Tề Trường Sinh cùng Tề Trường Hoan bị mang lên một chiếc xe, một tên trói tay và bịt mắt của họ lại.
Không nhìn thấy gì khiến Tề Trường Sinh cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể dựa sát vào người của Tề Trường Hoan để giảm bớt sợ hãi một chút.
“Anh……” Tề Trường Sinh thấp giọng nói, “Bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu vậy?”
“Anh không biết.” Giọng của Tề Trường Hoan cũng có chút run rẩy, nhưng vẫn an ủi Tề Trường Sinh,” không cần sợ, ba ba nhất định sẽ tới cứu chúng ta.”
“Ừm……” Tề Trường Sinh thật sự sợ hãi, quyết định về sau sẽ không bao giờ cùng Tề Tu Viễn giận dỗi. Ba ba nhất định phải tới cứu bọn họ a!
Tề Tu Viễn không có nên xe gọi điện cho Tống quản gia, kêu người mang xe lại đây. May mắn là khu vực bọn họ cắm trại cũng không phải vùng hoang vu dã ngoại, Tống quản gia rất nhanh đã điều xe đến.
Tề Tu Viễn lái xe, đi theo điểm đỏ trên di động, trong lòng vừa nôn nóng vừa lo lắng. May mắn là hắn đã cài đặt định vị trên điện thoại của nhóm ái nhân.
Nói đến chuyện định vị này thì phải nhắc đến Tề lão gia. Thời điểm Tề Tu Viễn vừa mới cùng mấy đứa con trai ở bên nhau, Tề lão gia từng bắt cóc bọn họ một lần, lúc ấy hắn chạy đi tìm người muốn điên luôn. Cuối cùng phải đáp ứng một ít điều kiện của Tề lão gia tử thì mới thả người ra. Sau đó Tề Tu Viễn đều phải cài đặt định vị trên điện thoại của mọi người, sợ rằng một ngày nào đó lại đột nhiên mất tích.
Xe chạy được một đoạn thì điểm đỏ dừng lại một chút rồi mới chuyển động tiếp, có lẽ là bọn chúng đã đến nơi rồi.
Điểm đến của Tề Tu Viễn là một khu biệt thự được bao quanh bởi cây cối, canh phòng nghiêm ngặt. Tề Tu Viễn đậu xe ở trong rừng cây, mở ra ghế ngồi ở phía sau, lộ ra một cái hộp, hắn mở hộp lấy ra súng ở bên trong, kiểm tra đạn dược đầy đủ, sau đó gửi định vị cho Từ Ý Bình.
Phía trước có vài tên đô con mặc đồ đen, Tề Tu Viễn quan sát một chút, xông vào không được, còn không biết bên trong có bao nhiêu người, vạn nhất hắn cũng bị tóm thì con hắn phải làm thế nào đây.
Tề Tu Viễn dọc theo bờ tường bên ngoài đi một vòng, cuối cùng phát hiện một nơi đề phòng tương đối lỏng lẻo. Nhẹ nhàng trèo qua bức tường, Tề Tu Viễn nhận ra bên kia tường là một khu vườn. Khom lưng trốn vào một lùm cây, chậm rãi đến gần biệt thự.
Cửa chính của biệt thự không có ai, nhưng Tề Tu Viễn thấy có camera, hắn nhíu mày, móc di động ra gọi điện thoại cho Từ Ý Bình, “Nhìn thấy định vị tôi gửi cho cậu không?!”
“Thấy rồi, tôi đã phái người qua đó, tên nào lớn mật như vậy, dám động đến con trai của anh.”
“Giúp tôi hack hệ thống giám sát của biệt thự. Cho cậu hai phút.”
“Anh từ từ chứ.”
Hai phút sau, giọng nói của Từ Ý Bình có chút nghiêm túc, “Anh có mười phút. Trong mười phút này camera giám sát sẽ không phát hiện ra. Anh cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi. Có thể tra được chủ nhân của biệt thự là ai không?”
“Có thể, là con trai thứ ba của Liêu gia, Liêu Phàm.”
“Ừm.”
“Khi tôi đếm đến một, hệ thống giám sát sẽ mất hiệu lực, anh nhớ kỹ thời gian đó. Tên Liêu Phàm này cũng đã ngòm ngó đến sản nghiệp của Tề gia lâu lắm rồi.”
“Ừm.”
“Ba, hai, một! Bắt đầu!”
Tề Tu Viễn âm thầm nhớ kỹ thời gian, lén lút tiến đến gần cửa.
Trước cổng biệt thự có vệ sĩ, nhưng cửa ở bên trong thì không có ai, Tề Tu Viễn có thể thuận lợi tiếp cận, cẩn thận đẩy ra một khe nhỏ, phòng khách không có người. Hắn giữ cửa đẩy ra thêm một chút nữa, vừa vặn có thể tiến vào.
Tề Tu Viễn nhanh chóng đi vào phòng khách, thật cẩn thận quan sát lầu một, sau khi xác định không có người thì nhìn về phía lầu hai.
