“Thế nào? Tên nghịch tử kia không cảm kích?” Khang Hy khó có được thanh nhàn uống trà đọc sách, miệng nói: “Y không phải luôn bám lấy trẫm muốn vài thứ kia sao? Thế nào hiện tại lại già mồm cãi láo rồi?”
Lương Cửu Công phịch một tiếng quỳ xuống: “Vạn tuế gia.”
Khang Hy nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Lương Cửu Công dập đầu nói: “Vạn tuế gia, có mấy lời lão nô không dám nói, thế nhưng lại không thể không nói…”
Thần sắc của Khang Hy trong nháy mắt lạnh xuống, thản nhiên bảo: “Trẫm thứ ngươi vô tội.”
“Dạ.” Lương Cửu Công phủ phục sát đất, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tài lĩnh mệnh của Vạn tuế gia mang theo mấy thứ tranh chữ, đồ cổ và thư tịch Tây Dương đưa đến phủ của Lục a ca…”
…
Sau một khắc, Lương Cửu Công phủ phục trên đất đem lời của Dận Tộ thuật lại không sót một chữ cuối cùng cũng dốc hết can đảm ngẩng đầu lên: “Vạn tuế gia?”
Chỉ thấy Khang Hy sắc mặt xanh tái, vỗ án: “Nghịch tử! Nghịch tử! Trẫm toàn tâm toàn ý vì y lo lắng, kéo y từ nơi đầu sóng ngọn gió ra ngoài, cuối cùng y lại còn oán khí nặng như vậy!”
Lương Cửu Công nhìn bàn tay đang run nhè nhẹ của Khang Hy, bất an nói: “Vạn tuế gia, xin ngài bớt giận, xin bớt giận, Lục a ca tuổi trẻ không hiểu chuyện…”
“Tuổi trẻ không hiểu chuyện?” Khang Hy lãnh đạm nói: “Trẫm thấy y chính là không biết chừng mực! Thân phận của y, địa vị, tôn vinh, đều là trẫm cho, trẫm muốn thu hồi thì lại thế nào? Trẫm sủng y sủng đến hỏng người rồi!”
“Quân đã vô tâm ta chẳng giữ?” Khang Hy mạnh mẽ vỗ lên long án, chợt quát: “Trẫm thấy y lại không biết cái gì là quân!”
Thân thể kịch liệt lay động một chút.
Lương Cửu Công sợ đến hồn phi phách tán, lập tức đứng dậy nắm lấy bàn tay đang run rẩy kịch liệt của Khang Hy: “Vạn tuế gia ngài làm sao vậy? Nô tài lập tức đi gọi thái y…”
Khang Hy ngã tựa vào long ỷ, nhẹ nhàng lắc đầu, nhắm mắt lại: “Để trẫm yên lặng một chút, để trẫm yên lặng một chút…”
“Vạn tuế gia…” Lương Cửu Công kinh hãi phát hiện Khang Hy ngay cả cằm cũng bắt đầu run lên, gấp đến độ chân mắc vào nhau té sấp chạy ra ngoài điện, không chờ Khang Hy phân phó liền hô to: “Thái y… nhanh, đi tìm thái y…”
——
Mặc dù không có lệnh của Khang Hy, thế nhưng Dận Tộ hai tay bị thương cũng chẳng đi đâu được, chỉ có thể làm ổ tại nhà.
Từ sau đêm hôm đó, Khang Hy cũng tốt, đám huynh đệ kia cũng tốt, không còn ai đến làm phiền y nữa, thế nhưng cứ cách vài ngày Vượng Tài luôn có thể cầm được thuốc trị thương mới trở về, Dận Tộ nên nói đều đã nói xong, cũng không muốn biểu hiện sự lưu ý hay phản cảm kịch liệt hơn, liền coi như không biết, yên lặng dùng.
Bảy tám ngày sau, hai tay Dận Tộ rốt cục trở về tự do, mười ngón linh hoạt như trước, chỉ là vết sẹo trên lòng bàn tay có chút chói mắt.
Dận Tộ rất hài lòng vì chừng mực bản thân nắm giữ thật chuẩn, bằng không nếu vì phát tiết lại khiến bản thân bị thương đến tàn tật quả là thua lỗ lớn.
Hương vị và màu sắc lọ thuốc trên tay Vượng Tài lại có bất đồng, Dận Tộ nhìn đối phương muốn nói lại thôi xoắn xuýt muốn khuyên mình bôi thuốc thì thản nhiên nói: “Mang lên đi! Cũng không phải chuyện tốt gì, lẽ nào gia còn muốn giữ nó lại làm kỷ niệm sao?”
Lúc này Vượng Tài mới bước lên giúp y bôi thuốc, lại nói: “Gia, nô tài nghe nói, Vạn tuế gia hôm qua đã thượng triều rồi.”
Động tác của Dận Tộ cứng đờ, sau đó mới ừ một tiếng, lồng ngực thở phào nhẹ nhàng, trong lịch sử ghi lại Khang Hy tại vị sáu mươi mốt năm, hiện tại mới ba mươi bảy năm, đáng lẽ không nên có chuyện gì, chỉ là sự lo lắng trong lòng vẫn khó tránh được.
“Gia…” Vượng Tài cẩn cẩn dực dực nhìn y một chút, nói: “Bệnh lần này của Vạn tuế gia, cùng người… không quan hệ gì đi?”
Dận Tộ xòa cười một tiếng: “Gia nào có bản lãnh lớn như vậy?”
Vượng Tài nói: “Thế nhưng từ hôm đó, thái độ của Lương công công đối với nô tài hơi là lạ…”
Dận Tộ ngắt lời nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”
Sau đó giận tái mặt nói: “Vượng Tài, thân phận của ta không thể so với trước đây, nếu ngươi vẫn không bỏ xuống được vinh hoa ngày xưa, như vậy cho dù ngạch nương muốn tìm một người ở bên cạnh nhìn ta cũng sẽ không chọn ngươi.”
Vượng Tài hoảng đến lui lại hai bước, quỳ sụp xuống nói: “Chủ tử! Nô tài từ lúc lên tám đã hầu hạ người, ngoại trừ hầu hạ chủ tử cái gì nô tài cũng không nguyện làm… Mặc kệ chủ tử người là thân phận gì nô tài cũng theo bên cạnh. Nô tài không phải ham mộ hư vinh mà chỉ là thay người cảm thấy ủy khuất, cầu gia tha cho nô tài một lần, nô tài sau này không dám tự chủ trương nữa, tương lai có tiến cung ngoại trừ đi thỉnh an Đức chủ tử người nào nô tài cũng không gặp, chuyện gì cũng không hỏi thăm.”
Dận Tộ gật đầu nói: “Ngươi có thể nhớ được là tốt rồi. đứng lên đi, chúng ta từ nhỏ đã sống với nhau, không có ngươi ta cũng không quen được. Chỉ là, cuộc sống ta mong đợi rốt cuộc là thế nào ta hiển nhiên biết rõ hơn ngươi… sau này đừng lại làm chuyện dư thừa.”
Vượng Tài vui mừng gạt lệ: “Dạ, dạ, dạ.”
Dận Tộ vỗ vỗ vai của y, nói: “Yên tâm, chỉ cần ngươi còn nhớ gia, cho dù gia có nghèo túng hơn nữa cũng sẽ kiếm được đủ tiền nuôi ngươi…”
Vượng Tài trợn to mắt: “A?”
Dận Tộ cười ha ha một tiếng, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: “Ngươi đi tìm một gian phòng kho, đem tất cả những thứ được ngự ban gì đó niêm phong đưa vào —— bao gồm cả lá trà gia uống, xong rồi cái chìa khóa kia đưa lại cho gia, sau này cũng đừng động tới. Còn nữa, tính toán một chút chúng ta còn bao nhiêu bạc, nhìn xem có thể mua thôn trang hay cửa hàng gì đó không, đã rảnh rỗi nhiều ngày như như vậy cũng nên bắt đầu tìm cách sinh nhai rồi.”
Vượng Tài gật đầu ứng, lại nói: “Gia, hôm qua có người đến đáp lời, bảo là thị vệ đã tìm được, buổi chiều sẽ mang đến cho gia chọn. Gia, nô tài luôn cảm thấy hộ vệ và hạ nhân mướn tới không đáng tin tưởng, bằng không …”
Dận Tộ thản nhiên nói: “Khế ước bán thân bất quá chỉ là một tờ giấy mà thôi, có cái gì đáng tin cậy chứ? Ngươi là từ trong cung đi ra ngoài, lẽ nào còn không hiểu rõ điểm này?”
