khi Tề Tu Viễn cùng Tề Nhất Tê đi ra, vẻ mặt của hắn đầy thỏa mãn, trái lại môi của Tề Nhất Tê đã sưng hồng lên, lại còn thay bộ đồ khác. Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, không nói gì mà dời tầm mắt.
Trì Vũ đưa đồ ăn qua cho Tề Tu Viễn, hắn khiêu khích gãi gãi ngón tay của anh, anh tỏ vẻ lạnh nhạt rồi rút tay về, không để ý tới hắn.
Tề Tu Viễn cũng không tiếp tục trêu chọc mấy đứa con khác nữa, rầu rĩ ăn xong bữa chiều của mình, sau đó đi ra khe suối ngâm chân với Văn Hi.
Trì Vũ liếc Trần Quyện một cái, Trần Quyện ngầm hiểu đi đến chỗ thùng đá lấy ra một cái bánh kem, Tề Trường Hoan cùng Tề Trường Sinh dọn dẹp cái bàn, Thẩm Thanh Ca lấy nến rồi cẩn thận cắm ở trên bánh kem.
Tề Tu Viễn cũng không biết mấy chuyện này, chỉ đang ôm Văn Hi nói chuyện.
“Trước kia lúc con vừa đến, gầy yếu đến nổi gió thổi một cái là ngã liền.” “Vậy mà ba ba có hứng thú đối với con sao?” Văn Hi cười nói, dựa vào ngực của Tề Tu Viễn.
“Ba cũng không biết tại sao lại đối với con có hứng thú.” Tề Tu Viễn nắm lấy ngón tay của Văn Hi, hôn lên lỗ tai, “Chính là muốn nhìn bộ dạng của con ở trên giường khóc lóc gọi tên ba.”
“Ba ba hư.” Văn Hi trốn tránh cái hôn của Tề Tu Viễn, ngón chân thoải mái cuộn lên. “Khi đó con rõ ràng còn nhỏ, ba ba đây là cưỡng gian trẻ vị thành niên đó.”
“Cưỡng gian?” Tề Tu Viễn nhướng mày, kéo tay của Văn Hi bỏ trên hạ bộ, “Khi đó con kêu la không có phóng đãng như bây giờ, nhưng mà rất ngây ngô, thao cũng đặc biệt sảng, không thể nói là cưỡng gian được, nhiều nhất tính cùng gian thôi.”
“Đừng có sờ, ngâm một lát phải trở về.” Văn Hi câu lấy chân của Tề Tu Viễn cọ xát, “Vậy ba là chê con hiện tại không đủ chặt sao?”
“Sao có thể.” Chỗ căng phồng giữa hán của Tề Tu Viễn cọ cọ lên mông cậu, “Hiện tại thực lãng, cũng thực chặt, làm sao lại không thích được?”
“Hừ.” Văn Hi hừ nhẹ một tiếng rồi cười, “Ba mà dám nói con không chặt, con liền bẻ gãy thịt bổng của ba.”
“Con trai tao lãng!” Tề Tu Viễn hô hấp dồn dập, kéo quần của Văn Hi xuống, lộ ra quần lót màu hồng phấn nhẹ nhàng, “Sao lại mang màu này?”
“Đẹp mà. Ưm……”
Tề Tu Viễn xoa xoa phía trước quần lót ướt đẫm, “Có phải đã sớm muốn hay không?”
“Ưm……” Văn Hi nhỏ giọng rên rỉ, “Còn không phải do ba ba quá sắc.”
“Hử? Lại là ba sai sao hả?” Tề Tu Viễn kéo áo của Văn Hi lên, để cho cậu cắn vào một góc áo.
Văn Hi cắn áo nên nói chuyện có chút mơ hồ, “Còn không phải do ba ba động dục mọi chỗ mọi nơi, khiến cho mọi người xấu hổ. Ưmm…… Ba ba, chơi cả mặt sau nữa……”
“Nâng mông lên.” Tề Tu Viễn xoa nắn đầu v* trên ngực của Văn Hi.
“Ân a……” Văn Hi ngoan ngoãn nhấc mông lên, giang ra hai chân ngồi ở trên đùi Tề Tu Viễn, “Ba ba…… Sờ sờ đầu v*……”
“Thật là tham lam.” Tề Tu Viễn búng mạnh lên tiểu đầu v* phấn nộn, Văn Hi thoải mái đến mức ngọc hành chảy ra không ít d*m thủy.
“Vừa muốn ba ba chơi mặt sau, lại muốn ba ba sờ đầu v*, sao con có thể sắc như vậy chứ?”
“Ba ba thích con trai tao lãng mà……” Mông của Văn Hi cọ lên tay Tề Tu Viễn, thấp giọng cầu xin, “Cắm vào đi…… Ba ba……”
Tề Tu Viễn nhét thẳng vào một đốt ngón tay, gãi ngứa ở miệng huyệt, “Muốn ba ba cắm nhiều hay ít đây? Cắm sâu bao nhiêu hả?”
Tề Tu Viễn muốn nghe lời nói thô tục, Văn Hi cũng vui vẻ nói cho hắn nghe, một bên lắc mông một bên nói, “Cắm ba ngón…… Cắm đến tận cùng bên trong của con …… đâm đến cả tao tâm…… Làm con bị ba ba cắm ngón tay đến bắn ra! A!”
Ngón tay hung hăng thọc tiến tiểu huyệt yếu ớt, ở tronh huyệt động moi móc trêu đùa thành ruột, buộc vách thịt bên trong phải mở ra và chấp nhận sự xâm nhập dữ dội của ngón tay. Tiểu ngọc hành đã khẽ nhếch cao lên, lòng bàn tay của Tề Tu Viễn xoa xoa phía trên đỉnh, lập tức chảy ra càng nhiều dâm dịch, làm ướt cả tay của hắn, còn rơi ở trên cỏ làm ướt đẫm một mảng.
“Ân…… Ba ba…… Thọc đến thật sâu……” quần lót của Văn Hi đã ướt nhẹp, dâm thuỷ tí tách nhiễu xuống.
“Tao dịch của con chảy cũng nhiều thật.” Tề Tu Viễn rút ngón tay ra, ngón tay đã ướt dầm dề dâm thuỷ trong tiểu huyệt.
“Bởi vì bị ba ba làm quá sảng khoái……” Văn Hi kéo ngón tay của Tề Tu Viễn qua, vươn đầu lưỡi liếm láp dâm thuỷ dính trên đó. Đầu lưỡi đỏ tươi liếm mút một cách khiêu khích, giống như thứ cậu đang liếm không phải ngón tay, mà chính là côn th*t vừa thô vừa dài, thứ có thể khiến cậu đạt đến khoái cảm.
“Thật là!” Tề Tu Viễn thô lỗ dùng ngón tay chơi đùa cái lưỡi mềm mại, Văn Hi chỉ cảm thấy lưỡi của mình bị chơi đến đau xót cùng tê dại, không ít nước miếng theo khóe môi chảy xuống.
“Còn dám câu dẫn ba ba hay không!” Tề Tu Viễn thấp giọng nói, nhưng lại động lòng người.
“Dám.” Văn Hi cười, ngón tay chạm vào khóe môi ẩm ướt, quyến rũ nói, “Ba ba, khóe môi của con trai dâm đãng ướt rồi, giúp con liếm đi.”
Tề Tu Viễn nhéo cằm Văn Hi rồi hôn môi cậu, đầu lưỡi liếm vào khóe môi khiến cho càng ướt át hơn nữa, lại dời xuống liếm cằm, làm cho mặt của cậu gần như dính toàn nước miếng của hắn.
“Ba ba, phải trở về rồi.” Văn Hi híp mắt hưởng thụ nụ hôn của Tề Tu Viễn.
“Giúp ba ba bắn ra đã.”
“Ba ba cũng chạm vào con.” Văn Hi cởi bỏ khóa quần của Tề Tu Viễn, móc ra côn th*t đang ngạnh cứng ở bên trong, ngón tay thon dài nắm lấy thứ thô to đó vuốt ve.
“Ưm…… Ba ba…… Lại mạnh một chút……”
Văn Hi tư thế không thoải mái, xoay người lại đối mặt với Tề Tu Viễn. Hơi thở nóng hổi quấn quýt, hai nam căn cọ xát nhau mang theo từng đợt khoái cảm.
Tề Tu Viễn thấy Văn Hi chuyên tâm xoa nắn hai cây thịt bổng, liền tiếp tục chơi đầu v* cùng tiểu huyệt của Văn Hi.
“Ưm ưm……”
Tề Tu Viễn nhéo thật mạnh núm vú cương cứng, ngón tay cũng hung hăng cắm đến chỗ sâu bên trong, thân thể của Văn Hi lập tức mềm nhũn, dựa vào bả vai của hắn, ngọc hành bắn ra một cổ tinh dịch, không ngừng phun lên côn th*t của Tề Tu Viễn, còn dính một chút ở trên quần áo.
“Giờ thì hay rồi. Chút nữa anh hai con thế nào cũng mắng ba.” Tề Tu Viễn thở hổn hển, nắm chặt tay của Văn Hi để thủ dâm cho côn th*t.
“Tới rồi.” Tề Tu Viễn thẳng lưng, bắn ở trong tay Văn Hi, còn văng đầy trên mặt đất.
“Quần lót dơ rồi.” Văn Hi làm ra vẻ phiền não, nhưng vẫn mặc quần lót đã dính d*m thủy.
“Đừng mặc, ướt nhẹp khó chịu lắm.” Tề Tu Viễn vẫn rất thương yêu con trai, lột quần lót của Văn Hi, chỉ để cậu mặc một chiếc quần dài bên ngoài.
“Không quen.” Văn Hi vặn vẹo mông, không có mặc quần lót khiến cái mông xinh đẹp lộ rõ ra.
“Đừng câu dẫn ba.” Tề Tu Viễn cười ha hả vỗ mông Văn Hi, “Ba sợ anh hai con thật sự tức giận đó.”
“Biết rồi.” Văn Hi cũng chịu an phận, cùng Tề Tu Viễn thu dọn rồi quay trở về lều trại.
Khi nhìn thấy chiếc bánh kem, Tề Tu Viễn sửng sốt một chút, nhìn lại mấy đứa con trai của mình mà trong lòng vô cùng ấm áp. Lúc trước vào ngày sinh nhật, hắn chưa từng mua bánh kem, không phải hắn không thích mà là do Hứa Cảnh Hành không thể ăn ngọt, cho nên cũng không bao giờ mua, tuy rằng hắn thích nhất là đồ ngọt.
“Mấy đứa……”
Tề Trường Sinh cười hì hì, “Ba ba đừng khóc nha. Nếu ba mà khóc con sẽ cười ba suốt luôn.”
Đôi mắt của Tề Tu Viễn vốn dĩ có chút ướt át, vừa nghe lời này của Tề Trường Sinh thì nghẹn trở lại, đánh bốp bốp vào cái mông của cậu, “Con dám cười ba ba sao!” Đánh đến khi Tề Trường Sinh liên tục xin tha thì hắn mới dừng tay.
Trên bàn còn có mấy gói quà, bảy phần, không nhiều không ít.
“Có phải nên hát một bài hay không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Ách……” Mọi người đều không mong đợi cái này, nhưng đồng thời cũng yên lặng.
Tề Tu Viễn thì rất cao hứng, “Đương nhiên muốn! Ăn sinh nhật làm sao lại không hát chúc mừng chứ! Mau mau mau!” Khó có cơ hội được nghe mấy đứa con trai hát, Tề Tu Viễn không có khả năng bỏ qua!
Trì Vũ nhíu mày, nhìn mọi người, thở dài chấp nhận. Quên đi, hôm nay là sinh nhật của ảnh, chiều một lần cũng được.
“Cùng nhau hát.”
Mọi người đều liếc Trì Vũ một cái, gật đầu.
“Chúc ba ba sinh nhật vui vẻ. Chúc ba ba sinh nhật vui vẻ……”
Mỗi người cùng mở miệng hát, tuy rằng có chút ngượng ngùng, giai điệu hơi bị lạc tông, nhưng trái tim của Tề Tu Viễn lại ấm lên.
Sau khi hát xong, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Tề Trường Sinh lắc lắc cánh tay của Tề Tu Viễn, “Ước nguyện đi ba!”
“Hử! Được!” Tề Tu Viễn hồi phục tinh thần, chắp tay trước ngực, ngữ khí ôn nhu, “Hy vọng có thể cứ như vậy đến vĩnh viễn.”
“Ba ba, nói ra sẽ không linh.” Tề Trường Sinh cong khóe môi lên. “Ước lại lần nữa.”
“Ừm.” Tề Tu Viễn nhắm mắt ước nguyện lại, sau đó một hơi thổi tắt ngọn nến.
“Cắt bánh thôi!” Tề Trường Hoan hoan hô.
Thẩm Thanh Ca cầm dao cắt bánh kem, vừa mới cắt một khối đưa cho Tề Trường Sinh, cậu lại nghịch ngợm quệt một chút kem lên mũi của anh.
“Trường Sinh.” Tề Tu Viễn gõ gõ đầu của Tề Trường Sinh, “Không được khi dễ người lớn.”
Tề Trường Sinh le lưỡi với Tề Tu Viễn, “Biết rồi!”
Thẩm Thanh Ca một tay cầm đĩa một tay cầm dao nên không tiện, nói với Tề Tu Viễn, “Tu Viễn, lau giúp em với.”
Tề Tu Viễn cười cười, “Ngẩng đầu lên một chút.”
Thẩm Thanh Ca nghe lời ngẩng đầu, liền thấy Tề Tu Viễn cúi đầu, sau đó vươn đầu lưỡi liếm kem.
“Tu Viễn!” Thẩm Thanh Ca da mặt mỏng, ở trước mặt mọi người lại bị Tề Tu Viễn đùa giỡn, hai gò má trở nên tái nhợt.
“Được rồi anh không giỡn nữa. Mau cắt cho anh một miếng.” Tề Tu Viễn nhanh chóng chịu thua.
Thẩm Thanh Ca cũng không muốn nói gì với Tề Tu Viễn nữa, mặt mũi ửng hồng cắt bánh kem cho Tề Nhất Tê.
Tề Tu Viễn bám lấy người Trường Hoan, “Trường Hoan.”
“Dạ?”
Tề Tu Viễn nhanh nhẹn liếm lên khoé môi dính kem của Tề Trường Hoan, cuối cùng còn chậc lưỡi, “Thật ngọt.”
Tề Trường Hoan xấu hổ, đem dĩa bánh kem trong tay đưa cho Tề Tu Viễn, “Vậy ba ba ăn cái này đi, con lại lấy cái khác.” Nói xong bỏ chạy mất đất.
“Y chang thỏ con.” Tề Tu Viễn gắp một miếng bánh bỏ vào miệng. Kem thực ngọt, cũng không cảm thấy ngán, dâu tây cũng rất ngon.
“Ba ba, vừa rồi ba ước cái gì vậy?”
Tề Tu Viễn buồn cười sờ sờ đầu của Tề Trường Sinh, “Hồi nãy là ai nói nếu nói ra điều ước thì không linh hả?”
Tề Trường Sinh bĩu môi, “Chỉ nói cho một mình con là được.”
“Con nha.” Tề Tu Viễn kề sát lỗ tai của cậu thổi một hơi, “Vừa nãy ba ước là……”
Tề Trường Sinh chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa, tâm cũng ngứa, “Cái gì nha? Mau nói mau nói.”
“Ba không nói cho con đâu.” Tề Tu Viễn nói xong liền bỏ chạy, quyết đoán dán vào Trì Vũ.
Tề Trường Sinh bị chọc đến nghiến răng nghiến lợi, lại không dám đi bắt Tề Tu Viễn đang bám lấy Trì Vũ, hừ một tiếng rồi đi tìm anh trai.
“Đừng chạm vào em.” Tề Tu Viễn đang muốn sờ tay của Trì Vũ, anh lập tức lấy miếng khăn giấy, lau vết kem trên ngón tay của hắn, sau khi sạch sẽ mới để hắn ôm.
“Cảm ơn.” Tề Tu Viễn hôn lên mặt Trì Vũ.
“Không được hôn. Miệng dính đầy kem.” Trì Vũ ngữ khí ghét bỏ, nhưng vẫn không từ chối nụ hôn của Tề Tu Viễn.
“Bánh kem là em làm hả?”
“Đương nhiên. Bên ngoài vừa khó ăn lại không tốt cho sức khoẻ.”
“Ăn ngon lắm.”
“Ừm.”
“Vũ.”
“Hửm?”
“Không cái gì.”
Trì Vũ cầm khăn giấy lau khóe môi, “Anh vừa mới ước điều gì vậy?”
“Hả? Em cũng muốn biết sao?” Tề Tu Viễn nhướng mày, ngón tay cách lớp quần áo ái muội mà sờ eo của Trì Vũ, “Phải cho anh chút ngọt ngào thì anh mới nói.”
“Không thành vấn đề.”
“Thật là, em không thể kiên nhẫn một chút mà.” Môi của Tề Tu Viễn lả lướt trên cổ Trì Vũ.
“Anh hy vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mọi người. Các em đời đời kiếp kiếp đều thuộc về anh.”
Trì Vũ cười ra tiếng, “Anh sao lại bá đạo như vậy.”
“Bá đạo cũng được, điên cuồng cũng được. Anh chỉ là không thể buông tay.”
Trì Vũ nắm lấy tay của hắn, “Bọn em cũng vậy.”