• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Tề Tu Viễn thức dậy thì Thẩm Thanh Ca đã đi lên trường, chậm rì bò dậy rửa mặt, đi đến phòng khách phát hiện chỉ có Trần Quyện.

“Sớm.” Tề Tu Viễn đi đến bên cạnh Trần Quyện, nâng cằm của cậu lên hôn một cái, thân thiết xong còn chẹp chẹp miệng, “vị sữa bò.”

Trần Quyện không nói một lời đạp lên chân hắn, Tề Tu Viễn dường như đã sớm đoán trước nên linh hoạt né tránh.

Tề Tu Viễn ngồi đối diện Trần Quyện, cầm lấy lát bánh mì nướng trét mứt trái cây, một chân duỗi đến cẳng chân của anh chà xát, không chút để ý nói, “Gần đây anh nghe nói Âu Dương gia tiểu thư theo đuổi em rất nhiệt tình. Âu Dương gia cũng coi như là hào môn, miễn cưỡng cũng xứng đôi với em. Thế nào? Có ý tứ hay không?”

Trần Quyện nhíu mày, “Em không thích cô ta.”

“À?” Tề Tu Viễn cắn một ngụm bánh mì, “Anh thấy Âu Dương tiểu thư lớn lên xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, công phu trên giường chắc hẳn cũng không tồi. Em không suy xét hay sao? Đây là một bảo vật.” Chân Tề Tu Viễn càng làm càn đạp lên tiểu côn th*t của Trần Quyện mấy cái. Nếu anh mà có ý gì đó với cô ta, hắn tuyệt đối sẽ dẫm gẫy luôn!

Trần Quyện mặt vô biểu tình bắt lấy mắt cá chân của hắn, ngữ khí lạnh băng, “Anh thích cổ?”

Tề Tu Viễn cười, “Yên tâm, Anh không có tâm tình tìm mẹ kế cho mấy đứa.”

“Anh dám!” Tưởng tượng đến việc sẽ có một người phụ nữ xen vào cuộc sống của bọn họ, Trần Quyện theo bản năng nắm chặt tay.

“Tê ―― nghịch tử! Em tính mưu hại ba ba hả!” Tề Tu Viễn bị bóp đến đau.

Trần Quyện phản ứng lại, nhanh chóng buông lỏng tay ra, vừa thấy cổ chân đã có một vết lằn màu hồng, có thể thấy được lực đạo rất mạnh.

“Em được lắm.” Tề Tu Viễn thu lại chân xoa xoa.

“Xin lỗi. Em không cố ý.” Trần Quyện cúi đầu.

Tề Tu Viễn nhìn bộ dạng cúi đầu của Trần Quyện đến bật cười, “Lại đây.”

Trần Quyện đi đến bên Tề Tu Viễn, hắn nhấc chân ấn Trần Quyện mấy cái, “Quỳ xuống đi.”

Trần Quyện quỳ một gối, nâng lên bàn chân bị niết đau của Tề Tu Viễn.

Tề Tu Viễn mỉm cười, ” Hảo nhi tử, giúp ba ba liếm chỗ bị niết đau.”

Trần Quyện cau mày, nhưng vẫn cúi đầu vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm mắt cá chân của hắn. ngôn tình sủng

“Ân. Hảo nhi tử. Liếm thật giỏi.”


Trần Quyện chịu không nổi cái trò ba ba nhi tử của Tề Tu Viễn, lại liếm một hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn hắn, “Được rồi đi?!”

“Đây là thái độ nói chuyện với ba sao?” Tề Tu Viễn híp mắt rút chân về, duỗi tay nắm lấy cằm của Trần Quyện.

“Không có một ba ba nào kêu con trai mình đi liếm chân cho hắn cả?” Trần Quyện nhìn chằm chằm Tề Tu Viễn.

“Em không biết quỷ phụ sao.” Tề Tu Viễn cúi đầu hôn lên môi Trần Quyện, chờ anh phục hồi tinh thần lại thì đã ngồi ở trong lòng ngực của hắn.

“Anh không chỉ muốn em liếm chân cho anh, anh còn muốn làm em nữa.”

“Anh!” Trần Quyện cầm bàn tay đang sờ loạn ở trong quần áo của cậu, “Em còn có việc, đừng quậy!”

“À?” Tề Tu Viễn cởi bỏ dây quần của Trần Quyện, kéo quần lót xuống, chơi tiểu côn th*t của anh, “cứng.”

