Xảy ra chuyện như vậy nên tất nhiên không thể cắm trại tiếp, khi Tề Tu Viễn đưa cặp song sinh về, bọn Trì Vũ đã sớm chờ sẵn ở nhà.
Tề Tu Viễn vừa vào cửa, Trì Vũ liền đi tới đón, lo lắng nhìn một lượt toàn thân hắn, “Không có việc gì chứ?”
Tề Tu Viễn mỗi tay đang ôm một người, Trần Quyện cùng Thẩm Thanh Ca tự giác đi qua đỡ Tề Trường Hoan cùng Tề Trường Sinh vẫn còn mềm nhũn tay chân.
“Không có việc gì.” Tề Tu Viễn an ủi hôn lên trán Trì Vũ, “Đưa bọn họ về phòng đi.”
Trần Quyện cùng Thẩm Thanh Ca gật đầu, đỡ hai người lên lầu.
“Không có việc gì thì tốt rồi.” Trì Vũ cảm thấy yên tâm, trời biết khi Thẩm Thanh Ca trở về báo cho bọn họ thì trái tim của anh đập nhanh như thế nào! Sợ rằng Tề Tu Viễn sẽ xảy ra chuyện!
Trong mắt Văn Hi ngập hơi nước, nắm lấy tay Tề Tu Viễn làm nũng, “Ba ba sao có thể đi một mình chứ, nếu ba xảy ra chuyện thì bọn con biết làm thế nào đây?”
Tề Tu Viễn cười cười, lòng bàn tay vuốt nhẹ đôi môi ướt át của Văn Hi, “Lần sau sẽ không như vậy.”
Văn Hi ôm lấy eo Tề Tu Viễn, “Tốt hơn là thế.”
Tề Nhất Tê không nói chuyện, nhìn chằm chằm Tề Tu Viễn, sợ hắn không thấy.
Tề Tu Viễn ôm Văn Hi ngồi trên sô pha, biểu tình nghiêm túc, “Lần này chủ mưu là con trai thứ ba của Liêu gia Liêu Phàm, hắn hứng thú với Trường Hoan cùng Trường Sinh nên mới bắt cóc bọn nó. Nhưng mà, phần lớn hẳn là nhắm tới anh. Bọn Trường Sinh chỉ bị liên lụy thôi.”
Trì Vũ trong lòng cả kinh, anh đi theo Tề Tu Viễn sớm nhất, cũng mơ hồ biết một ít chuyện trước kia của hắn. Tuy rằng Tề Tu Viễn chưa bao giờ nói, nhưng mà Trì Vũ vẫn có thể nhìn ra, những ngày tháng trước khi hắn 18 tuổi cũng không tính là tốt đẹp.
Trì Vũ do dự một chút hỏi, “Là bởi vì Tề gia sao?”
Tề Tu Viễn chống cằm lên bả vai của Văn Hi, ánh mắt lạnh băng, “Chẳng qua chỉ là mấy con kiến, vậy mà muốn làm châu chấu đá xe.”
Văn Hi trầm mặc không nói gì, đặt tay lên tay của Tề Tu Viễn.
“Trong thời gian này cố gắng đừng đi ra ngoài.” Tề Tu Viễn buông Văn Hi ra rồi đứng dậy, “Ba đi ra ngoài một lát.”
“Cẩn thận nhé.” Trì Vũ tâm tư khá tinh tế, nhìn ra được Tề Tu Viễn không nói hết, hẳn là không chỉ là bởi vì Tề gia, còn có nguyên nhân khác. Nhưng mà nếu hắn đã không muốn nói thì anh cũng không truy hỏi tới cùng.
Tề Tu Viễn đi đến nhà Từ Ý Bình, thương tích của Từ Ý Bình vốn không phải trầm trọng, sau khi bị Hoài An phát hiện vết thương đã lành lặn thì liền trở về nhà.
“Tôi muốn Liêu gia biến mất.” Tề Tu Viễn nói thẳng thừng.
“Sau khi phát hiện Liêu Phàm là chủ mưu, tôi đã điều tra một chút, phát hiện hắn gần đây qua lại với người của Antony.” Từ Ý Bình đem laptop trong tay đưa cho Tề Tu Viễn, “Anh tự xem đi.”
Tề Tu Viễn nhìn lướt qua hồ sơ trên notebook, mày nhíu lại, một lát sau mới có quyết định, nhìn Từ Ý Bình, “Hắn muốn làm cái gì?”
