• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên Vũ tiếp tục nói.  

“Sở Tu và Sở Vân Mặc không hoà thuận, chẳng ngờ Sở Vân Mặc lại ra tay báo thù cho Sở Tu!”  

“Dù sao cũng là người trong tộc, trong cơ thể chảy chung dòng máu, nội chiến thế nào cũng không thể để người ngoài nhúng tay vào!”  

“Ha ha, vậy phải xem là ai, Sở Thiên Vũ là thiếu tộc trưởng của Sở gia mà lại giết đại ca mình kìa.  

So ra thì Sở Vân Mặc đúng là có lòng dạ khoan dung độ lượng!”  

“Trước đó, Sở Vân Mặc là thiên héo, ta còn cười nhạo hắn, giờ nghĩ lại thì đúng là ngu xuẩn, Sở Vân Mặc xứng đáng được chúng ta tôn trọng!”  

Không ít người đã thay đổi cách nhìn về Cổ Trình Thành.  

Sở Vấn hỏi xong thì tạm thời đờ đẫn, chẳng ngờ kẻ mình nhằm vào lại là kẻ duy nhất giúp con mình trong bí cảnh.  

Mặt Cổ Trình Thành không hề thay đổi, cơ mặt lại giật giật: Quả nhiên, tâm của ta quá rộng lớn, lấy ơn báo oán, phong thái quân tử, tính tình thánh nhân.  

Trong mắt Lạc Tử Hạo bên dưới lộ ra sự sợ hãi, hắn ta là người duy nhất biết được bản tính của Sở Vân Mặc, nếu hắn trở thành thiếu tông chủ, liệu Sở Vân Mặc có giết hắn ta không?  

Xem ra cần tìm cơ hội thể hiện lòng trung thành, trở thành tâm phúc của Sở Vân Mặc.  

"Sở Thiên Vũ, Sở Cuồng con ta chết thế nào?”  

Bên cạnh Sở Vấn, nhị trưởng lão Sở gia hỏi.  

“Nhị ca cũng do ta giết!”  

“Có ai giúp đỡ?”  

“Ngũ ca đánh lui nhị ca, ta thừa cơ giết nhị ca!”  

Sở Thiên Vũ đáp.  

“Sao Sở Vân Mặc lại đánh lui Sở Cuồng?”  

“Vì nhị ca muốn lén phế tu vi ngũ ca, bị ngũ ca phát hiện!”  

Mọi sự thật đã phơi bày, Sở Tu và Sở Cuồng chết không hề liên quan tới Sở Vân Mặc, Sở Vân Mặc cũng chẳng có lỗi lầm gì trong này, kẻ giết người là Sở Thiên Vũ, Sở Vân Mặc còn chẳng phải đồng loã.  

Ai có thể ngờ kẻ đứng sau lưng tất cả lại là Cổ Trình Thành?  

“Được rồi, chân tướng đã phơi bày, tội của Thiên Vũ sẽ xử phạt sau”.  

Thái Thượng Đường gia nói, nhìn sang Cổ Trình Thành: “Vân Mặc, ngươi tiến lên Thiên Mệnh Bàn đi!”  

Cổ Trình Thành nghe thế thì chắp tay, tiếp theo hắn tiến lên Thiên Mệnh Bàn.  

“Thiên Mệnh Bàn có năm luồng sáng, có thể thắp lên một cái là trở thành thân truyền tông môn.  

Thắp được hai thì thành ứng cử viên chức tông chủ.  

Sáng ba cái thì được gia nhập Tần Hoàng Vũ Viện.  

Thắp sáng bốn cái thì trong cả mấy ngàn năm của vương triều Đại Tần, chỉ có Tần Hoàng đời thứ ba làm được, nghe nói đã phi thăng Tiên Vực.  

Còn về năm luồng sáng... khụ... khụ...”  

Thái Thượng Đường gia đang nói thì ho sặc sụa.  

Trên đài chiến đấu, năm luồng sáng chiếu xuyên không trung, làm rung chuyển vòm trời.  

“Đây là năm, năm tia sáng!”  

“Trời ơi, Sở Vân Mặc thắp được cả năm kìa!”  

Đám tu sĩ nhìn nhau.  

Các trưởng lão Tử Tiêu Tông, Vấn Tiên Tông đứng bật dậy, trong mắt là sự chấn động.  

Đạp Vân Tông sắp quật khởi ư?  

Đại Tần là vương triều tu chân, trong Đại Tần, mỗi hướng Đông- Tây- Nam- Bắc đều có ba tông môn lớn, tổng cộng là 12 đại tông môn.  

Mà 12 tông môn này bị Đại Tần quản lý, trong Đại Tần còn có một Vũ Viện tối cao – Tần Hoàng Vũ Viện.  

Hôm nay, Cổ Trình Thành thắp sáng năm luồng sáng, ngày mai chuyện này sẽ truyền tới tai hoàng thất Đại Tần, trong vòng một tuần sẽ có sứ giả tới thăm, đưa Cổ Trình Thành vào Tần Hoàng Vũ Viện.  

Đây là một loại vinh dự?  

Nên biệt trong 12 tông, cho tới nay, ba tông phía Nam là yếu nhất, mỗi lần có cuộc tỷ thí của Tần Hoàng Vũ Viện, số đệ tử của ba tông có thể tiến vào Tần Hoàng Vũ Viện cực kỳ ít ỏi.  

Trăm năm qua, ba tông chưa có ai tiến được vào Tần Hoàng Vũ Viện.  

Mà Cổ Trình Thành không chỉ có thể tiến vào nội viện, hắn còn có thể được hoàng thất Đại Tần dốc sức bồi dưỡng.  

“Tư chất nghịch thiên!”  

Thái Thượng Đường gia không nhịn được mà nói.  

Giờ phút này, vô số ánh mắt của các đệ tử trong tông môn đều tập trung vào chùm sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK