• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi biết được Tề lão gia sai người tới, đám con trai bảo bối của Tề Tu Viễn nếu có thể ở nhà liền tận lực vây bên cạnh hắn. Bọn họ không phải sợ Tề Tu Viễn đổi ý, chính là thủ đoạn của Tề lão gia làm cho bọn họ nghĩ mà sợ.

Có cơm ăn, có áo mặc, có con trai “hiếu thuận”, cho dù không ra khỏi nhà được Tề Tu Viễn cũng vui vẻ. Hắn vốn dĩ không phải kẻ có chí hướng rộng lớn, hiện tại chỉ muốn làm một tên tiểu bạch kiểm, ăn cơm nhuyễn của mấy đứa con, cùng bọn họ đi hết cuộc đời này.

*tiểu bạch kiểm: chỉ những người đàn ông đẹp trai được nuôi dưỡng mà không phải làm gì cả

*ăn cơm nhuyễn: chỉ người không làm việc gì cả, chỉ ở nhà chờ ăn cơm do người khác làm ra.

Hôm khai trương quán bar của Từ Ý Bình, hắn hẹn Tề Tu Viễn tới chơi, Tề Tu Viễn sảng khoái đáp ứng, lôi kéo hai anh em Tề Trường Sinh Tề Trường Hoan ra khỏi nhà.

Âm thanh ồn ào như muốn phá nát màng nhĩ, Tề Tu Viễn mỗi tay ôm một người, Tề Trường Sinh cầm ly rượu đưa cho hắn uống một hơi.

Từ Ý Bình có chút hối hận khi rủ Tề Tu Viễn tới. Chết tiệt! Tên này rõ ràng đến đây kích thích hắn!

Tề Tu Viễn hôn Tề Trường Hoan một cái, liếc mắt thấy Từ Ý Bình đang nhìn chằm chằm, nhanh chóng ôm chặt con trai mình, ác mồm cảnh cáo, “Từ Ý Bình cậu nhìn cái gì hả?! Tôi nói cho cậu biết, không được đối với bảo bối của tôi có bất luận ý đồ gì! Cẩn thận tôi đi mách Hoài An! Sắc lang!”

“…… Lăn mịa đi! Anh cho rằng tôi là anh a?! Biến thái!” Từ Ý Bình ngửa đầu lên rót cho mình một ly rượu.

“Ba ba không phải biến thái!” Tề Trường Sinh không chịu được có người nói xấu ba ba mình nên phản bác.

Từ Ý Bình vẻ mặt ý vị thâm trường, “Rồi rồi, ba ba của cậu không phải biến thái.” Từ Ý Bình rót một ly rượu, dựa vào lưng ghế uống một ngụm, “Là sắc ma.”

“Anh!” Tề Trường Sinh có chút tức giận, Tề Tu Viễn đá chân Từ Ý Bình một cái, gắt gao ôm Tề Trường Sinh eo không cho cậu đánh người, “Con trai ngoan, đừng cùng hắn chấp nhặt, hắn chính là đố kỵ. Ngoan. Để ba ba thân thiết một chút.”

Tề Trường Sinh nhịn xuống, để Tề Tu Viễn hôn một cái.

“Ý bình.” Hoài An đeo cặp sách, hẳn là vừa tan học liền tới đây. Thiếu niên mười lăm tuổi chỉ có một mét sáu, nhìn qua thật sự nhỏ gầy.

“Hoài An!” Từ Ý Bình vẻ mặt đưa đám ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của  Hoài An, “Tề Tu Viễn khi dễ anh!”

Khuôn mặt Hoài An đỏ lên, đẩy Từ Ý Bình ra, ngữ khí có chút bối rối, “Ý bình anh đừng như vậy, mọi người nhìn kìa……”

“Hừ! Từ Ý Bình, tôi làm gì cậu chứ! Mất mặt thật!” Tề Tu Viễn trong giọng nói là tràn đầy ghét bỏ, “Cậu còn như vậy tôi đi về à.”

“Đừng, mới tới mà đòi về rồi a.” Từ Ý Bình duỗi tay đem Hoài An ôm vào trong ngực, thân thể mềm mại của thiếu niên làm Từ Ý Bình tâm ý viên mãn, nhưng nghĩ đến tuổi của cậu, dục hoả cỡ nào cũng phải dập tắt.

Nghĩ vậy, ánh mắt Từ Ý Bình nhìn Tề Tu Viễn mang theo một tia hâm mộ. Ai, hắn lúc nào mới có thể ăn Hoài An đây.

Tề Tu Viễn không khách khí cười tà, ôm Tề Trường Hoan Tề Trường Sinh thân thiết, có ý muốn khoe mẽ.

Từ Ý Bình trừng mắt nhìn hắn, mặt ở trên cổ của Hoài An cọ cọ, giống như chú chó cầu an ủi.

“…… Ý bình……” Hoài An ngượng ngùng tránh né Từ Ý Bình, chỉ là thấp giọng kêu tên hắn.


Từ Ý Bình ôm càng chặt, mút một chút cổ của cậu, lưu lại một dấu hôn rõ ràng, lúc này mới cao hứng uống rượu.

“Từ Ý Bình cậu đúng là hết thuốc chữa.” Tề Tu Viễn không muốn thừa nhận tên ngốc này là anh em của hắn.

Chơi thêm một hồi, Tề Tu Viễn cảm thấy có chút nhàm chán, nên đi qua tạm biệt Từ Ý Bình. Hắn đang cùng Hoài An tán tỉnh, tùy ý gật đầu tỏ vẻ đã biết. Tề Tu Viễn cũng không quản hắn, mang theo cặp sinh đôi rời khỏi quán bar chuẩn bị về nhà.

