Thời gian dần trôi đi, dị trùng bị giết chết ngày một nhiều hơn, nhưng nguyên lực của Thẩm Thư Di cũng theo đó mà đã xuất hiện sự mệt mỏi. Nàng ta sắp không cầm cự nổi nữa rồi.
Cổ Trình Thành nấp ở đây vẫn im lặng chờ đợi, hắn đảo mắt nhìn xác dị trùng rơi đầy đất mà tính xem có bao nhiêu Huyền Tinh Thạch.
“Phá!”
Sau một tiếng quát khẽ, võ hồn Vô Tẫn Liễu của Thẩm Thư Di xuất hiện.
Võ hồn Bạch Liễu cực phẩm!
Phập phập phập phập!
Cành liễu của nàng ta bắt đầu phát triển lên xung quanh, xuyên thủng qua cơ thể rất nhiều dị trùng. Ngay sau đó, đâm thẳng vào trong hang của đám trùng.
Từng con dị trùng bị cành liễu đâm xuyên qua chết tươi.
Võ hồn kỹ là năng lực trời cho của tu sĩ, võ hồn kỹ có quan hệ mật thiệt với võ hồn. Những thiên tài tu sĩ thường có thể nhận được võ hồn kỹ trong chính võ hồn của mình.
“Võ hồn kỹ này thật sự mạnh mẽ!”
Cổ Trình Thành âm thầm cảm thán, rồi lại nghĩ đến thiên địa vô tướng của hắn mới mở ra không lâu. Vậy nên võ hồn kỹ vô tướng vô hình vẫn chưa đủ nhuần nhuyễn, nhưng cũng nhờ có Thiên Địa Vô Tướng hấp thụ tàn hồn và lấy võ hồn của đối phương, cũng giúp hắn nắm giữ được võ hồn kỹ của kẻ đó.
Cổ Trình Thành đã có được võ hồn kỹ Cực Phách Lôi Long, nhưng thứ này thứ này cần đến khả năng sử dụng pháp tắc điêu luyện, nên khi sử dụng phải bào mòn pháp tắc của hắn đến cạn kiệt.
Phập phập phập!
Cành liễu tỏa ra liên tục giết chết từng con dị trùng, đầu tóc đen của Thẩm Thư Di cũng theo đó mà biến bạc trắng. Cộng với màu trắng của huyền phù trên thân cây liễu, khiến cho nhan sắc xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng càng trở nên động lòng người.
Vụt vụt vụt!
Cành liễu biến mất, Thẩm Thư Di rơi xuống. Nàng ta ôm lấy ngực mình bằng hai tay trắng nõn, há miệng thở hồng hộc.
Hiển nhiên võ hồn kỹ đã làm nàng ta tiêu hao rất nhiều.
Gào!
Nhưng vào lúc này, một tiếng rít đáng sợ từ hang động phía sau vang lên, tiếp theo là một con dị trùng chúa còn đáng sợ hơn con vừa rồi lao tới.
Rầm!
Tốc độ của trùng chúa cực nhanh, chân của nó nhọn như sắc đâm thủng cánh tay của Thẩm Thư Di.
Cũng may Thẩm Thư Di phát hiện nhanh, cố gắng tránh né chứ không đã toi mạng rồi.
Bạch Liễu điên cuồng quất vào trùng chúa, ép nó phải lùi bước tạm thời. Gương mặt xinh đẹp động lòng người của Thẩm Thư Di tái nhợt đi, đôi mắt cũng xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Vụt!
Thẩm Thư Di lập tức bạy vọt lên vào hang động đá vôi.
Đúng lúc này, Cổ Trình Thành cũng đang ở trong hang động đá vôi này.
Ngược lại, trùng chúa cũng dùng tốc độ nhanh khủng khiếp của mình phun nọc độc ép Thẩm Thư Di phải tránh đi.
Thẩm Thư Di lập tức chậm tốc độ của mình lại.
Bịch!
Thẩm Thư Di đập mạnh vào vách đá rồi phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào vào trong động.
Ầm!
Cơ thể mềm mại của nàng ta ngã nhào vào trong, rơi thẳng xuống trước mặt Cổ Trình Thành đang đứng trong độc. Chỗ này có một lối rẽ, mà đúng lúc Cổ Trình Thành cũng đứng ngay chỗ đó.
Thẩm Thư Di nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hoàn toàn rơi vào mơ mang. Một chiêu vừa rồi đã làm nàng ta bị thương nặng, đến mức hấp hối. Mà đúng lúc ở góc độ của mình, nàng ta cũng nhìn thấy được Cổ Trình Thành.
Bốn mắt hai người chạm nhau, nhưng biểu cảm trong đôi mắt của Cổ Trình Thành rất lạnh lùng, hoàn toàn không có vẻ gì muốn đưa tay giúp đỡ.
Phụt!
Cái sừng của trùng chúa đâm thẳng vào ngực Thẩm Thư Di, ánh mắt của nàng ta đột ngột trừng lớn.
“Cơ hội tốt!”
Cổ Trình Thành âm thầm cổ vũ, trường thương đã đâm mạnh ra trước. Ngay khi trùng chúa dừng lại, Lôi Thương cũng đâm mạnh vào cơ thể nó.
“Phá!”
Ầm!
Lôi Thương đâm mạnh vào đầu của trùng chúa.
Trùng chúa lập tức gầm lên tiếng đau đớn. Cổ Trình Thành thấy thế vội vàng siết tay trái lại, đấm mạnh vào trên trường thương. Trường thương chịu sức mạnh từ tay cầm lập tức đâm thẳng vào tận cùng của đầu trùng chúa.