để gom được vô số fan, hơn nữa mặc dù nàng có vẻ ngoài xuất chúng, nhưng khi vừa mới xuất đạo nàng đã được đi trên con đường của phái thực lực, không chỉ vì có kỹ thuật diễn xuất tinh vi nên mới có fan mà mị lực nhân cách của nàng cũng rất cường đại. Hà Vân Hàm cũng không để ý nhiều với việc danh vọng và địa vị ở trong giới giải trí, gia tộc của nàng có liên hệ chặt chẽ với ông chủ lớn của lão đại Thánh Hoàng ở trong giới giải trí, có tầm ảnh hưởng khá quan trọng ở trong Thánh Hoàng, những thứ như diễn kịch ở trong mắt nàng chỉ là một niềm đam mê thực sự mà thôi, hoàn toàn không phải một nghề nghiệp.
Điện thoại vừa reo một hồi chuông đã được tiếp, Nguyên Bảo lập tức nũng nịu nói: "A lô, thân ái, đang làm gì vậy? Có nhớ đến em không?"
Hà Vân Hàm cười nhẹ: "Sao thế, gặp phải chuyện gì hả?"
"Người hiểu em cũng chỉ có Vân Hàm thôi." Nguyên Bảo cảm thấy mãn nguyện: "Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là chút chuyện của Mẫn Mẫn mà thôi, em muốn hỏi chị một chút."
Cô và Tô Mẫn dù sao cũng chỉ là học sinh, cho dù có thành thục cỡ nào thì cũng không phải cùng một đẳng cấp như người ta.
Cô kể hết toàn bộ sự việc từ đầu đến đuôi cho Hà Vân Hàm nghe, muốn nhờ nàng tổng kết một chút.
Ai ngờ Hà Vân Hàm lại bắt được trọng điểm: "Em xem ảnh chụp rồi? Cảm thấy rất đẹp phải không?"
Nguyên Bảo:.....
Dục vọng cầu sinh khiến nàng cảm nhận được uy hiếp chết chóc, Nguyên Bảo lập tức phủ nhận: "Em không thấy rõ, hoàn toàn không biết có đẹp hay không, chỉ là nghe Mẫn Mẫn nói mà thôi."
Hà Vân Hàm: "Hừ, chị mà chẳng hiểu em à?"
Nguyên Bảo rất muốn rơi lệ, cô cắn chặt môi: "Còn... Cũng được thôi, chỉ khá xinh đẹp."
Hà Vân Hàm cười lạnh: "Thế hả? Vậy buổi tối lấy ảnh chụp về đây để chị xem."
Nguyên Bảo:.......
"Phạch phạch". Có tiếng trang giấy lật qua lật lại, đại biểu cho nội tâm của Hà ảnh hậu không hề thoải mái, điện thoại cũng rất nhanh đã vang lên âm thanh chỗ trống, Hà Vân Hàm bình tĩnh nói: "Giữa người với người không thể nào có ân huệ vô duyên vô cớ được, khẳng định là muốn có mục đích nào đó. Có cần chị đi tra không?"
Nguyên Bảo do dự một lát: "Cũng không cần gấp lắm."
Tính cách của lão Hà nhà cô là gì cô đương nhiên biết rõ, nếu cứ đi tra như vậy thì khẳng định sẽ tìm tòi tới mức tận cùng, lỡ như đây thật là do tình yêu thì sao? Nếu thế thì không phải đã bóp chết tình yêu của hai người kia từ ngay trong nôi sao?
"Bang" một tiếng, điện thoại bị ngắt máy.
Nguyên Bảo nắm chặt điện thoại, trong lòng hối hận tới mức ruột đều xanh lè, nàng không có chuyện gì làm mà sao lại hỏi chuyện làm gì chứ, cứ để Mẫn Mẫn tự mình lăn lộn đi, giờ thì hay rồi, bê đá đập chân mình, có điều... Đây là có mục đích gì kia chứ? Mân Mẫn nhà cô ngoài trừ vẻ ngoài và tuổi trẻ ra thì còn gì nữa đâu cơ chứ? Tưởng tượng đến đây, Nguyên Bảo lập tức hưng phấn, không lẽ chuyện này là thật sao?
Nguyên Bảo gấp không chờ nổi muốn gọi điện thoại báo cho Tô Mẫn, tiện thể hỏi một câu xem sao, nhưng mà đầu dây bên kia vẫn luôn biểu thị đang bận rộn, hoàn toàn không có thời gian tiếp điện thoại.
Nhét đầy đồ vào trong tủ lạnh, Tô mẫn rửa sạch tay, ngồi lướt điện thoại cân nhắc đến món ăn hôm nay, bên ngoài trời lại bắt đầu đầy mây, nàng thử nhìn xem, gần đây trời hay mưa, mấy ngày hôm trước đều là mưa nhỏ, nhưng ngày hôm nay lại có gió lớn và sấm sét, sợ là mưa to sắp ập đến rồi.