Từ Ý Bình tự rót cho mình một ly rượu, mặt đầy tươi cười, “Anh đã quên, con của hắn là chết trong tay anh sao. Không giết anh thì làm sao mà cam tâm được? Hắn muốn tiêu diệt đám con của anh từng người một, sau đó huỷ hoại anh. So với một phát bắn chết, để anh sống không bằng chết không phải càng tốt sao?”
Tề Tu Viễn liếc Từ Ý Bình một cái, “Cậu nói Hoài An có biết một bụng ác độc này của cậu hay không?”
“Anh đừng có nói chuyện này.” Từ Ý Bình lập tức thay đổi vẻ mặt cảnh giác, “Chúng ta đang là châu chấu trên một chiếc thuyền đó.”
Tề Tu Viễn cười đến xấu xa, “Cậu cũng biết thế à. Vậy còn không mau hỗ trợ?”
“…… Anh xứng đáng bị ngược chết.” Từ Ý Bình đoạt lại notebook của mình, ngón tay gõ gõ đánh đánh ở trên bàn phím, “Tôi có thể giúp anh đánh đổ Liêu gia, nhưng còn tên quái vật Antony thì tôi sẽ không đụng đến, nhiều nhất chỉ có thể khiến hắn mất đi ít vây cánh, căn bản không thể làm gì được hắn.”
Tề Tu Viễn khoanh chân lại, “Antony cứ để tôi đối phó. Nếu tổn hại quá lớn, hắn cũng phải biết xót chứ.”
Từ Ý Bình ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tề Tu Viễn, thần sắc ngưng trọng, “Anh đây là muốn cùng hắn khai chiến?”
“Hắn dám đụng đến con của tôi, cũng nên sớm nghĩ đến chuyện này.”
“Cũng đúng, giữa hai người thì hoặc là anh chết hoặc là hắn sống.” Từ Ý Bình nói, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, “Nhưng mà thật ra tôi có chút lo lắng cho anh, đã nhiều năm không hoạt động như vậy, xương cốt đã sớm bị mấy cậu con trai ngâm cho mềm nhũn rồi.”
“Không đâu.” Ánh mắt Tề Tu Viễn trở nên mơ hồ, “Thứ đã sớm khắc sâu vào trong linh hồn, sẽ không thể đào thấu xương tủy được.”
Từ Ý Bình dừng ngón tay, “Cũng phải. Anh yêu quý mấy đứa con như vậy, Antony sẽ không dừng lại ở đó đâu.”
“Ừm.”
Trong một biệt viện ở Thành phố A, một ông lão đang chơi cờ với một người đàn ông ở đình viện.
Mái tóc vàng của người đàn ông tùy ý xỏa tung ra phía sau, đôi mắt xanh thẳm thâm thúy không gợn sóng, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo chút u sầu.
Lão nhân hạ nước cờ, người đàn ông nhìn bàn cờ trong chốc lát, trên mặt tan đi u sầu, “Tôi đành cúi đầu trước cờ nghệ của Tần lão gia thôi.”
Tần lão gia tuy thắng ván cờ nhưng trên mặt cũng không có bất luận biến hóa nào, chỉ là thu lại quân đen trên bàn cờ, “Cha nuôi của cậu kêu cậu tới đây hẳn không chỉ là để chơi cờ cùng lão già này đâu nhỉ.”
Cecil cười cười, khóe môi mang theo nụ cười ấm áp nhân tâm, “Đúng là cha nuôi kêu tôi tới đây tìm ngài là có việc khác.”
Tần lão gia chậm rãi thu lại quân cờ, “Ít nhất hiện tại ta sẽ không động đến Tề gia. Thằng nhóc nhà họ Tề chính là con chó điên.”
Cecil chú ý tới hai chữ “ít nhất” của Tần lão gia, biết lần này mình tới không phải là không có cơ hội.
“Chó điên cũng sẽ sợ.”
Tần lão gia tử liếc nhìn Cecil một cái, “Ta không muốn nhúng chân vào vũng nước đục này, chuyện giữa các người không liên quan gì đến lão già này. Chỉ cần đừng gây ảnh hưởng đến thành phố là được.”
“Vậy xin cảm ơn Tần lão gia.”
Tần lão gia tử thu xong quân cờ rồi đứng lên, không nói một lời trở về phòng khách.
Cecil nhìn lên bầu trời âm u giống sắp mưa.
“Ngày mưa, rất thích hợp để giết người.”
