Dận Tộ buồn bực trong nhà hồi lâu cũng đang muốn ra ngoài hít thở không khí, chẳng hề nghĩ ngợi liền đáp ứng rồi, đang định lên xe ngựa đi thì Lương Cửu Công lại tới nữa.
Lần này bộ tịch hệt như giải quyết công vụ, còn dẫn theo hai tiểu thái giám, hơn mười thị vệ, vừa vào cửa đã hô to: “Ái Tân Giác La Dận Tộ tiếp chỉ.”
Là không chịu để yên có phải không!
Dận Tộ phiền muộn nhìn Lương Cửu Công hồi lâu, phất tay áo một cái: Bài hương án, tiếp chỉ!
Thánh chỉ lần này và lần trước hầu như một chữ cũng không kém, ngay cả cái rương đồ vẫn là cái lúc đó.
Dận Tộ mặt lạnh: “Đây là ý gì?”
Không ngờ vừa hết bệnh liền nghĩ đến muốn lăn lộn y sao?
Lương Cửu Công thuận lợi tuyên chỉ xong, thu hồi bộ tịch quan quyền, xua tất cả mọi người ra xa, thở dài: “Cái gọi là lôi đình mưa móc đều thuộc quân ân, chỉ có Vạn tuế gia muốn cho hay không, nào có ai nguyện ý nhận hay không. Lục a ca, người tiếp chỉ đi!”
Thật là đủ khí phách! Phải nói không hổ là Khang Hy sao? Dận Tộ cắn răng: “Nếu gia không tiếp đâu?”
Lương Cửu Công nói: “Tội danh kháng chỉ bất tuân là như thế nào Lục a ca rõ ràng, Vạn tuế gia tuy rằng thương tiếc Lục a ca, thế nhưng người trong cái viện này Vạn tuế gia cũng lại không nhẹ dạ.”
Dận Tộ hừ lạnh: “Mãn viện này cũng đều là con dân Đại Thanh, cùng ta lại có quan hệ gì đâu, ngài muốn xử liền theo ngài xử! Gia hiện tại ra ngoài, nếu mất hứng liền đem ta cũng cùng giải quyết thôi!”
“Lục a ca, tổ tông của ta!” Lương Cửu Công đầu lớn như đấu, kéo tay áo y khổ sở khuyên ngăn: “Bản thân ngài chính là tiêu sái, thế nhưng Đức chủ tử và Thập tứ gia còn ở trong cung đâu, người cứ tùy hứng như vậy, nếu nhỡ Vạn tuế gia buồn lòng, giận cá chém thớt lên người bọn họ liền không tốt.”
Dận Tộ nhìn lão một cái, nói: “Lương công công.”
“A?”
Dận Tộ nói: “Vì sao Vạn tuế gia mà ta biết lại không bỉ ổi như Vạn tuế gia mà ngươi biết vậy chứ?”
Với con người của Khang Hy, tuyệt đối không đến mức bởi vì chuyện gì đó mà giận cá chém thớt lên người nữ nhân và nhi tử của mình.
Cả người Lương Cửu Công lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, rùng mình nghĩ thầm, may mà bản thân chiếu cố mặt mũi của Lục a ca nên đuổi đám người kia đi rồi, nếu không lúc này bản thân tuyệt đối phải tìm một cái khe mà nhảy xuống cho xong việc nha!
Kéo tay áo lau trán, Lương Cửu Công bước nhanh đuổi theo Dận Tộ ra cửa: “Tổ tông của tôi ơi, coi như lão nô van ngài, xin ngài đừng lại chọc giận Vạn tuế gia nữa được không?”
Dận Tộ coi không nghe thấy.
Lương Cửu Công gắt gao níu y lại, cắn răng nói: “Lục gia, thứ cho lão nô nói thẳng, Lục gia dám công nhiên kháng mệnh không phải cũng dựa vào sự yêu thương của Vạn tuế gia sai? Đã như vậy…”
Dận Tộ mạnh mẽ xoay người nhìn lão: “Ngươi là nói gia làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ?”
Lương Cửu Công cười làm lành: “Không, không phải, nô tài…”
Lời còn chưa dứt, Dận Tộ vươn tay kéo thánh chỉ qua, cắn răng nói: “Cấm túcđúng không, tốt. Gia không ra cửa nữa!”
Xoay người quẹo vào.
Lương Cửu Công vội vàng ngăn cản nói: “Vạn tuế gia căn dặn, nửa tháng cấm túc này muốn ngài mỗi người viết hai mươi chữ lớn đọc một trăm trang sách…”
Dận Tộ lạnh lùng nói: “Ngài không cảm thấy mình quản quá rộng rồi sao?”
Lương Cửu Công cười: “Lục a ca, khắp Đại Thanh này vặn dặm biên thùy, sơn sơn thủy thủy đều thuộc về Vạn tuế gia. Vạn tuế gia nguyên bản chính là quản rộng như vậy!”
Từ nay về sau sơn thủy bất tương phùng… thế nhưng sơn sơn thủy thủy có cái gì lại không phải thuộc về Vạn tuế gia đâu!
Dận Tộ bình tĩnh nhìn lão một hồi, đẩy thánh chỉ về lại tay đối phương, nhanh chóng ra ngoài, đoạt lấy dây cương từ trong tay Trần Chuyết, nhảy lên, phóng đi.
Lương Cửu Công ở phía sau dậm chân kêu to: “Lục gia, Lục gia! Ai nha, các ngươi còn ở đây làm gì, mau đuổi theo!”
–
Thuận Thiên phủ doãn Thường Dực Thánh ngày hôm nay vô cùng đau đầu, trước hết là một thiếu niên dung mạo tinh xảo, khí độ bất phàm xông thẳng đến nha môn của hắn, mở miệng liền nói: “Gia đến tự thú.”
Hắn còn chưa kịp nhận ra vị dám xưng ‘gia’ trước mặt Kinh quan chính tam phẩm kia là ai lại thấy Lương Cửu Công thở hồng hộc chạy vào, vừa đến nơi liền chống gối hít sâu không ngừng: “Lục, Lục gia…”
Thường Dực Thánh liền biết mình đâm đại vận rồi —— có thể để Lương Cửu Công xưng Lục gia, ngoại trừ Lục a ca Dận Tộ dám đại náo Càn Thanh cung kia còn có thể là ai?
Vị này suốt mười tám năm trước chính là khiêm tốn ẩn thân không ai hay biết, ở trong mắt mọi người đều đeo hình tượng A ca bệnh tật chỉ biết đọc sách, thế nhưng gần đây cảm giác tồn tại quả thực mạnh không gì sánh kịp.
Đầu tiên là nghe đồn sự kiện ‘Diệt phỉ’ ở Sơn Tây có liên quan cực lớn đến y, sau đó một lần đại náo Càn Thanh cung trực tiếp khiến cả triều đình khiếp sợ —— thậm chí có chút phiên bản còn dứt khoát đổi thành ‘Máu nhuộm Càn Thanh cung’.
Sau một hồi đại náo Lục a ca tuy rằng bị cách chức thế nhưng Vạn tuế gia lại trắng trợn sắc phong chư vị A ca, còn lệnh Thái tử đóng cửa đọc sách, như vậy cũng đã đủ nhìn ra thái độ của ngài.
Trong lúc này thậm chí có vài vị quan viên thượng tấu chương muốn phế Thái tử, tuy rằng tấu chương bị Vạn tuế gia giữ lại không trả, thế nhưng bản thân việc giữ lại kia cũng đã chứng tỏ rất nhiều điều —— đổi thành trước đây, những người kia sớm đã bị Vạn tuế gia xử trí.
Như vậy vẫn còn chưa xong, nghe nói vị gia này vừa bị cách chức một vài ngày, tựa hồ lại cùng Tứ a ca vết thương vừa mới chuyển tốt đánh nhau một trận, đem Tứ a ca trực tiếp đánh về giường bệnh. Lại nghe nói, đêm đó Lương Cửu Công đi quý phủ của Lục a ca truyền chỉ, sau khi hồi cung không lâu Vạn tuế gia liền ngã bệnh…
Làm quan phụ mẫu tại kinh thành, chuyện quan trọng nhất là tin tức linh thông, vậy nên việc Thường Dực Thánh ‘nghe nói’ cũng tương đương đáng tin cậy.
Thường Dực Thánh chỉ có thể thầm than thời vận không đủ, cư nhiên bị vị gia vô pháp vô thiên này tìm tới cửa —— ngay cả Thái tử, Tứ a ca thậm chí Vạn tuế gia đều không có biện pháp với vị này, bản thân hắn có bao nhiêu cái xương mà dám chơi đùa cùng đối phương?
Thế nhưng nếu người đã tìm đến tận cửa, chỉ có thể cắn răng lên thôi!
Trước hết mời ngồi, dâng trà, sau đó hỏi thăm: “Lục gia, ngài đến tự thú chuyện gì?”
Dận Tộ liếc nhìn Lương Cửu Công: “Ấu đả Hoàng tử.”
Còn không phải bởi vì y và Dận Chân đánh nhau mới muốn xử tội y sao? Vậy liền coi như việc chung giải quyết là được rồi.
Ấu đả Hoàng tử…
Thường Dực Thánh lảo đảo một chút.
“Cái này…” Thường Dực Thánh, cơ trí nói: “Huynh đệ tranh chấp với nhau, hơn nữa cũng không tạo thành thương tật tàn phế chỉ có thể dùng gia pháp xử lý, không thể về Thuận Thiên phủ…”
“Khụ! Khụ khụ khụ!”
Thường Dực Thánh nghe giọng Lương Cửu Công liền nhìn sang, chỉ thấy khẩu hình của đối phương rõ ràng đang nói một chữ ‘kéo’, vì vậy đại hỷ, nói: “Bất quá chuyện liên quan đến Hoàng gia, nếu Lục gia tới, hạ quan cũng y theo luật muốn hỏi Lục gia vài câu, ngài trước uống trà, để hạ quan đi an bày một chút.”
Đối với cái khẩu quyết ‘kéo’ này, mặc kệ ở niên đại nào đều là sở trường lập thân của quan viên Hoa Hạ, Dận Tộ vừa uống qua một tuần trà liền chờ được Dận Chân.
Dận Chân trầm mặt, nhanh chóng tiến lên, không nói lời nào đã chụp lấy cổ tay Dận Tộ.
Dận Tộ bị hắn bắt một lần, làm sao có thể để cho đối phương như nguyện, bả vai hơi nghiêng, tay trầm xuống, vừa nhấn một cái lưng ghế liền lật qua.
Nào ngờ mới chạm đất, bờ vài đã bị một bàn tay to vững vàng chế trụ.
Dận Tộ không chút nghĩ ngợi, một tay bắt lấy cổ tay đối phương, chân mượn lực đá…
Đánh, đánh nhau…
Thường Dực Thánh mục trừng khẩu ngốc, vừa rồi còn vì ‘Ẩu đả Hoàng tử’ mà tự thú, hiện tại vừa thấy mặt liền đánh nhau!
Phản ứng của Lương Cửu Công nhanh hơn Thường Dục Thánh rất nhiều, trước hết xông tới ôm lấy Dận Tộ: “Lục gia! Lục gia! Tứ gia trên người còn có thương tích đâu!”
Dận Tộ chậm rãi đẩy tay Lương Cửu Công ra, không nói một lời ra cửa, ngay cả nửa ánh mắt cũng chưa từng cấp cho đám người còn lại.
——
Chân của Dận Chân có thương không tiện cỡi ngựa, đợi hắn ngồi xe đến phủ của Dận Tộ, Dận Tộ đã uống đến say khướt. Đôi mắt trước giờ vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng phủ một lớp sương mờ, gò má bạch ngọc dính lên một tia ửng hồng, bộ dạng mỉm cười ngước mắt kia như có ma lực khiến tim người ta lỗi đi một nhịp.
“Lão Lục, ” Dận Chân tiến lên đoạt chung rượu của y: “Chớ uống.”
Dận Tộ tùy tiện để đối phương đoạt chung rượu, ánh mắt mờ mịt hướng ra cửa sổ, thuận lợi bắt lấy bầu rượu rót một hớp lớn.
“Dận Tộ!”
“Tứ ca,” Thanh âm của Dận Tộ nghe không ra bất luận ý say gì, vô cùng bình thản: “Hôm đó ta nhìn thấy một phụ nhân.”
“Ừ?”