Tề Tu Viễn dựa người nằm trên cầu thang, lầu hai có người, là bốn tên khá to con, Tề Tu Viễn ước chừng sức mạnh của bọn chúng một chút, quyết định sẽ đánh bại hết cả đám.
“Ầm!”
Lầu một bỗng nhiên truyền đến tiếng vang khiến bốn người cảnh giác, Mạc Vũ liếc xuống dưới lầu một cái, “Lão tứ, đi xuống xem thử.”
Một gã có vết sẹo trên mắt phải gật đầu, đi xuống lầu.
“Vâng! Đại ca!”
Mạc Vũ mang theo lão nhị đi xuống lầu, Tề Tu Viễn trốn trong góc khuất, họng súng nhắm ngay hai người đang đi xuống lầu. Hắn đã lâu không chạm vào vũ khí, xúc cảm cũng có chút mới lạ.
Tề Tu Viễn cuối cùng vẫn quyết định nhắm họng súng vào Mạc Vũ. Người đàn ông này toàn thân tràn ngập hơi thở khó đối phó.
“Đại ca!” Lão nhị bỗng nhiên tròng mắt trừng lớn, nhìn Mạc Vũ bị trúng đạn ở ngực ngã trên cầu thang, lập tức đỡ hắn sang một bên, hét lớn
“Ai!”
Đã trúng, nhưng mà vẫn còn hai tên. Tề Tu Viễn thu súng lại, rút dao găm từ bên hông. Con dao này là hắn thấy ở phòng khách, đặt ở trên bàn trà, vẫn khá sắc bén, cho nên thuận tay cầm theo. So với bắn súng thì hắn càng thích chiến đấu tay đôi. Đã từng có thời hắn cực kỳ thích thú với hương vị cùng độ ấm của máu tươi.
Mạc vũ ôm ngực, máu tươi vẫn không ngừng chảy, viên đạn đã lệch khỏi vị trí của tim, vẫn chưa chết ngay lập tức, nhưng mà nếu không kịp thời băng bó thì cái chết cũng không còn xa nữa.
“Gọi bác sĩ!”
Lão tam cảnh giác bốn phía, đỡ Mạc Vũ đứng dậy nhanh chóng trở về lầu hai. Máu tươi chảy đầy xuống đất.
Tề Tu Viễn lặng lẽ đi lên lầu hai, hành lang vô cùng yên lặng, trên sàn nhà có vết máu. Tề Tu Viễn không biết bọn Tề Trường Sinh đang bị nhốt ở phòng nào, lúc này Từ Ý Bình gửi qua một tin nhắn cho hắn.
“Bọn Trường Sinh ở căn phòng thứ ba bên tay trái lầu hai.”
Thông tin đến quá kịp thời, Tề Tu Viễn nắm chặt dao găm trong tay, lẳng lặng không một tiếng động đi đến cửa phòng, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, một tiếng cạch rất nhỏ, cửa mở ra một khe hở.
Cửa không khóa!
Tề Tu Viễn nghiêng người đi vào, chậm rãi đóng cửa lại rồi khóa trái.
“Anh đừng tới đây!” Tề Trường Sinh hai mắt đỏ hoe, quần áo rối tung, quần bị lột ra chỉ còn lại cái quần lót màu xanh da trời.
“Cậu không biết cậu như vậy thì sẽ càng làm cho tôi muốn khi dễ cậu đó.” Liêu Phàm cởi bỏ cà vạt của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm Tề Trường Sinh tựa như một con rắn độc đang nhìn con mồi của mình
“Anh dám chạm vào tôi! ba ba của tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu!” Tề Trường Hoan trong lòng sợ hãi cực điểm, giọng nói run rẩy mang theo tiếng nức nở.
“Ba ba của cậu?” Liêu Phàm cười nhạo một tiếng, đôi mắt màu đen lạnh lùng tàn nhẫn, “Hắn đang cùng với người khác vui vẻ, làm sao có thể quan tâm đến mấy đứa nữa?”
“Ba ba nhất định sẽ đến cứu bọn tôi!” Tề Trường Hoan che chắn trước mặt Tề Trường Sinh, cho dù thân thể đã run rẩy vì sợ hãi, vẫn không quên bảo vệ em mình.
“Tôi muốn nhìn xem, khi mấy cậu bị cường bạo thì hắn còn muốn nữa hay không.” Liêu Phàm gắt gao giữ chặt mắt cá chân của Tề Trường Hoan, môi lưỡi liếm dọc theo mắt cá chân một đường hướng lên trên.
Tề Trường Hoan cảm thấy ghê tởm trước sự đụng chạm của Liêu Phàm, nhưng bị đánh thuốc nên toàn thân hầu như không còn một chút sức lực, thậm chí còn bởi vì Liêu Phàm đụng vào mà hưng phấn. Dạ dày của Tề Trường Hoan quay cuồng, ghê tởm tới cực điểm.
“Anh buông anh tôi ra!” Tề Trường Sinh vẻ mặt phẫn hận, giơ tay lên muốn tát Liêu Phàm một cái, lại bị Liêu Phàm bắt lấy cổ tay, liếm láp ngón tay.