Sau khi bọn Tề Trường Sinh xảy ra chuyện, những người khác đều bị Tề Tu Viễn cấm túc. Trì Vũ, Trần Quyện cùng đôi song sinh tử đều xin nghỉ phép, truyện tranh của Tề Nhất Tê có thể vẽ ở nhà. Công việc của Văn Hi vốn là dựa vào cảm hứng, nên cậu cũng ở nhà bám lấy Tề Tu Viễn. Thẩm Thanh Ca thì giao lại việc dạy học cho giáo viên khác, mọi việc nhìn chung vẫn ổn.
Tề Tu Viễn trong khoảng thời gian này vội đến chân không chạm đất, trước tiên phải hoàn thành xong công việc ở Tề thị trong vòng một tuần, rồi còn phải tập trung phối hợp với Từ Ý Bình hạ bệ Liêu gia.
Qua mấy ngày, các kênh tin tức và báo chí đều đưa tin xí nghiệp của Liêu thị tham ô đút lót, buôn lậu ma túy và mại dâm.
Phàm là các thế gia có thể đứng vững ở thành phố này, trừ phi là thế gia đã có từ rất lâu đời, nếu không thì trong tay lúc nào cũng có những thứ dơ bẩn. Từ Ý Bình là một hacker, đào ra mấy chuyện này tuy rằng không dễ dàng, nhưng là cũng sẽ không quá khó.
Sau khi đánh đổ được Liêu gia, Tề Tu Viễn có chút mệt mỏi mà ngã lên trên giường.
Năm 18 tuổi hắn rời khỏi chiến trường, tới nay cũng hai mươi năm. Hai mươi năm an nhàn cũng đủ mài mòn hết nhuệ khí trên người hắn. Nếu không phải Antony lại tới tính toán chuyện cũ, hắn thật muốn có một cuộc sống bình thường cùng với nhóm ái nhân cho đến chết.
“Ba ba.” Văn Hi ngoan ngoãn dựa vào ngực của Tề Tu Viễn, “Rất mệt sao?”
Tề Tu Viễn nhẹ nhàng vuốt đầu tóc Văn Hi, “Không mệt.”
“Có phải bọn con lại làm vướng chân của ba ba hay không.”
“Không có.”
Văn Hi ngẩng đầu, cách lớp áo cắn một ngụm lên ngực hắn, giọng điệu chắc chắn, “Con cảm thấy ba đang lừa gạt thôi.”
Tề Tu Viễn cười, bàn tay áp vào khuôn mặt thanh tú của Văn Hi, “Ba thì cảm thấy con không tin ba chút nào.”
Văn Hi ngồi khóa trên côn th*t của Tề Tu Viễn, tay chống lên ngực của hắn, lắc mông cọ xát lên thứ kia, vẻ mặt nghiêm túc “Bọn con có thể tự bảo vệ bản thân.”
Tề Tu Viễn nhìn cậu cười, đưa tay nắm lấy eo cậu, “Ba biết. Con còn vặn vẹo nữa thì ba sẽ muốn thao con mất.”
Văn Hi dừng lại, “Không được, mấy ngày nay ba rất mệt, con lại không muốn lại kích thích ba đâu.” Nói xong, cậu nằm bên cạnh Tề Tu Viễn, ôn nhu sờ mặt hắn.
“Ba ba.”
Tề Tu Viễn bị cậu sờ đến thoải mái, “Hửm?”
“Con yêu ba lắm. Ba đừng rời bỏ con nhé.” Mấy ngày nay cậu lúc nào cũng thấy bất an, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Sẽ không.” Tề Tu Viễn hôn nhẹ trán Văn Hi, “Ba làm sao có thể rời bỏ mấy đứa được.”
Văn Hi cách lớp quần nắm lấy côn th*t của hắn, cười quyến rũ, “Ba mà dám thì con sẽ thiến ba.”
Tề Tu Viễn xoay người một cái đem cậu đè ở dưới thân, liếm mút bờ môi của cậu, “Con bỏ được sao?”
Bàn tay của Văn Hi tiến vào trong quần nắm lấy dương cụ nóng bỏng, ở trong tay tính toán, “Không bỏ được, vậy ép khô ba ba, để ba ba không thể rời khỏi con trai dâm đãng này.”
Hơi thở của Tề Tu Viễn trở nên thô nặng, hôn từng chút lên xương quai xanh của Văn Hi, “Không phải vừa mới nói không làm?”
Văn Hi kéo quần của mình ra, trong ánh mắt lóng lánh sóng nước, “Con hối hận rồi.”
Tề Tu Viễn bất đắc dĩ hôn lên chóp mũi của cậu, “Ba thật sự mệt mỏi, tự con động được không?”
Văn Hi gật đầu, “Ừm.”