…
Đến chiều, người môi giới dẫn theo trên dưới ba mươi người đến, ai nấy bộ dạng chỉnh thề, thần khí tràn đầy, đôi mắt cũng sáng sủa thanh triệt.
Dận Tộ ngồi trên ghế nhàm chán liếc nhìn qua một lượt, tấm tắc kỳ lạ, đây là chọn hộ vệ hay chọn người mẫu nam đâu?
Tiêu chuẩn đầu tiên để chọn thị vệ của y là nhìn thuận mắt, những người này cũng coi như hợp cách, giống như là đặc biệt dựa theo yêu thích của y mà lọc ra vậy.
“Một tháng một lượng bạc, bao ăn bao ở. Nguyện ý thì ra giữa sân múa may vài chiêu quyền cước, gia cảm thấy hợp ý liền lưu lại.”
“Gia! Gia!” Vượng Tài dùng sức lạp kéo kéo ống tay áo của Dận Tộ, thấp giọng: “Ít! Ít rồi gia! Nô tài có hỏi qua, hộ vệ phàm là có chút thân thủ… ít nhất phải hai lượng! Hai lượng!”
Dận Tộ không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Ai tới trước?”
Ngoại dự liệu của Vượng Tài, hơn ba mươi người cũng không ai rời đi, hoặc là tự mình bước lên đùa giỡn một chút quyền cước hoặc là tự chọn đối thủ đánh nhau một phen, mỗi người cư nhiên đều là thân thủ bất phàm, Vượng Tài nhìn đến hai mắt đăm đăm.
Chờ đến khi tỉnh hồn lại, hắn phát hiện gia nhà mình cư nhiên giữ hết mọi người lại, vội nói: “Gia, tuy rằng thân thủ của bọn họ đều không tệ, thế nhưng chúng ta không cần nhiều người như vậy nha!”
Dận Tộ nói: “Không có việc gì, rẻ mà, gia trả nổi.”
Lại ngoắc ngoắc người thanh niên đang đứng đơn độc ở một phía, hỏi: “Ngươi vì sao không rời đi cũng không biểu diễn?”
Thanh niên lạnh nhạt nói: “Tại hạ học công phu là để giết người, không phải để biểu diễn.”
Dận Tộ nở nụ cười, nói: “Vậy ngươi có thể đi, gia muốn chính là bản lĩnh múa may kia.”
Thanh niên yên lặng trong chốc lát, cởi áo khoác ném qua một bên, chậm rãi đi tới giữa sân, thản nhiên nói: “Ai tới?”
Không ai lên tiếng trả lời.
Dận Tộ vỗ tay: “Các vị lên đi! Thân thủ tốt nhất làm tổng quản thị vệ, đệ nhị đến đệ ngũ làm tổ trưởng. Trước nói rõ ràng, không cần biết là chức vị gì đều chỉ có một lượng bạc.”
Mặc dù không được tăng lương thế nhưng vị trí lãnh đạo vẫn được cạnh tranh rất kịch liệt, không cần Dận Tộ định ra quy tắc gì giữa sân đã là một tràng loạn đấu, ai mạnh ai yếu mỗi người tự hiểu rõ trong lòng.
Bọn họ vừa động thật Vượng Tài liền càng choáng váng, hóa ra vừa rồi bọn họ biểu diễn nào chỉ là giấu dốt, cơ bản chính là chọc hắn chơi đâu!
Sau nửa canh giờ, năm hạng đầu đã xếp hàng đứng trước mặt y, lợi hại nhất chính là người thanh niên vốn không chịu biểu diễn.
“Báo danh.”
“Tại hạ Trần Chuyết.”
“An Tu Minh.”
“Kỳ Cảnh Sơn.”
“Tả Hướng Thần.”
“Phùng Hải.”
Dận Tộ gật đầu: “Ta tên Lâm Mạt, các ngươi có thể gọi ta Lâm gia. Bốn vị tổ trưởng tự mình chọn người, cụ thể muốn làm những gì, phân công ra sao, Trần Chuyết, ngươi đi an bày.”
Lại nói: “Ở chỗ này của ta không có bao nhiêu quy củ, chỉ có một cái là phải nghe lời, muốn ngươi đi hướng đông đừng đi hướng tây, muốn ngươi đi đánh chó đừng có bắt gà. Nếu không làm được thì tự mình rời đi, gia không nghe giải thích cũng không cho cơ hội thứ hai. Trần Chuyết, ngươi dẫn bọn họ đi tuyển người, xong rồi tìm Vượng Tài an bày chỗ ăn ở. Cứ như vậy, đi thôi!”
Sau đó tự mình rời đi.
Vượng Tài đi theo phía sau y, lo lắng hỏi: “Gia, nô tài thế nào lại cảm thấy không quá thích hợp đâu? Những người này thân thủ cũng tốt quá rồi nha! Gia, chúng ta có phải bị xem là dê béo rồi không? Không được, nô tài phải giám sát bọn họ!”
Dận Tộ dừng bước lại, nhìn về phía Vượng Tài: “Vượng Tài.”
“A?”
Dận Tộ vỗ vỗ bờ vai của hắn, than thở: “Ngươi thật thông minh. Đi thôi!”
——
Ngoại viện, Trần Chuyết đứng ở trên bậc thang, phía sau là bốn vị tổ trưởng, trước mặt là ba mươi người im lặng đứng thành hàng.
Trần Chuyết thản nhiên nói: “Thân phận của Lâm gia là gì mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Lai lịch của các vị ra sao không đến phiên Trần mỗ hỏi đến, thế nhưng có mấy lời tục tĩu phải nói trước.”
Hơi dừng một chút, ánh mắt lợi hại quét ngang qua bọn người kia một lượt: “Lâm gia lúc sinh thời có lẽ không làm sao hiển hách, thế nhưng nếu y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, những người đang có mặt ở đây, mặc kệ hậu trường của ngươi bao lớn, mặc kệ người phía sau ăn bổng lộc của kẻ nào, đều chỉ có một kết cục toàn gia sao trảm, ngay cả người phía sau cũng không tránh được bị liên lụy.”
“Trần mỗ trong nhà có lớn có nhỏ, không muốn chôn cùng bất kỳ vị nào đang ở đây, nói vậy mọi người hẳn là cũng có hoàn cảnh tương tự. Vậy nên, Trần mỗ hy vọng các vị nên đặt an nguy của Lâm gia lên hàng đầu… nếu ai đó tâm tư có dị chính là cùng ta ôm sinh tử huyết cừu! Trần mỗ tuyệt không nuông chiều!”
An Tu Minh tiếp lời: “Trần gia yên tâm, tất cả mọi người điều không phải kẻ ngu dốt, nếu đã vào cửa này, an nguy của Lâm gia liền buộc cùng vào tính mạng của bọn ta —— nếu ai thực sự tâm tư có dị, An Tu Minh kia là người đầu tiên không tha cho hắn!”
“Đúng vậy, tại hạ cũng còn muốn sống thêm hai năm.”
Trần Chuyết thấy bọn họ đều tỏ thái độ, gật đầu nói: “Như vậy rất tốt, hiện tại bắt đầu luận võ, bốn người thân thủ tốt nhất luân phiên đi theo bên cạnh bảo hộ Lâm gia, còn dư lại do tổ trưởng tự chọn.”
…
Dận Tộ đang ngồi trong phòng khách uống trà, nghe Vượng Tài báo cáo xong liền nói: “Người tên Trần Chuyết này không đơn giản, sau này lời nói việc làm đều thận trọng một chút.”
“Thế nào? Hắn có chuyện? Nô tài cảm thấy không giống đâu!”
“Hắn cố ý để mọi người cảm thấy hắn là do Vạn tuế gia hoặc Tứ ca phái tới.”
Vượng Tài trợn to mắt: “Lẽ nào hắn không phải?”
“Hắn không phải.”
Nếu là người do Dận Chân hoặc Khang Hy phái tới có lẽ sẽ núp trong bóng tối tuyệt không để y phát hiện, có lẽ sẽ trực tiếp giao phó cho y nhưng tuyệt đối sẽ không vừa phô trương lại ám chỉ hàm hồ như vậy.
“Lẽ nào… hắn là người của Thái tử?” Vượng Tài giậm chân một cái: “Nô tài lập tức đi…”
Dận Tộ ngắt lời nói: “Hắn cũng không phải.”
“Vậy…”
Dận Tộ cúi đầu uống trà nói: “Hắn nếu đã muốn, ngươi không phòng được. Sau này chỉ cần đừng nói hưu nói vượn trước mặt hắn là được rồi.”
“Dạ, dạ dạ.”