“Anh sờ mó như vậy đương nhiên sẽ cứng a!” Trần Quyện hô hấp thô suyễn, cả người mềm nhũn.

“Thật là đứa con trai dâm loạn, bữa sáng cũng không cho ba ba ăn liền tới câu dẫn ba ba.” Tề Tu Viễn cười hôn môi Trần Quyện.

“Em không có…… A!” Đột nhiên bị cắm vào một ngón tay làm anh rên rĩ, “Đừng! Em lát nữa còn muốn đi ra ngoài!”

“Đây là thái độ cầu xin của em sao? Hảo nhi tử.” Tề Tu Viễn xấu xa chọc ngoáy tiểu huyệt ẩm ướt.

“A…… Đừng……” Trần Quyện đỏ mặt, Tề Tu Viễn chính là muốn anh kêu ba ba! Cái tên biến thái!

“Nhi tử, không gọi sao?” Tề Tu Viễn kéo khóa quần ra, côn th*t thô dài thẳng tắp để ở trên mông của Trần Quyện trên mông, quy đầu cọ mấy cái vào rãnh mông.

“…… Ba ba……” Trần Quyện xoay đầu cảm thấy thẹn mở miệng.

Tề Tu Viễn vừa lòng hôn hôn mặt của anh, “Hảo nhi tử, có chuyện gì sao?”

“Xin ba ba buông tha cho em……  chút nữa em còn muốn ra ngoài……” Trần Quyện chôn mặt trên cổ của Tề Tu Viễn, một bên nói một bên run rẩy.

“Nhi tử thật ngoan.” Tề Tu Viễn an ủi vuốt tóc của anh, “Bất quá ba ba có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ.”

“Ân……”

“Ngô…… Ngô……” côn th*t thô dài tràn đầy làm tắc miệng của Trần Quyện, nước miếng không kịp nuốt theo khóe miệng chảy xuống.

“Thoải mái!” Tề Tu Viễn không nhanh không chậm thao miệng Trần Quyện.

Lúc sắp bắn ra, Tề Tu Viễn đột nhiên tăng tốc, quy đầu một chút một chút đỉnh đến chỗ sâu bên trong, Trần Quyện chịu đựng không nổi khiến Tề Tu Viễn liền bắn ra.

“Ân…… Khụ khụ!”  tinh dịch phun ra làm Trần Quyện sặc sụa ho khan vài cái.

“Thật là con trai ngoan của ba ba.” Tề Tu Viễn cúi đầu hôn lưỡi cùng cậu.

“Biến thái.” Trần Quyện thấp giọng mắng.

Tề Tu Viễn lười tranh cãi với Trần Quyện việc hắn có biến thái hay không. Hắn là ba ba tốt, sẽ không so đo với mấy đứa con ngỗ nghịch này. Dù gì kết quả cuối cùng vẫn là phải cam tâm tình nguyện nằm yên mặc hắn thao hay sao.

Lúc Tề Tu Viễn còn chưa ăn xong bữa thì Trần Quyện đã ra khỏi nhà. Không thể không nói mấy đứa con đứa cháu kia đều rất coi trọng thể diện. Rõ ràng đã bị thao đến khép không được chân, ngày hôm sau nên làm gì thì làm đó, ăn mặc chỉnh tề, một chút dấu vết cũng nhìn không ra.

Tề Tu Viễn đã lui về ở ẩn, trong nhà hiện tại dựa vào bốn đứa con trai đi làm mà sống. Con trai lớn Trì Vũ, con thứ hai Trần Quyện, con thứ ba Tề Nhất Tê, con út Văn Hi. Trừ bỏ con thứ ba Tề Nhất Tê là ruột thịt, ba đứa kia đều là nhận nuôi, đã nhập hộ khẩu. Con thứ ba Tề Nhất Tê nhận nuôi một cặp sinh đôi là Tề Trường Hoan, Tề Trường Sinh, cũng là cháu nuôi của Tề Tu Viễn, mười sáu mười bảy tuổi, còn đang học cao trung. Mà Thẩm Thanh Ca là anh họ của Tề Tu Viễn, cũng chính là giáo viên chủ nhiệm hai anh em Tề Trường Hoan.

Tề Tu Viễn vô cùng thoải mái, sau một hồi nằm chơi game ở nhà thì cảm thấy buồn chán nên thay đồ đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK