Câu này cũng là suy nghĩ của mọi người.
Trận pháp Truyền Âm của Đạp Vân Tông bao phủ khắp tông môn, nhưng có rất nhiều nơi bế quan cũng sở hữu trận pháp cách âm, vậy nên nó cũng là lời giải thích hợp lý.
Lâm Khuynh Thành cũng biết về tin đồn của Sở Vân Mặc trong khoảng thời gian này, tóm lại, tất cả những lời đó rất khó nghe. Mà nàng ta cũng biết những kẻ tung tin này ra chỉ vì muốn ép Cổ Trình Thành ra ngoài, nhưng đến giờ phút này nàng ta vẫn mong Cổ Trình Thành xuất hiện giải thích.
Ban đầu, Lâm Khuynh Thành nghĩ Cổ Trình Thành có việc níu chân, không có thời gian để ý đến đám người Đường Vô Kỷ, nhưng bây giờ đã trôi qua một tháng rưỡi rồi mà Cổ Trình Thành vẫn bặt vô âm tín như thế.
Lâm Khuynh Thanh thấy vậy cũng hơi thất vọng.
Nàng ta thầm nghĩ, hay là Cổ Trình Thành thật sự sợ hãi nên mới trốn như vậy?
“Sở Vân Mặc, sao thế? Ta vẫn chờ ngươi đánh ta rụng răng, sao ngươi lại trở thành kẻ hèn nhát chứ? Ha ha ha!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đó là Chu Đồng!
Lâm Khuynh Thành đeo khăn che mặt màu trắng, dùng đôi mắt xinh đẹp làm người rung động lặng lẽ nhìn về phương xa…
“Ngươi có thể chịu đựng được loại sỉ nhục này sao? Ta thật sự đã nhìn lầm ngươi sao?”
Nhẹ nhàng siết chặt bàn tay ngọc ngà, Lâm Khuynh Thành âm thầm thở dài.
Nhưng vào lúc này, một tiếng truyền âm vang vọng khắp Đạp Vân Tông.
“Chu Đồng, ngươi liên tục xúc phạm đệ đệ của ta là có rắp tâm gì?
Nếu ngươi thực sự có năng lực, tại sao Lâm Khuynh Thành lại chọn đệ đệ ta mà không chọn ngươi?
Cho nên nếu như ngươi không cam lòng thì đã sao? Ngươi vẫn là kẻ thua cuộc”.
Những người có thể sử dụng trận pháp truyền âm chỉ có yêu nghiệt của Thần Vũ Điện và người đang nói chuyện vào lúc này chính là Sở Tiêu Tiêu.
Sau khi rời khỏi động phủ của nội điện nửa tháng trước, nàng ấy đã tu luyện ở ngoại điện một thời gian.
Hôm qua, khi xuất quan, rời khỏi trận pháp, nàng ấy đã nghe thấy những lời xúc phạm mà Chu Đồng và Đường Vô Kỷ nói với Cổ Trình Thành (Sở Vân Mặc) trong khoảng thời gian này.
Nàng ấy chỉ có một đệ đệ ruột như vậy, trong lòng tất nhiên không vui, lập tức cảm thấy bất bình thay Cổ Trình Thành (Sở Vân Mặc).
“Hừ, Sở Tiêu Tiêu, ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cũng xứng nghi ngờ ta sao?”
Chu Đồng không hề để ý đến Sở Tiêu Tiêu, trong bảng Trúc Thể của Thần Vũ Điện, thứ hạng của hắn ta cao hơn Sở Tiêu Tiêu rất nhiều.
“Nếu như ngươi khó chịu thì có thể khiêu chiến ta, cùng ta lên đài chiến đấu một trận.
Hoặc là, nếu ngươi bằng lòng cùng ta đi tắm hồ một đêm, ta cũng có thể bỏ qua chuyện của Sở Vân Mặc”.
“Ngươi, không biết xấu hổ!”
Sở Tiêu Tiêu tức khắc vô cùng giận dữ.
“Chu Đồng, ta khiêu chiến ngươi ngay bây giờ!”
Sở Tiêu Tiêu hét lớn một tiếng, thân hình quyến rũ đứng lên trên kiếm, bay ra từ trên Thiên Phong.
Tức khắc, vô số đệ tử của Đạp Vân Tông ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Phong.
“Ha ha ha, Chu Đồng ta chấp nhận”.
Chu Đồng cười lớn, đồng thời bay ra khỏi Vân Phong.
Cùng lúc đó, vô số tu sĩ tò mò đi theo.
“Trận chiến giữa những yêu nghiệt của Thần Vũ Điện, rất hiếm gặp”.
“Nghe nói ở Thần Vũ Điện có hai bảng đơn, một cái là bảng Trúc Thể, một cái là bảng Cương Thể, xếp hạng thực lực của đệ tử tu luyện Trúc Thể và đệ tử tu luyện Cương Thể.
Sư huynh Đường Vô Kỷ là người đứng đầu bảng Trúc Thể, còn sư huynh Chu Đồng là người đứng thứ hai trong bảng Trúc Thể”.
“Hắn mạnh như vậy sao? Cũng đúng, dù sao cũng là người được đề cử cho chức Thiếu Tông chủ.
Vậy chẳng phải Sở sư tỷ sẽ không có cơ hội thắng sao?”
“Khó mà nói, yêu nghiệt của Thần Vũ Điện, ai mà không có thủ đoạn riêng? Cứ xem kịch vui là được, nhắc đến Sở Vân Mặc thật đúng là một kẻ hèn nhát, lại để tỷ tỷ mình ra mặt thay, hừ!”