“Nàng ngồi trước mộ nhi tử lặng yên rơi lệ, xung quanh có rất nhiều người đang khuyên nàng —— đừng làm rộn, đi về nhà đi! Rất nhiều người, mồm năm miệng mười đều nói đừng làm rộn, đừng làm rộn, đừng làm rộn, đừng làm rộn…”
Dận Chân nghe Dận Tộ dùng bất đồng ngữ điệu không ngừng tái hiện ba chữ ‘Đừng làm rộn’ ba chữ, đột nhiên cảm giác được có chút lo lắng.
“Tứ ca, ngươi biết không? Ta bỗng nhiên rất lý giải cảm thụ của nàng.” Dận Tộ đứng lên, thất tha thất thểu đi tới trước cửa sổ: “Nơi đó, là Tử Cấm thành. Ta sinh ở đó, lớn lên ở đó, phụ thân ở đó, mẫu thân ở đó, ca ca đệ đệ đều ở đó… Trước mười bảy tuổi, ta ngoại trừ tùy giá, số lần rời khỏi đó không vượt quá mười, ký ức nửa đời trước của ta hầu như đều ở nơi đó…”
“Vì sao các người có đôi khi đều xem ta như người thủy tinh vừa chạm đã vỡ, có đôi khi lại cảm thấy ta vững vàng bền bỉ như thiết kim cang?” Dận Tộ xoay người lại nhìn Dận Chân, trong ánh mắt mang theo sự thê lương khó hiểu: “Có phải chỉ đến khi ta hấp hối nằm trên giường bệnh các người mới biết, chuyện này với ta mà nói thực sự rất khó chịu…”
“Dận Tộ…”
“Ta rất khó chịu, tứ ca, ” Dận Tộ mang theo nhàn nhạt cười, lời nói tuyệt nhiên trái ngược: “Ta rất khó chịu… nơi đó, cơ hồ là toàn bộ sinh mệnh của ta, không còn nó ta đã không còn nhà nữa, ta cảm thấy thế giới này rất đáng sợ… Nháy mắt nhìn thấy thánh chỉ, ta… ngài tự cho là nhân từ, nhưng ngài không biết, ta tình nguyện bị ngài giam lại!”
Y dừng một chút, vừa nói vừa cười, lại tiếp tục: “May là ta còn có Vượng Tài, y vẫn luôn cằn nhằn lẩm bẩm bên tai ta, quan tâm cái này cái kia… Tứ ca, ngươi biết không, lý do ta tỉnh lại thực sự rất buồn cười, ta nghĩ, ta còn có Vượng Tài phải nuôi đâu…”
“Ta là nghĩ như vậy, không còn cái nhà đã sống suốt mười tám năm cũng không sao hết, ta còn có mười tám năm nữa, hai mươi tám năm nữa thậm chí là ba mươi tám năm… Ta có thể lần nữa xây nên một cái nhà thuộc về ta, một cái nhà vĩnh viễn không bị người đuổi đi. Ta còn có Vượng Tài, ta còn phải kiếm bạc nuôi sống hai người chúng ta nha…”
“Dận Tộ…”
“Tứ ca, ” Dận Tộ nhìn Dận Chân, nói: “Ta tỉnh lại đã là rất không dễ dàng, vậy nên Tứ ca, các người có thể đừng quấy rầy ta nữa có được không? Ra khỏi cái cửa này chúng ta vẫn là huynh đệ, uống chút rượu, đánh vài cuộc bạc, thế nhưng mẹ nó đừng nên nói với ta những lời ‘không nên ồn ào’ kia nữa có được không? Ta chỉ muốn yên lặng qua cuộc sống của ta.”
“Dận Tộ, Hoàng a mã không phải không cần ngươi, ngài…”
Dận Tộ ngã người trên trường kỷ cạnh cửa sổ, nhãn thần bắt đầu tán loạn, thanh âm cũng lúc cao lúc thấp: “Ta chính là một con chó do ngài nuôi, khi cao hứng thì ôm vào trong ngực vuốt ve sủng ái, lúc mất hứng liền một chân đá ra khỏi nhà, nếu trong lòng có chút buồn bã liền vứt chút xương thịt cho ta liếm, ta còn phải mang ơn… Tứ ca, ta không đê tiện như vậy. “
“Nếu chuyện này là ta sai, ta mặc kệ ngài xử phạt thế nào ta cũng cung kính chịu. Đáng tiếc ngài chỉ là thẹn quá thành giận, mang Dận Tộ ta ra làm chỗ trút giận.” Dận Tộ cười cười: “Quả thật, ngài có thể đến hôm nào đó tâm huyết dâng trào sẽ ngoắc ngoắc tay lần nữa mang ta về nuôi, thế nhưng Tứ ca, ta không đê tiện như vậy..”
“Là ngài trước hết không cần ta.” Dận Tộ giơ bầu rượu lên, đem rượu chậm rãi rót xuống mặt đất: “Dận Tộ ta chính là bầu rượu trong tay ngài, ngài muốn đổ thì đổ, muốn hốt… lại khó.”
“Dận Tộ, ” Dận Chân khô khốc nói: “Ngài là a mã của chúng ta.”
“Ta biết, ta làm sao lại không biết?” Dận Tộ cười xòa một tiếng: “Sai lầm lớn nhất ta phạm phải chính là, trong lúc mọi người đều biết ngài là Hoàng thượng, ta lại xem ngài là a mã.”
“Nhớ lại lúc đó, ta có bao nhiêu biện pháp có thể dùng? Khổ nhục kế, lấy lui làm tiến, mượn đao giết người… vô luận loại nào kết quả cũng tốt hơn hiện tại một vạn lần. Thế nhưng ta cố tình một cái cũng không muốn dùng, ta chỉ muốn vọt tới trước mặt ngài hỏi một chút, ta cũng là con trai của ngài, a mã ngài vì sao lại có thể bất công như vậy, ngài vì sao có thể bất công như vậy, vì sao có thể bất công như vậy!”
Dận Tộ rốt cục triệt để say, vẫy tay hồ ngôn loạn ngữ: “Là ngài trước hết không cần ta, là ngài trước hết không cần ta…”
…
Sau một nén nhang, Dận Chân đem Dận Tộ rốt cuộc đã say đến mất thần trí mang về trên giường, đóng cửa lại, vừa xoay người đã đối diện với gương mặt vô cùng quen thuộc kia, nhất thời sửng sốt.
Khang Hy giơ tay lên cản Dận Chân hành lễ, tựa hồ không khí có chút lạnh, ngài nắm chặt áo choàng trên người, xoay lưng rời đi không nói một lời.
Lương Cửu Công lưu lại phía sau, liếc nhìn Dận Chân một chút, lắc đầu thở dài, đi theo.
Dận Chân cũng thở dài, Lương Cửu Công hướng hắn cầu cứu tự nhiên cũng sẽ bẩm báo Khang Hy, chỉ không biết Khang Hy đã đứng bên ngoài được bao lâu lại nghe xong nhiều ít, khẽ nhíu mày, guồng bước đi lên.
Trong gian phòng phía sau bọn họ, Dận Tộ nguyên bản đã say bất tỉnh nhân sự chậm rãi mở mắt.
Loại chuyện tính toán nhân tâm này, y không phải lần đầu tiên làm cũng sẽ không phải một lần cuối cùng.
Y đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Y chán ghét thời đại này, lại hy vọng lúc y còn sống tại nơi đây có thể thấy được Khang Hy khỏe mạnh trường thọ, bách tính an cư lạc nghiệp.
Y chỉ muốn thoát khỏi sự ước thúc của Khang Hy, sống cuộc sống tự do tự tại, nhưng y cũng biết rõ, nếu chính mình muốn sống tự tại, chỗ dựa lớn nhất vẫn là cái thân phận này.
Ngoài sáng trong tối, lời tàn nhẫn đều nói hết, hy vọng ngài không lại làm chuyện dư thừa rồi lại không muốn khiến ngài thực sự chán ghét vứt bỏ…
Dận Tộ nhắm mắt lại, quả nhiên đã uống say, vậy mà bắt đầu càng thêm lo lắng ưu tư, là ngại tâm tật của mình quá nhẹ sao?
Nghĩ chuyện này để làm gì? Gia muốn làm gì thì làm nấy! Cho dù gia làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ thì làm sao? Nói vài câu ghen tỵ chua ngoa phun chết gia?
Dận Tộ mỉm cười, đầu gối lên tay, đối với người vừa nhảy từ cửa sổ vào phất phất tay: “Cảm tạ, huynh đệ.”