Khi nàng đang nghĩ ngợi buổi tối nên ăn gì thì cửa bị gõ vang, Tô Mẫn ngừng lại một chút, nhìn về phía đồng hồ, vẫn chưa đến giờ mà.
Mở cửa ra, quả nhiên là Lâm Tiêu Tiêu, sắc mặt của cô có hơi tái nhợt, ánh mắt cũng suy nhược: "Tôi... Tôi có thể ngồi ở đây trong chốc lát được không?"
Tô Mẫn cảm thấy không thể hiểu được, nàng nghiêng người sang: "Đương nhiên là được, vào đi."
Lâm Tiêu Tiêu đi vào, hôm nay cô có hơi khác thường, trên người còn khoác một cái áo khoác, cô đi thẳng ngồi xuống sô pha của nhà Tô Mẫn, hai tay vây lấy chính mình, bộ dạng có vẻ sợ hãi.
Tô Mẫn còn đang buồn bực thì "đùng đoàng" một tiếng, không trung hiện lên một tia chớp trắng, thân thể của Lâm Tiêu Tiêu phản xạ có điều kiện giật bắn một cái, lúc này Tô mẫn mới nhận ra, nàng lập tức chạy đến: "Chị sợ sét đánh hả?"
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, đôi mắt bất lực nhìn Tô Mẫn, ánh mắt đáng thương kia phảng phất nhưng có nước mắt chảy nhẹ, Tô mẫn nhìn mà thấy lòng mềm nhũn, nàng cũng không đi nấu cơm nữa, ngồi xuống bên cạnh cô: "Đừng sợ, có tôi ở cạnh chị rồi."
- ------- Đừng sợ, có em ở cạnh chị rồi.
Những lời này thiếu chút nữa đã khiến Lâm Tiêu Tiêu chảy nước mắt, khi còn nhỏ, Tô Mẫn cũng đã từng nói thế với cô, sự ấm áp lúc đó khiến cô nhớ mãi không quên suốt nhiều năm dài, mặc dù người trước mặt đã không còn nhớ rõ cô, nhưng cũng may... Sự ấm áp kia vẫn không biến mất.
Không trung giống như bị xé rách một mảng, mưa to tầm tã lập tức giống như nước mực, lách tách đổ xuống, từ xa đến gần, kèm theo điện quang lấp lóe, hết đợt này sang đợt khác, cùng với âm thanh "ầm ầm ầm" vang lên, thân thể của Lâm Tiêu Tiêu cũng giống như con chim sợ cành cong, căng thẳng tới mức run bần bật.
Đến cuối cùng, toàn thân cô cuộn thành một đống, Tô Mẫn nhìn cái người đáng thương gần chết này, nàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm Tiêu Tiêu, vươn hai tay ôm lấy người cô: "Được rồi được rồi, không sợ nữa, hửm?" Bàn tay nàng nhẹ nhàng vỗ về bả vai của Lâm Tiêu Tiêu, dưới sự trấn an của nàng, thân thể co chặt của Lâm Tiêu Tiêu dần dần thả lỏng, nhưng một bàn tay của cô lại nắm chặt vạt áo của Tô Mẫn, không chịu buông ra.
Hai người kề sát nhau quá gần, Tô Mẫn cúi đầu, thậm chí có thể nhìn thấy hàng lông mi của Lâm Tiêu Tiêu không ngừng run rẩy khi sấm đánh xuống, cùng với mùi hương nhẹ nhàng quẩn quanh ở bên chóp mũi, giống như có sợi lông chim nhẹ nhàng dừng ở trong lòng của nàng, có hơi ngứa, hơi nhột, nhưng cũng khiến Tô Mẫn không muốn rời xa, hơn nữa còn bị Lâm Tiêu Tiêu túm chặt lấy vạt áo giống như bị gông xích lại.
Lâm Tiêu Tiêu dần thả lỏng, nằm ở trong ngực Tô Mẫn, không còn sợ hãi như vậy nữa, nhưng thân thể Tô Mẫn lại căng chặt, bàn tay căn g thẳng để ở hai bên sườn, biểu tình kia giống như một đứa bé đang chờ bị chích vậy.
Tiếng sấm dần dần bớt dày đặc hơn trước.
Lâm Tiêu Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim của cô thả lỏng xuống, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm Tô Mẫn, nhìn thấy bộ dạng khẩn trương lại không dám rời đi kia của nàng, trái tim của Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng ấm áp, đồng thời cũng sinh ra những ý tưởng xấu xa.
- --- Mẫn Mẫn, vẻ mặt kia của em, thực sự khiến người khác không nhịn được muốn đùa giỡn nó đấy.
Danh Sách Chương: