Nghĩ một hồi, Cổ Trình Thành tính đến chuyện luyện chế võ kỹ truyền thừa của Thiên Phong - Cửu Trọng Lôi Thương.
Công pháp chia làm Hoàng cấp, Huyền Cấp, Địa cấp, Cửu Trọng Lôi Thương là võ kỹ Thiên cấp.
Sở Vân Mặc cũng chỉ mới học qua, cũng không hoàn toàn am hiểu.
Võ công này có uy lực cực lớn, am hiểu điệp lực, tổng cộng có chín đòn, mỗi một đòn đều chồng lực của đòn trước lên, uy lực cực kỳ khủng bố
Nếu có thể sử dụng hoàn toàn, cảnh giới càng lớn càng có thể đánh chết đối thủ dễ dàng như lấy đồ trong túi.
Nhưng mà công pháp này cũng cắn trả cực kỳ mạnh mẽ, giết địch một ngàn cũng tự thương tổn tám trăm, hơn nữa mỗi đòn phản công cũng gần như gấp đôi, nếu cơ thể không có đủ lực, trường thương nhất định sẽ dễ rớt khỏi tay.
Huyết mạch của Cổ Trình Thành có năng lực khôi phục cực kỳ khủng bố, mà võ cực thần thể cho hắn sức mạnh vượt xa so với cùng cấp, công pháp này ở trong tay hắn, hoàn toàn có thể bộc phát được uy lực cực kỳ khủng bố.
Tay phải cử động, một cây trường thương từ trong nhẫn trữ vật bay ra, đây là một trong rất nhiều vũ khí bên trong rất nhiều vũ khí của Sở Vân Mặc
“Trọng lượng này?”
Trong mắt Cổ Trình Thành lộ ra một tia vui mừng, Sở Vân Mặc nhìn văn nhược, thế nhưng vũ khí mà hắn ta dùng lại vô cùng nặng, nghĩ đến đây chính là trang bị riêng cho Cửu Trọng Lôi Thương, chẳng qua hiển nhiên là Sở Vân Mặc không thường dùng đến cái thương này.
Vèo vèo vèo!
Sấm sét hội tụ trên trường thương, Cổ Trình Thành bắt đầu tu hành ở bên trong đại viện.
...
Thương như long, khi bay lên thì sấm sét hội tụ, một thương khiến cho núi sông rung động, hai thương phá tan ngàn quân, ba thương cắt đôi sông nước, bốn thương quỷ thần né tránh…
Đùng!
Âm thanh của một trận nổ vang vọng khắp đại viện, đồng thời, những khối cự thạch đột nhiên phát nổ.
Cổ Trình Thành đột nhiên phun ra một búng máu tươi, trong phút chốc cả người đã đầy máu.
Phát nổ lớn cũng phản phệ lớn.
Cổ Trình Thành âm thầm lẩm bẩm, trên người vô cùng đau nhức, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ vui sướng
“Khuynh Thành cô nương, đây là nơi ở của Mặc Nhi, ngươi và Mặc Nhi đúng là trời sinh một đôi mà, tuy là Mặc Nhi nhà ta có khiếm khuyết, nhưng đối với người tu đạo mà nói, thì mấy vấn đề này sớm muộn gì cũng có thể giải quyết”.
Giọng nói của Đường Nguyệt Nhu vang lên từ bên ngoài đại viện.
Trận pháp cách âm ở nơi của Cổ Trình Thành chỉ ngăn được âm thanh không truyền ra ngoài đại viện, chứ không thể ngăn được âm thanh truyền từ ngoài vào đại viện.
“Đi thôi, chúng ta vào thôi”.
“Tiền bối, như vậy có hơi không tốt, chúng ta nên gõ cửa trước hay không”.
“Ta đi vào nhà của nhi tử của mình, gõ cái gì đâu, yên tâm đi, tên tiểu tử thúi này không có bí mật gì đâu…”
Kẽo kẹt.
Cửa viện mở ra, mấy người Đường Nguyệt Nhu đi vào bên trong đại viện
Sau đó, âm thanh đột nhiên im bặt.
Lúc này đây, y phục của Cổ Trình Thành đã ướt sũng bởi máu tươi, toàn bộ đại viện đều lộn xộn hỗn độn, nơi nơi đều là đá vụn, ở trước Cổ Trình Thành còn có một cái hố cực kỳ lớn, hiểu nhiên là ở nơi đó đã có một sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ đánh vào.
Đồng thời, quần áo trước ngực Cổ Trình Thành có hơi rách nát, cơ bắp cường tráng đập vào mắt Lâm Khuynh Thành, mà chuyện ngoài ý muốn của Lâm Khuynh Thành chính là, ở trước ngực lộ ra, có một vết kiếm nhỏ màu đen.
Trong ánh mắt Lâm Khuynh Thành lộ ra tia khiếp sợ, lại không biết là đang nghĩ đến cái gì, ngay sau đó, loại khiếp sợ này đã nhanh chóng bị áp xuống.
“Có khích thách?”
Sắc mặt của Đường Nguyệt Nhu lập tức thay đổi.
“Nương, không có thích khách, là do con luyện công mà ra”.
Cổ Trình Thành vội vàng nói.
“Bản thân tự luyện công? Mặc Nhi của ta, con đang luyện công pháp gì thế? Sao lại bá đạo như thế, ấy, cái vết thương này, chẳng lẽ là của Cửu Trọng Lôi Thương? Đứa nhỏ ngốc này, sao mà con tu luyện công pháp này được”.
Đường Nguyệt Nhu lập tức đau lòng đến mức rơi nước mắt, vội vàng chạy đến trước mặt Cổ Trình Thành, bàn tay trắng run rẩy vuốt quần áo loang lổ vết máu của Cổ Trình Thành, sau đó vội vàng lấy ra đan dược chữa thương đỉnh cấp
“Không có việc đâu nương, chỉ là do công pháp phản phệ, chỉ là chút thương ngoài da, nhìn qua có hơi khủng bố mà thôi”.
Cổ Trình Thành cảm thấy ấm áp trong lòng, lập tức ôn hòa, nói.
“Nương, có khách đến chơi, chúng ta cũng đừng nên thất lễ quá mức, con đi rửa mặt trước”.
Cổ Trình Thành nhìn thoáng qua Lâm Khuynh Thành, ôn hòa gật gật đầu, sau đó chắp tay đi về lại phòng của mình.
Sau khi rửa mặt chải đầu, thay quần áo sạch sẽ, Cổ Trình Thành lại đi ra lần nữa.
Không thể không nói, diện mạo của Sở Vân Mặc đúng thật vô cùng tuấn tú, y phục thon dài của tông môn mặc ở trên người, che đậy đi toàn bộ cơ bắp, bây giờ thoạt nhìn, trông hắn thật sự giống như mộc quân tử, nho nhã thư sinh.
“Mặc nhi của ta quả thật là rồng trong cõi người”.
Đường Nguyệt Nhu kiêu ngạo nói.
“Nương, người đừng mèo khen mèo dài đuôi mà”.
Cổ Trình Thành có hơi bất đắc dĩ, hắn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Đường Nguyệt Nhu, trong lòng có chút chua xót, nếu để bà ấy biết hài tử của mình đã tự sát, thì sẽ đau khổ biết đến nhường nào.
Có lẽ, bí mật này hắn nên giấu nhẹm đi vĩnh viễn.
Sau đó hắn nhìn về phía Lâm Khuynh Thành: “Khuynh thành cô nương sao lại không ở Tử Tiêu tông mà lại đến nơi này của ta?”
“Tiểu tử thúi, trưởng lão Tử Tiêu Tông đã về tông môn rồi, Khuynh Thành nói nàng muốn ở cùng với con nhiều một chút để bồi dưỡng tình cảm, cho nên sau này Khuynh Thành sẽ sống ở đây”.
Đường Nguyệt Nhu nói thẳng.
“Ở lại chỗ này của con?”
Cổ Trình Thành lập tức sửng sốt, sau đó lại vội vàng lắc đầu: “Nương, chuyện này sao có thể được, tuy rằng ta và khuynh thành cô nương có hôn ước, nhưng dẫu sao vẫn chưa thành hôn, tốt nhất là bây giờ đừng nên chọc cho người ta bàn tán”.
Đây đều là lời nhảm nhí, hắn lại không phải là Sở Vân Mặc thật sự, cùng một mỹ nhân nũng nịu như vậy ở chung, nếu ngày nào đó không chặn thương, không phải sẽ lộ bí mật sao?
Muốn hỏi kỹ thuật áp thương nhà ai cường? Dẫu sao Cổ Trình Thành hắn cũng không cường.
Lúc trước nghe hắn là thiên héo, ánh mắt của Lâm Khuynh Thành chưa bao giờ tránh được mắt của Cổ Trình Thành, cho nên Cổ Trình Thành vô cùng rõ ràng, hắn và Lâm Khuynh Thanh nhất định sẽ là gặp dịp thì chơi.
May mắn là, mang tiếng thiên heo, hắn và Lâm Khuynh Thành cũng không cần phải đối mặt với chuyện hoạt động phu thê xấu hổ.
“Mặc Nhi, con nghiêm túc?”
Đường Nguyệt Nhu cảm thấy có chút cổ quái mà nhìn Cố Trình Thành: “Thật ra thì, nương cũng không muốn đả kích con, nhưng ta cảm thấy nếu Khuynh Thành ở đây với con, thì cũng không khác biệt gì lắm so với chuyện nữ đệ tử tu hành. Khụ, người bàn tán đa số sẽ không nhằm vào Khuynh Thành”.
Không thể không nói, ngày thường mẫu thân luôn yêu thương hắn nhưng lúc cà khịa hắn cũng không nể tình chút nào.
Lâm Khuynh Thành nghe thấy thế thì lập tức lấy tay nhỏ che lại cái miệng nhỏ, nhưng đôi mắt to vẫn không nhịn được mà cong lại, hiển nhiên đã bị Đường Nguyệt Nhu chọc cười.
“Nương, người biết không, con yếu ớt lắm, con không chịu nổi lời bàn tán đâu!”
Trên trán Cổ Trình Thành tức khắc nổi đầy, có hơi bất đắc dĩ nói… Người không hiểu được tình huống của nhi tử Sở Vân Mặc của người à? Người còn đả kích như thế?
“Nếu đổi lại là trước kia, đúng thật là con sẽ không chịu nổi, nhưng lần này trở về, con đã thay đổi rất lớn, nhi tử của ta đã trưởng thành rồi. Ai dám nói xấu con, con cứ đánh cho bọn họ rụng răng đầy đất, nếu có lão tử nhà ai dám nhúng tay vào, nương của con cũng không phải là bùn nhão”.
Đường Nguyệt Nhu vẫy vẫy tay, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Cổ Trình Thành nghe như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Nói… có lý!
Nhìn Lâm Khuynh Thành cực kỳ thuận theo ở một bên, trong khoảng thời gian ngắn Cổ Trình Thành không đoán ra ý tưởng của nàng, tuy rằng Sở Vân Mặc là thiên héo, nhưng loại tông môn hôn nhân này, không cần phải nâng cao tình cảm.
Gặp dịp thì chơi, diễn một chút không phải là qua rồi sao?
Nàng đến đây… hẳn là muốn thỏa thuận với hắn!
Nghĩ đến đây, Cổ Trình Thành cảm thấy có hơi hơi an tâm.
Về phần Lâm Khuynh Thành có ý với hắn, ha ha, Cổ Trình Thành hắn tự biết bản thân mình mấy cân mấy lượng, chưa bao giờ tự mình đa tình như thế.