“Không cần sốt ruột, tôi thao anh trai cậu xong rồi sẽ tới lượt cậu.”
“Cút đi!”
Thời điểm ngón tay Liêu Phàm tiến vào hậu huyệt, Tề Trường Hoan tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt dọc theo gương mặt chảy xuống. Ba ba…… con xin lỗi……
Liêu Phàm trong lòng đắc ý, ngón tay vừa muốn cắm sâu vào một chút, bỗng nhiên sau ót bị một vật cứng đè lên, động tác cứng đờ.
“Lấy ngón tay của mày ra ngay.” Giọng nói của Tề Tu Viễn lạnh lùng, nhưng tức giận tới cực hạn ngược lại khiến hắn vô cùng bình tĩnh. Chỉ là bên dưới sự bình tĩnh là cơn phẫn nộ ngập trời làm cho người ta sợ hãi.
“Nhanh như vậy sao.” Liêu Phàm cười cười, rút ngón tay ra, “Tôi còn tưởng là sau khi ăn xong mới bị anh phát hiện. Nhưng mà có lẽ tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Tề Tu Viễn.”
“Câm miệng.” Tề Tu Viễn một tay khác cầm dao găm, để ở trên cổ Liêu Phàm, dùng một chút lực đè lên lưỡi dao khiến cho máu chảy ra.
“Ba ba!” Tề Trường Sinh vui mừng kêu lên, nếu không phải toàn thân không còn sức lực, cậu tuyệt đối sẽ nhào qua.
“Ba ba……” Tề Trường Hoan còn đang thất thần, nước mắt dường như không ngừng rơi được.
“Ừm. Ba tới rồi. Đừng khóc.” Tề Tu Viễn ôn nhu cười, dao găm nắm trong trong tay càng tăng thêm ba phần lực.
“Tê……” Liêu Phàm ăn đau, “Nếu như tôi chết, các người cũng đừng nghĩ sống sót mà ra khỏi nơi này!”
“Mày cho rằng tao sẽ không có chuẩn bị?” Tề Tu Viễn nhìn thấy một cái còng tay ở bên cạnh, nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết là tính toán dùng trên người của bọn Tề Trường Sinh, sắc mặt càng thêm tối tăm.
Liêu Phàm tùy ý để Tề Tu Viễn bắt trói mình lại, ngồi dưới đất nhìn Tề Tu Viễn an ủi cặp song tử, cười ra tiếng, “Xem ra lời đồn đãi đều là thật. Đại thiếu gia của Tề gia, không yêu mỹ nữ hay mỹ nam, đã có con cháu đầy nhà, nhưng vẫn đoạn tử tuyệt tôn. Tôi chỉ không thể tưởng tượng được là Tề Tu Viễn năm đó lãnh khốc vô tình, vậy mà hiện tại lại trở thành một kẻ đa tình.”
Tề Tu Viễn trực tiếp đá vào cẳng chân trái của Liêu Phàm, ánh mắt lãnh đạm, nhìn Liêu Phàm giống như nhìn người chết, “Câm miệng.”
Cẳng chân bị đau đớn không phải chuyện đùa, Liêu Phàm dù kiêu ngạo cũng không thể không im lặng. Nếu hắn nói thêm câu nữa, Tề Tu Viễn tuyệt đối sẽ nhắm vào trái tim của hắn chứ không phải cẳng chân!
“Thế nào rồi? Con đứng lên được không?”
Tề Trường Sinh thử lại rồi lắc đầu, “Không được.”
Tề Tu Viễn nhíu mày, đi đến trước mặt Liêu Phàm, trực tiếp rút súng dí vào đầu hắn, “Mày cho bọn họ dùng cái gì vậy hả?!”
Liêu Phàm nhếch khóe môi, dường như không cảm thấy có bất luận uy hiếp nào, “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một chút thuốc kích dục, có thể làm người ta mất đi lý trí mà biến thành dâm phụ. Nhìn dáng vẻ đó thì chắc thuốc đã bắt đầu có hiệu quả rồi.”
“Ba ba……” Tề Trường Sinh hai má đỏ ửng, đôi tay vói vào trong quần lót mà vuốt ve ngọc bổng đã dựng thẳng. Tề Trường Hoan cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, quần áo đã sớm bị cởi ra, vừa kêu ba ba vừa đùa giỡn với tiểu huyệt của mình.
Tề Tu Viễn cười lạnh, không chút do dự nổ súng. Liêu Phàm ngã gục xuống với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, sau khi chết cũng không nhắm mắt lại, hai mắt trừng lớn, biểu lộ là chính hắn cũng không thể tin được.
“Cho rằng tao không dám giết mày sao?” Tề Tu Viễn cầm dao găm cắt ngón tay trái của Liêu Phàm, hung hăng dẫm thành thịt vụn.
“Người của Tề Tu Viễn tao, chạm vào một chút cũng phải dùng mạng để bồi thường!”