Ngày mốt rất nhanh đã đến, Tề Tu Viễn thay một bộ quần áo người qua đường rồi xách một cái vali đi ra ngoài, Từ Ý Bình ở lại khách sạn để hỗ trợ về mặt kỹ thuật cho hắn.
Nghĩa trang nằm ở một mảnh đất bằng phẳng, đừng nói là những chỗ cao mà ngay cả cây xanh một chút cũng không có, Tề Tu Viễn không thể tới gần, cũng không thể ẩn trốn. Cho nên hắn từ bỏ việc tiếp cận cự ly gần, mà tìm một địa điểm để bắn tỉa giữa chừng. Vũ khí là do Cecil đã kêu người đem tới sáng nay.
Nghĩa trang không cho phép lái xe vào trong, cho nên Tề Tu Viễn chọn thời điểm Antony bước xuống xe sẽ ngắm bắn trong tích tắc.
“Antony tới rồi. Ở trên chiếc xe thứ hai.” Giọng nói của Từ Ý Bình truyền tới Tề Tu Viễn thông qua tai nghe.
“Đã biết.”
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, một cái chân giơ ra khỏi cửa xe giẫm trên mặt đất, độ chính xác của Tề Tu Viễn là không bằng Từ Ý Bình, nhưng đối phó với Antony cũng dư dả. Lão già này chắc không bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ đến Anh quốc để gây rối, cư nhiên chỉ mang theo ba bốn vệ sĩ ở bên người.
Ngay khi đầu của Antony lộ ra ngoài, Tề Tu Viễn không chút do dự bóp cò, tầm mắt lập tức tràn ngập màu đỏ như máu. Lúc đám vệ sĩ ở xung quang vẫn đang hoảng loạn, chạy khắp nơi tìm tên sát nhân, Tề Tu Viễn đã thu hồi súng chuẩn bị trở về khách sạn.
Thời điểm biết được Antony đã chết, Cecil nhất thời không có biểu tình gì, qua một hồi lâu mới cười to ra tiếng, “Lão già chết tiệt! Ông cũng có ngày hôm nay!”
Tề Tu Viễn chậm rãi trở lại khách sạn, trong lòng khá là khinh thường. Nếu biết có thể giải quyết dễ dàng như vậy, một mình hắn tới là được, kêu thêm Từ Ý Bình làm gì nữa chứ.
Này cũng coi như Tề Tu Viễn gặp may, Antony vừa mới bị ám sát, cao thủ cũng chết hơn chục người, chỉ còn dư lại một ít, người mới thì chưa kịp tới, ngược lại khiến cho hắn thuận lợi hành động.
Tề Tu Viễn kêu Từ Ý Bình đặt vé máy bay vào buổi chiều, hiện tại chuyện hắn muốn làm nhất là về nhà thao mấy đứa con của mình! Tối hôm qua rõ ràng định trừng phạt Tề Trường Sinh, kết quả lại khiến cho hắn nghẹn đến nghẹt thở!
Lúc gần về đến khách sạn, Tề Tu Viễn nhìn thoáng qua bên cạnh có một cửa hàng trang sức, trong lòng vừa động liền đi vào.
Cửa hàng không lớn, chuyên bán những sản phẩm thủ công, không quý nhưng cũng khá đẹp. Sinh nhật của Tề Trường Sinh cùng Tề Trường Hoan gần tới rồi, bọn họ cũng sắp thi đại học, Tề Tu Viễn suy nghĩ không biết nên tặng quà gì cho hai người đó.
Trong tiệm chỉ có một ông lão, thấy Tề Tu Viễn tiến vào cũng không ngẩng đầu. Tề Tu Viễn nhìn ngó một lát, chọn được hai chiếc nhẫn, kiểu dáng cũng đơn giản không màu mè. Lại chọn thêm cái giống vậy cho mấy ái nhân khác, rồi đi đến chỗ chủ tiệm tính tiền.
Đút mấy chiếc nhẫn vào túi, Tề Tu Viễn lúc này mới trở lại khách sạn. Vừa vào cửa đã thấy Từ Ý Bình cùng Hoài An video, nói gì mà muốn vợ yêu hun hun, cũng không biết xấu hổ là cái thứ gì.
Tề Tu Viễn đạp hắn một cái, “Ai, chú ý địa điểm động dục nha, đây là phòng của tôi! Muốn ân ái thì về phòng mình đi!”
Từ Ý Bình xoa xoa cái cẳng chân bị Tề Tu Viễn đá, vẻ mặt lên án, “Hoài An! Em xem cái tên chết bầm này cư nhiên đá anh! Em còn nói hắn là người tốt sao?! Mặc kệ, em phải chiều theo ý anh! Anh muốn làm chuyện thân mật em cũng không được tức giận!”
Da mặt Hoài An rất mỏng, không chịu được Từ Ý Bình làm nũng, cuống quít nói một câu ” Em còn bài tập phải làm, chờ anh trở về rồi nói sau. Tạm biệt!” Nói liền cúp video call.
Tề Tu Viễn sảng khoái cười ra tiếng, khiến Từ Ý Bình căm tức nhìn, “Đồ khốn nạn! Tề Tu Viễn, chắc chắn là anh cố ý!” Biết rõ Hoài An nhà hắn là da mặt mỏng không chịu nổi người khác chọc ghẹo! Chết tiệt!
Tề Tu Viễn mỉm cười, “Lão tử ăn không được, cậu cũng đừng nghĩ sung sướng!”
“…… Cút mịa anh đi!”
Về đến nhà, Tề Tu Viễn trực tiếp vọt vào phòng của bọn Tề Trường Hoan, Tề Trường Sinh đang tắm rửa, vừa mới tắm được nửa chừng thì bị hắn đột nhiên lao vào đè xuống thao một hồi, khiến cậu sảng đến khóc cha gọi mẹ.
Tề Trường Hoan từ bên ngoài chạy bộ trở về, mới vừa vào cửa thì thấy ba ba cùng đệ đệ ở trên giường mây mưa, mặt đỏ lên muốn đi ra ngoài. Kết quả bị Tề Tu Viễn gọi lại, ba người ở trên giường làm cả đêm.
Tề Tu Viễn ăn no rồi nên vô cùng thoả mãn, buổi sáng dậy sớm đi đến phòng của Trì Vũ đánh thức anh.
Tề Tu Viễn nằm lên khoảng trống ở trên giường, bàn tay tiến vào trong chăn nhéo đầu v* nhỏ nhắn của Trì Vũ.
Tề Tu Viễn véo mạnh chút, Trì Vũ khẽ cau mày nhưng vẫn không tỉnh. Tề Tu Viễn chơi càng thoải mái, mò xuống phía dưới vói vào trong quần ngủ mà vuốt ve ngọc hành mềm oặt.
Trì Vũ bị hắn sờ đến cứng ngắc mà tỉnh lại, gương mặt nhàn nhạt ửng đỏ, hơi thở vẫn còn nóng, ánh mắt luôn luôn mang theo vẻ lạnh nhạt bởi vì vừa mới tỉnh lại mà có chút mê mang bối rối, Tề Tu Viễn xem đến động tâm, nhịn không được hôn lên trán của anh.
“Ba ba?” Trì Vũ tỉnh lại một chút, cảm giác được ngọc hành càng ngày càng có tinh thần của mình, lại nhìn vẻ trêu đùa trên mặt Tề Tu Viễn, trong lòng có chút tức giận.
“Đừng đùa!” Trì Vũ đẩy hắn ra rồi ngồi dậy, lấy chăn mền bọc người lại kín mít.
Tề Tu Viễn sờ sờ cái mũi, lấy lòng ôm Trì Vũ, hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm, nhỏ giọng dỗ dành, “Ba ba sai rồi. Con trai ngoan của ba có thể đi làm bữa sáng được không? Ba ba sắp chết đói rồi.”
Trì Vũ bị cưỡng ép tỉnh dậy, cho nên đối với đối Tề Tu Viễn không có chút sắc mặt tốt, “Buông em ra.”
Tề Tu Viễn ngoan ngoãn buông Trì Vũ ra, nhìn Trì Vũ đi vào phòng tắm. Cái này coi như là anh đã đồng ý. Hắn cười cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Quyện đã tỉnh dậy đi vào WC, vừa ra tới thì thấy Tề Tu Viễn ngồi ở trên giường mình, trong lòng cũng không để ý, cầm lấy bộ quần áo rồi mặc vào.
Tề Tu Viễn nhịn không được huýt sáo một cái, tầm mắt quét khắp người Trần Quyện giống như một tên lưu manh, “Dáng người không tồi.”
Trần Quyện có thói quen ngủ khỏa thân, quần lót cũng không mặc, người anh có nhiều cơ bắp nhưng lại không hề khó nhìn, sờ lên rất thoải mái còn rất đẹp nữa.
Trần Quyện trừng hắn một cái, tiếp tục mặc quần áo.
Chờ Trần Quyện mặc xong quần áo, Tề Tu Viễn liền vươn tay ra với anh, tay Trần Quyện đặt lên tay của hắn, Tề Tu Viễn kéo một cái khiến anh ngồi lên trên đùi.
“Đã giải quyết xong?” Trần Quyện nắm chặt tay Tề Tu Viễn, không cho hắn mò vào quần của mình.
“Giải quyết xong rồi.”
“Vậy ngày mai em có thể đi làm được rồi?”
“Có thể.” Tề Tu Viễn ngửi tóc Trần Quyện, “Đổi dầu gội sao? Mùi này sao lại giống mùi của anh vậy.”
Trần Quyện che miệng Tề Tu Viễn lại, “Đừng sờ lung tung, em xài xong rồi, mượn của anh một chút thôi.”
Tề Tu Viễn vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Trần Quyện, thân thể của anh liền run lên vài cái, Tề Tu Viễn nhìn thấy rất vui vẻ, đầu lưỡi lại tiếp tục liếm.
“Có thấy bẩn hay không!” Trần Quyện rút tay mình lại, nhìn lòng bàn tay đã bị Tề Tu Viễn liếm ướt dầm dề, toàn là nước miếng của hắn.
“Bẩn?” Tề Tu Viễn buồn cười, đầu lưỡi lướt qua vành tai có chút hồng của Trần Quyện, để lại vệt nước ướt dầm dề, “Toàn thân trên dưới của em có chỗ nào mà anh không liếm qua chứ? Nếu bẩn thì để anh giúp em liếm sạch.”
“Đừng……” trong hơi thở của Trần Quyện có chút dồn dập, “Em không muốn bị bọn họ chế giễu đâu.”
“Sợ cái gì.” Tề Tu Viễn dọc theo vạt áo của Trần Quyện mà vuốt ve vòng eo mềm dẻo, “Trường Sinh cùng Trường Hoan còn chưa tỉnh dậy mà.”
“Anh nghĩ là em không nghe thấy tối hôm qua anh lăn lộn bọn họ thế nào sao?” Trần Quyện kiên định lôi tay hắn ra, “Muốn làm cũng được, buổi tối lại nói.”
“Vậy anh sẽ đợi.” Tề Tu Viễn vừa mới ăn no, cũng không gây khó dễ cho Trần Quyện, cùng anh hôn môi một chút rồi ra khỏi phòng.
Trì Vũ đã làm xong bữa sáng, Văn Hi vừa định đi kêu Trần Quyện cùng Tề Tu Viễn ăn sáng thì nhìn thấy hai người bọn họ đã ra tới.
“Ba ba!” Văn Hi không chút ngại ngùng chạy tới ôm Tề Tu Viễn, hung hăng hôn lên mặt hắn một cái, “Hoan nghênh ba trở về.”
“Ừ.” Tề Tu Viễn bóp bóp chóp mũi Văn Hi, “Ăn sáng thôi.”
“Ừm!”
Bàn ăn cũng đã được dọn ra, Tề Tu Viễn nhìn thấy người trong nhà đều tụ tập đầy đủ, Tề Trường Hoan cùng Tề Trường Sinh vẫn còn buồn ngủ, Thẩm Thanh Ca ôn nhu cười, Tề Nhất Tê cứ luôn nhìn hắn, Trì Vũ mím môi, chắc còn đang bực mình đây.
Tề Tu Viễn ngồi ở ghế chính, tự mình ăn cơm.
Trên bàn cơm khá an tĩnh, trong lòng mọi người đều dâng một cổ ấm áp khó tả. Như thể Tề Tu Viễn chưa từng rời đi, bọn họ sẽ mãi mãi cùng nhau như vậy.
……….