Không ngờ đi được nửa đường, một chiếc xe đột nhiên dừng lại bên cạnh, cả ba bị trói mang vào trong xe giữa ban ngày ban mặt.

Tề Tu Viễn chưa kịp mắng chửi người đã bị đánh hôn mê, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường. Căn phòng quen thuộc, hương vị quen thuộc.

Đây là căn phòng Tề Tu Viễn đã sống mười tám năm, thời điểm Cảnh Hành chết, hắn liền dọn ra ngoài. Hiện tại trở về, cư nhiên một chút cũng không thay đổi, hắn còn tưởng rằng với tính tình của lão đông tây kia thì sẽ đập phá mọi thứ.

Tề Tu Viễn không cần suy nghĩ cũng biết ai đã bắt trói bọn họ, hắn hiện tại lo lắng Tề Trường Hoan cùng Tề Trường Sinh, hắn không dám chắc lão đông tây sẽ làm gì bọn họ.

Tề Tu Viễn xuống giường mở cửa, Tống quản gia đang chờ ở ngoài.

“Nha, Tống quản gia, là ông mời tôi tới sao?” Tề Tu Viễn dựa vào cửa, vẻ mặt trào phúng, “Mềm không được thì cứng thôi, lão nhân gia rất lợi hại a.”

Tống quản gia cung kính cúi lưng, “Thực xin lỗi thiếu gia, tôi cũng là không còn cách nào khác. Lão gia ngài ấy……”

“Khoan đã. Đừng nói với tôi mấy thứ vô dụng này, con trai tôi đâu?!”


“Chỉ cần ngài đi gặp lão gia, hai người kia tất nhiên sẽ không có việc gì.”

Tính tình Tề Tu Viễn không tốt, huống chi Tống quản gia còn dám lấy con của hắn ra uy hiếp. Tề Tu Viễn hung hăng túm lấy cổ áo Tống quản gia, thần sắc lãnh khốc, “Ông tốt nhất là đừng đụng đến bọn họ.”

Vẻ mặt của Tống quản gia rất tự nhiên, “Chỉ cần thiếu gia cùng tôi đi gặp lão gia, bọn họ đương nhiên có thể an toàn về nhà.”

Tề Tu Viễn buông Tống quản gia ra, ánh mắt lạnh băng, “Dẫn đường.”

Tống quản gia sửa lại cổ áo rồi nói, “Thiếu gia, mời.”

Tề Tu Viễn đi theo Tống quản gia tới thư phòng, Tống quản gia ý bảo hắn đi vào, Tề Tu Viễn đẩy cửa ra đi vào.

Trên ghế thái sư có một người đàn ông đang ngồi, tóc đã lấm tấm hoa râm, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng tinh thần vẫn sáng lạng, ánh mắt sắc bén như chim ưng đánh thẳng nhân tâm.

“Mày đã đến rồi.”

“Có chuyện gì.” Tề Tu Viễn chỉ đứng ở cửa, không nhúc nhích. Muốn hắn tới gần lão đông tây kia, còn không bằng lột hắn da!

“Khụ khụ!” Tề lão gia tử ho một cái thật mạnh, rất có tư thế muốn đem phổi đều khan ra hết, “Ta sắp chết, Tề gia này ta muốn giao cho mày”

“Khoan khoan.” Tề Tu Viễn hảo tâm nhắc nhở lão nhân, “Lão đông tây ông đừng quên, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con. Kẻ thừa kế Tề gia này không tới phiên tôi.”

“Ta thà rằng đem Tề gia giao cho thằng nghịch tử như mày, cũng tuyệt đối sẽ không giao cho người ngoài.”

“Đã nói tôi là nghịch tử mà còn dám đem Tề gia giao cho tôi.” Tề Tu Viễn chơi ngón tay, không chút để ý thổi thổi móng tay, “Giao cho tôi cũng được thôi, ông có tin là chưa đầy ba ngày tôi có thể đem nó phá sập hết.”

“Hừ.” Tề lão gia tử không cho là đúng, bộ dạng tự tin làm cho Tề Tu Viễn khó chịu, “Mày cho rằng, ta sẽ không có hậu chiêu?”

Tề Tu Viễn nháy mắt cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm Tề lão gia tử, “Ông muốn làm gì?!”

“Ta đã thuê người lo liệu.” Tề lão gia tử nâng chung trà lên uống một ngụm, chậm rì mở miệng, “Chỉ cần Tề gia rơi đài, những đứa con của mày đều phải chết.”

“Ông! Lão già khốn kiếp!” Tề Tu Viễn hận không thể trực tiếp đánh chết ông già này!

“So ra còn kém mày.” Tề lão gia tử vẫy vẫy tay, “Mày có thể lăn, nhìn bực cả mình.”

Tề Tu Viễn nghiến răng nghiến lợi, “Chết sớm cũng đáng!” Nói xong  xoay người bỏ đi. Hắn không muốn ở lại nơi này thêm một phút giây nào!

Tề Tu Viễn đi rồi, Tề lão gia tử mới bắt đầu há mồm thở dốc, hắn cả đời này là một kẻ sĩ diện, cho dù là nỏ mạnh hết đà, hắn cũng không cho phép mình ở trước mặt Tề Tu Viễn đứa con trai này yếu thế.

“Lão Tống. Đến giúp ta đứng lên.”

“Vâng…… Lão gia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK