Nhận sai đồ tử đồ tôn của mình, lừa đảo còn bị bắt ngay tại trận.
Thật không biết khi khôi phục trí nhớ các tiền bối sẽ xấu hổ như thế nào nữa.
Tô Mẫn đã không dám nói gì nữa, nàng cảm giác rõ ràng được bên cạnh sư phụ Từ Linh đã bắt đầu bốc cháy rồi, ngược lại Phùng Yến vẫn có thể chấp nhận được, dẫu sao nàng là bị người ta nhận sai tên tuổi, nàng vô thức đưa tay lên sờ vào má mình, cong môi cười tươi như hoa nhìn Cao Tịch Huy, tự hỏi liệu đôi má mịn màng của mình có thực sự bẩn không.
Từ Linh nhìn chằm chằm vào Cao Tịch Huy: "Năm đó tốt xấu gì con cũng là người đẹp nhất Tân Cương đó."
Phùng Yến khẽ cười: "Không bằng đồ đệ của ta."
Cao Tịch Huy:....
Từ Linh:...
Điều này thực sự là, dứt khoát giết chết đối thủ.
Tô Tịnh An cười nhìn bà, nghĩ không biết Cao Tịch Huy sẽ như thế nào khi biết được sự thật.
Lâm Tiêu Tiêu huých Tô Mẫn người vẫn đang xem náo nhiệt: "Em để sư phụ của em bị bắt nạt như vậy sao?"
Dù nói rằng không cần đấu đá nội bộ trong gia đình, nhưng Tô Mẫn đứng như vậy cũng không phải là cách.
Tô Mẫn mỉm cười, nàng nhìn Cao Tịch Huy: "Con biết, con nghe sư phụ con nói rằng, năm đó sư tổ thu nhận đồ đệ, nói rằng lúc đó khi nhìn thấy sư phụ của sư phụ con giống như dì của con vậy, nhất thời có ý muốn bảo vệ ngập tràn và tình yêu lan tỏa.
Phùng Yến và Từ Linh cùng nhìn Tô Mẫn.
Tô Mẫn vò đầu bứt tóc: "Đối với con cũng không phải như vậy sao? Bởi vì con giống dì con."
Lời nói này như đâm thẳng vào trái tim của Tô Tịnh An, bà nhìn chằm chằm vào Cao Tịch Huy, ôm lấy cánh tay.
Cao Tịch Huy cảm thấy lạnh sống lưng, bà bị những lời nói đó của Tô Mẫn thức tỉnh: "Được rồi, bọn trẻ các con không còn chuyện gì nữa thì nhanh đi đi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi."
Bất kể nàng ta là ai thì bây giờ An An là quan trọng nhất.
Trước khi bị đuổi đi, Phùng Yến nói với Cao Tịch Huy: "Sư phụ, khi còn nhỏ người đã luôn bảo hộ con, bây giờ người muốn làm gì thì cứ làm đi, con và Linh Nhi sẽ bảo vệ người."
Từ Linh gật gật đầu, nghiêm túc nhìn vào Cao Tịch Huy.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Mẫn cảm thấy rất xúc động.
Cao Tịch Huy ngồi ở đó, thân thể rất thẳng, bà suy tư một lúc rồi nhìn ba người: "Thật ra thì giống như thế hệ của ta, sau những ngày tháng vất vả, nhiều áp lực cũng có thể chịu đựng được, chỉ là ta lo lắng cho các con mà thôi."
Phùng Yến và Từ Linh nhìn nhau, điều này có nghĩa là gì.
Cao Tịch Huy thở dài: "Nghe nói, các con đều thích giới giải trí? Ài." Bà lắc lắc đầu: "Không giấu gì các con, ta có chút kỳ thị nó."
Phùng Yến:...
Từ Linh:...
Tô Tịnh An ho khan một tiếng, đi ra chủ trì công đạo: "Cái này, mọi người cũng đều thấy rồi, tiền bối không có chuyện gì rồi, mọi người quay về đi, đều quay về đi."
Nếu còn không quay lại, bà ấy sợ rằng quan hệ sư phụ đồ đệ sẽ bị cắt đứt.
Quả thực Cao Tịch Huy vẫn không thể chấp nhận được nhiều chuyện, bà cũng giống như các cán bộ cũ đó: "Thật là, ở thời đại của chúng ta, cái vòng tròn này rất đắt đỏ, tại sao bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy?" Bà lắc lắc đầu: "Một người hai người đều như vậy, khẩu vị của ba người họ đều giống như nhau."
Tô Tịnh An gọt hoa quả cho bà: "Được rồi, con cháu sẽ có phúc của con cháu, chị không cần quản nhiều như vậy. Nếu là chị, nói em nghe xem, có phải là tiểu Yến rất đẹp không?"
Cao Tịch Huy không hể giấu giếm: "Em không thấy cô ấy giống em hồi còn trẻ sao?" Bà sờ cằm suy nghĩ đăm chiêu: "Thật ra, chị có thể tưởng tượng rằng sau khi chúng ta chia tay, lúc đó chị tuổi trẻ ngông cuồng chắc hẳn rất đã rất đau lòng, không giám gặp lại em, lại sợ đối mặt với em, vẫn còn hận em, vì thế đối với những người có tướng mạo giống như em chị sẽ đặc biệt chăm sóc họ."
Tô Tịnh An yên lặng nhìn bà.
Không phải là như thế sao?
Đối với Mẫn Mẫn, bà cũng không phải là bởi vì lý do này mới đặc biệt quan tâm nàng sao?
Cao Tịch Huy: "Haiz, chị vẫn cảm thấy có lỗi với bản thân mình khi đó, có thể do đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới trở nên kiêu ngạo khó gần như vậy."
Vào buổi chiều, có một người khách bất ngờ đến chơi nhà.
Tô Bồi từ Tây Tạng trở về, ở cái tuổi này của ông làm sao chịu được những khó khăn này, mới chưa được bao lâu mặt mũi đã khô nứt nẻ, tính tình đã thay đổi hẳn.
Ông nhìn Tô Tịnh An cười cười nói: "Chị, em về rồi, chị xem em đang về cho chị cái gì này...." Lời còn chưa nói xong, ông nhìn thấy Cao Tịch An đang bưng trà đi tới.
Cao Tịch Huy nhìn ông: "Đây là.... Tiểu Bồi?"
Khi còn trẻ, bà đã có ấn tượng tốt về Tô Bồi
Tô Bồi kinh ngạc nhìn bà ấy, cực kỳ sửng sốt.
Cao Tịch Huy đánh giá ông một chút, rồi lầm bầm nói: "Tại sao đột nhiên thay đổi từ một nhóm nhạc thần tượng thành một nhóm quyền lực rồi? Chuyển đổi hình thức sao?"
Tô Tịnh An nhìn bà: "Chị thấy chuyển đối như vậy có được không?"
Cao Tịch Huy mỉm cười: "Có phải là trở về bản chất ban đầu không, là một ca sĩ nhạc dân tộc thiểu số sao?"
Tô Bồi:...
Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có ai nói như vậy với ông.
Ông nhìn chằm chằm vào Cao Tịch Huy, rồi lại nhìn em gái mình, Tô Tịnh An nhẹ nhàng nói: "Chị ấy vẫn đang hồi phục, tâm tình không ổn định, em hiện thực một chút."
Tô Bồi cúi đầu suy tư một chút, sau đó thở dài: "Tiền bối, em nghe nói chị cứu em gái em, chuyện năm đó..... Em...."
Cao Tịch Huy lật giở cuốn sách: "Dừng lại đi, em không cần nói nữa, haiz, Dĩ Nhu đâu rồi?"
Ngay khi những lời nói này vừa nói xong, Tô Tịnh An và Tô Bồi đều im lặng, từ trước tới giờ tính tình của Tô Bồi không được tốt lắm, ông biết là bản thân ông rất ích kỷ, để đi lên như bây giờ ông đã từ bỏ rất nhiều thứ, nhưng chỉ có Dĩ Nhu là một nơi linh thiêng trong trái tim ông.
Mấy năm nay, nhà họ Tô không ai dám nhắc tới cũng không ai dám nói ra.
Cao Tịch Huy không biết về chuyện của Dĩ Nhu, chỉ là khi còn trẻ, bà và Tô Tịnh An thường đưa hai đứa nhỏ đi ăn cùng nhau, bà cười nói: "Sức khỏe của Dĩ Nhu đã tốt hơn chưa? Trước đây, con bé thường không khỏe, ta thường đưa con bé đến Ngọc Hồ, Tây Tạng tìm một vị sư phụ chữa trị, cũng không tồi, mặc dù có chút phiền phức nhưng lúc đó con bé thường giấu không cho em biết vì sợ em lo lắng, dù sao em cũng mới tốt nghiệp."
Nói ra những lời này.
Sắc mặt Tô Bồi tái mét.
Lúc đó..... lúc đó Dĩ Nhu đã bị bệnh rồi nhưng vẫn giấu giếm ông sao?
Nếu.... Tô Bồi không dám nghĩ tới, đầu ông đau nhói, dường như ông bị thiếu oxy, cơ thể nghiêng ngả rồi hôn mê bất tỉnh.
Khi thức dậy.
Trời đã nhá nhem tối.
Tô Bồi nằm trên ghế sô pha, nhìn giọt nước trên tay mình, rồi lại nhìn chị gái ở bên cạnh.
Tô Tịnh An ôm tay nhìn ra ngoài cửa sổ, bà đã không còn trẻ nữa, nhưng bóng lưng của bà vẫn như khi còn trẻ, cô đơn mạnh mẽ khiến người ta đau lòng.
"Chị..." Giọng nói của Tô Bồi như thủy tinh bị khấy động, Tô Tịnh An xoay người lại: "Em tỉnh rồi sao?" Bà lấy cho Tô Bồi một cốc nước: "Tiểu Bối, em đừng trách chị ấy, trí nhớ của chị ấy không được tốt."
Tô Bồi cầm lấy cốc nước, cúi đầu, nước mắt rơi xuống: "Chị.... Chị, chị biết không? Đến hôm nay em mới biết con đường của mình là tự mình đi là như thế nào."
Ông nhìn chằm chằm vào nước ở trong cốc, lòng như dao cắt: "Nếu như năm đó.... em không giúp cha mẹ thu thập chứng cứ hai người ở cùng nhau... không nói thông tin tiền bối sẽ từ Tây Tạng trở về cho nhị trưởng lão biết, không muốn để chị lại dựa người trèo lên cao nữa.... chị và bà ấy sẽ không chia tay, Dĩ Nhu cũng có thể không ra đi."
Tính tình Dĩ Nhu rất mạnh mẽ, nhưng lúc đó Cao Tịch Huy lại tình cờ nhắc tới cô ấy khiến mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Vào thời điểm đó, theo lời kể của Cao Tịch Huy, bà ấy đang điều trị và bệnh tình cũng không nghiêm trọng lắm.
Có rất nhiều chuyện khiến người ta ko muốn biết sâu thêm.
Nếu tiếp tục suy nghĩ về nó sẽ cảm thấy cuộc sống của con người chỉ là một vòng tròn lớn, nhân quả, tất cả những tội lỗi đã gây ra cho người khác cuối cùng cũng lại trả lại trên chính mình.
Ngày hôm sau Tô Bồi rời đi, trước khi đi, ông nhìn Tô Tịnh An: "Chị, em xin lỗi."
Trong những năm qua, ông đã nợ chị của mình câu nói này.
Cao Tịch Huy mơ hồ nhìn hai chị em họ, rốt cuộc họ bị sao vậy?
Tô Tịnh An nhẹ nhàng gật đầu: "Em hiểu là được rồi."
Tuy rằng cái giá của sự trưởng thành khá là đắt, khiến ông tỉnh ngộ cũng khá lâu, nhưng dù sao vẫn là anh chị em ruột thịt, có hiểu đi tới vẫn là một chuyện tốt.
Khi Cao Tịch Huy từ trên tầng đi xuống, Tô Bồi thực sự có rất nhiều điều muốn nói với bà ấy, nhưng chị gái ông đã nói rằng bây giờ bà ấy không thể bị khích động được.
Khi lên xe, ông hút một điếu thuốc và nhìn Cao Tịch Huy: "Chị rể."
Cao Tịch Huy kinh ngạc nhìn ông.
Tô Bồi: "Một đời này của tôi đã không trong sạch, không trong sạch, tôi đã làm rất nhiều chuyện sai trái." Ông cúi đầu, lần chuỗi hạt Phật trên cổ tay, cười khổ: "Chị rể, em nói ra có thể chị không tin, nhưng nó thực sự giống như bị ma quỷ ám vậy, để đi lên, em đã hại rất nhiều người rồi."
Cao Tịch Huy nhìn ông: "Đó đều là chuyện trong quá khứ rồi, em có dự định gì không?"
Tô Bồi cúi đầu, lần từng hạt từng hạt của chuỗi hạt đang cầm trên tay: "Cả đời này, em đã vứt bỏ rất nhiều rồi, em không phải là một đứa con hiếu thảo, không phải là một người cha có trách nhiệm, trong suốt quãng đời còn lại của em, em muốn ở lại Tây Tạng bàn giao lại công việc xong, em đã liên hệ được một sư phụ tốt, và chuẩn bị xuất gia rồi."
Điều này khiến cho Cao Tịch Huy bất ngờ, Tô Bồi nhìn bà: "Em đã tham gia rất nhiều lần thiên táng, thực sự hiểu được sống không mang tới, chết không mang đi là như thế nào, khi Dĩ Nhu ra đi có rất nhiều chuyện em đã tỉnh ngộ rồi, nhưng em đã đi sai đường rồi, thực sự xin lỗi..."
Hiện tại, ngoài chuyện này ra, ông cũng không biết phải nói cái gì.
Cao Tịch Huy vỗ vai ông, hai người nói thêm vài câu, trước khi rời đi, Tô Bồi trầm giọng nói: "Chị gái của em chị ấy..... đã tự sát."
Cao Tịch Huy đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào cơ thể Tô Bồi như một nhát dao.
Tô Bồi không dám nhìn vào mắt bà: "Lúc đó, các chị chia tay.... Ngày nào chị ấy cũng về rất muộn, cha cũng không yên tâm, bảo em đi theo chị ấy, em phát hiện ra chị ấy...." Giọng nói của ông run run: "Ngày nào chị ấy cũng đến trước cửa căn nhà hai người thuê nhìn trộm chị.... sau đó, cha đã tức giận nhốt chị ấy ở trong nhà, khi đó chị không để lại bất kỳ thứ gì chạy đến Vương Xuyên, mẹ cũng tiếp nhận trị liệu, đại khái..... chị ấy biết chị muốn từ bỏ, trong một đêm chị ấy đã uống thuốc ngủ tự sát."
Vầng trăng đang tỏa sáng rực rỡ, mang theo sự hoang vắng sâu thẳm.
"Khi chị ấy tỉnh lại.... Cả người đờ đẫn, không ăn uống gì. Lúc đó cả nhà cũng không dám ép chị ấy, một mình chị ấy dọn ra ở riêng và sống thế này gần hai mươi năm rồi, chỉ có Mẫn Mẫn thỉnh thoảng tới thăm chị ấy."
"Em không nhớ rõ là năm nào, chị bảo vệ thủ trưởng bị thương, cấp cứu ở bệnh viện, có thể chị cũng không tin, lúc đó chị ấy như phát điên vậy, đi cầu xin khắp nơi tìm lãnh đạo đưa chị đến bệnh viện tốt nhất, tiếp nhận điều trị từ bác sĩ giỏi nhất..."
"Vào ngày sinh nhật ba ba tuổi của chị ấy, buổi tối, Mẫ Mẫn đang đi tìm dì.... Em đưa chị ấy đến, cửa bị che khuất, đèn trong nhà bật sáng, em nghi ngờ mở cửa ra, khi vừa mới đi vào nhìn thấy chị ấy nói một câu "trở về rồi?" Chị ấy lo lắng chạy ra ngoài.... khi chị ấy nhìn thấy chúng em không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu khóc."
"Chị ấy đã tìm chị rất nhiều lần, chị đều tránh mặt, những người bên cạnh nhà em... đều chế nhạo chị ấy."
"Năm bốn mươi tuổi, chị ấy đã chọn một nơi cho mình và chọn một bia mộ để chôn cùng nhau, lúc đó chỉ có Mẫn Mẫn là không biết gì nên đã tức giận, hỏi tại sao chị ấy lại làm những chuyện đen đủi như vậy. Chị ấy chỉ cười nhạt, khi đó, em và cha mẹ đều không nói lời nào, cả nhà đều biết, có thể không có chị trái tim chị ấy đã chết từ lâu rồi."
Sống không chung chăn gối chết chung một mồ.
Đối với Tô Tịnh An mà nói, những mong muốn này đều là xa xỉ.
Bà chưa bao giờ quên chị ấy.
Vẫn luôn chờ chị ấy trở về.
Từng lời từng chữ như một nhát dao, khắc sâu vào trong tim Cao Tịch Huy, bà thậm chí còn không biết Tô Bồi rời đi lúc nào.
Cao Tịch Huy lê bước chân nặng nề, chậm rãi đi lên tầng, lúc mở cửa, Tô Tịnh An vừa nấu cơm xong, mái tóc của bà vẫn dài ngang vai như lúc trẻ, ánh mắt hiện lên ý cười dịu dàng: "Trở về rồi sao?"
Khoảnh khắc đó.
Cảm giác đau lòng lan tràn khắp cơ thể, Cao Tịch Huy nhìn Tô Tịnh An, hai mắt nhòe lệ, bà lẩm bẩm nói: "Chị về rồi...."
Danh Sách Chương: