Dận Tộ không tính, Đại a ca Dận Đề chính là chọn Dận Tộ, ý nghĩ của hắn rất đơn giản: Nếu hắn không thể làm Thái tử, tốt nhất là để Dận Tộ làm, tiểu tử kia có lương tâm, ngươi không hãm hại y, y cũng sẽ không bẫy ngươi, ở chung dễ dàng nhất.
Du Thân vương Dận Nhưng trực tiếp bị mọi người bỏ quên —— thánh chỉ sẽ không truyền đến phủ của Du Thân vương.
Tam a ca Dận Chỉ tiến cử Du Thân vương Dận Nhưng, hắn không muốn tiện nghi bất luận kẻ nào, vì vậy liền chọn một người không thể nào tiến cử, dù cho Khang Hy có hỏi hắn cũng có một đống lý do để nói. Dận Nhưng dù sao cũng đã làm Thái tử nhiều năm như vậy, bề ngoài cũng chỉ phạm vào chút ít sai lầm nhỏ nhặt —— tuy rằng hậu quả bị Khang Hy nói rất nghiêm trọng, thế nhưng mấy việc như mưu khuyết này ở trong mắt kẻ khác đã là nhìn mãi thành quen, chỉ là chuyện nhỏ.
Tứ a ca Dận Chân đã sớm biểu lộ thái độ, chỉ nhận một mình Dận Tộ, ngoại trừ Dận Tộ hắn ai cũng không tiếp thu… ngay cả bản thân hắn cũng phải xếp sau.
Hai người Dận Kỳ và Dận Hữu từ sớm đã biết mình không có cơ hội, vậy nên trung quy trung củ, một tuyển Lão Tứ Dận Chân, một tuyển Lão Bát Dận Tự, dù sao hai người bọn họ cũng là người xuất chúng nhất trong nhóm A ca.
Bát a ca Dận Tự tiến cử cũng Dận Chân, điều này làm cho Khang Hy có chút vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng đánh giá y cao hơn một chút. Dận Tự khi còn bé được nuôi trong cung Huệ phi, quan hệ với Lão Đại không tầm thưởng, y không chọn Lão Đại có quan hệ tốt nhất với mình, không chọn Dận Nhưng vốn không có cơ hội, trái lại tuyển Lão Tứ có uy hiếp với y nhất, cũng không biết là xuất phát từ công tâm hay do quá thông minh.
Những người này, mặc dù ai nấy đều có tư tâm, tấu chương lại viết đến đường hoàng, cảm động lòng người —— có thể thấy được Khang Hy giáo dục nhi tử vẫn là rất thành công.
Khang Hy thở dài, ngài chưa từng trông cậy đám nhi tử của mình mỗi người đều bình đạm công tâm, một lòng chọn lựa người hữu ích nhất cho Đại Thanh, phù hợp nhất đảm nhiệm Thái tử ra đến. Bất quá… vẫn là có người không phụ kỳ vọng của ngài.
Cho dù bọn họ không phải thật sự chí công vô tư, tối thiểu cũng biết là loại đáp án gì mới có thể khiến ngài thỏa mãn.
Lão Tứ, lão Bát, Lão Lục…
Khang Hy thong thả gõ gõ ngón tay lên tay vịn chiếc ghế.
Lão Tứ… ổn trọng, kiên định, có tầm nhìn, sai sự cũng có thể làm đến nơi đến chốn, thiên hạ này giao cho hắn hẳn là yên tâm nhất đi? Hơn nữa Lão Bát cũng chọn hắn, phỏng chừng sẽ không làm ra chuyện kéo chân sau chứ? Bất quá cái này cũng khó nói, tri nhân tri diện bất tri tâm a! Hơn nữa cho dù Lão Bát không kéo chân sau Lão Tứ, xem thái độ của Lão Tứ hẳn cũng không trọng dụng Lão Bát… Hơn nữa tính tình Lão Tứ không tốt, trong mắt không để lọt một hạt cát, ngài vẫn luôn khoan dung nhẹ phạt, tính cách này của Dận Chân… thật sự khiến ngài có chút không thích…
Lão Bát… con người khéo léo đưa đẩy, xử sự chu đáo, khôn ngoan. Lão Tứ cho dù đem chuyện rất dễ gây thù như sao nhà đổ lên người y, cuối cùng y cũng không đắc tội bao nhiêu người, đem toàn bộ giá trị cừu hận đều đẩy về chỗ Lão Tứ. Dận Tự mặc dù mới ban sai hơn một năm nhưng không một ai nhắc tới y mà nói một chữ ‘không tốt’ nào… Bất quá, nếu làm Hoàng đế, dù phải nhẹ nhàng cũng cần có thủ đoạn lôi đình, quá trơn trượt cũng chưa chắc là chuyện tốt! Hơn nữa hiện nay trên dưới triều đình, phong trào tham hủ quá mức càn rỡ, Lão Bát, chỉ sợ không trấn áp được rồi!
Lão Lục… ai! Lão Lục… tiểu tử này… thực sự là một lời khó nói hết.
“Vạn tuế gia, ” Lương Cửu Công thấp giọng cắt đứt suy nghĩ của ngài: “Các vị A ca đều đã đến đông đủ.”
“Ừ… truyền tất cả vào đây!”
Một lát sau, nhóm Dận Đề lần lượt vào cửa, bọn họ thỉnh an xong liền theo ý Khang Hy ngồi vào chỗ.
Ngón tay của Khang Hy nhẹ nhàng gõ xuống án thư, nói: “Lời vô ích trẫm không nói nhiều, tấu chương của các ngươi trẫm đã xem rồi, trong đám người các ngươi, ba chọn Lão Tứ, hai chọn Lão Bát, hai chọn Lão Lục…”
Nói xong thản nhiên liếc nhìn Dận Chỉ, không nói đến một phiếu chọn Dận Nhưng của hắn.
“Nếu đã như vậy, trẫm liền chọn một trong ba người này làm Thái tử…”
Lời vừa ra khỏi miệng, bên dưới liền có người nội tâm cơ hồ hỏng mất: Không phải đâu! Cư nhiên thật sự nói ai chính là người đó? Hoàng a mã sao không nói sớm a, nói sớm ta liền tự bầu cho mình một phiếu a! Ô ô…
“Lúc trước, trẫm bảo các ngươi tiến cử là người thích hợp nhất đảm nhiệm vị trí Thái tử, nhưng hiện tại, trẫm muốn biết trong ba người này, các ngươi hy vọng ai là người kế thừa ngai vị. Trẫm không cần lý do, trẫm chỉ cần một cái tên… Dận Chân, Dận Tự, các ngươi có thể chọn chính mình.” Khang Hy Thản nhiên nói: “Tuyển chọn Thái tử, trong mắt người khác là quốc sự, ở chỗ này lại là gia sự… Trẫm cho các ngươi thời gian một nén nhang, các ngươi nghĩ cho rõ ràng, các ngươi hy vọng sau khi trẫm trăm tuổi, người ngồi vị trí này sẽ là ai.”
Ngài liếc nhìn Dận Chân, hắn đã nói chỉ có Dận Tộ mới có thể làm cho tất cả nhi tử của ngài đồng tâm hiệp lực.. ngài không tin.
Khang Hy dừng một chút, lại hạ xuống búa tạ: “Trẫm hiện tại có thể nói cho các ngươi biết, người các ngươi chọn… chính là Thái tử.” Dù sao đi nữa ngài nhất thời cũng khó quyết đoán, không cần biết chọn ra được ai, trước hết cứ xem đã!
Đám người Dận Đề hai mặt nhìn nhau —— hoàn toàn không phải thử, cũng không phải khảo nghiệm, mà là bọn họ thật sự sẽ chọn ra Thái tử… đây có phải một trò đùa hay không?
Mặc kệ thế nào, chọn đi! Nếu đã là thật sự, như vậy phải càng thêm thận trọng a!
Chính mình hy vọng người nào sẽ ngồi lên vị trí kia?
Không cần lo lắng ai có thể đảm nhiệm được vị trí Thái tử, không lo lắng xem ai có đủ năng lực và tài cán, cũng không phải cân nhắc người được chọn trong lòng Hoàng a mã…
Chỉ cần nghĩ, ai ngồi ở chỗ kia sẽ đối xử tử tế với mình? Sẽ đối xử tử tế với ngạch nương của mình? Ai ngồi ở chỗ kia sẽ không đoán mò không nghi kỵ trọng dụng chính mình? Ai ngồi ở chỗ kia, mình sẽ tận tâm phò tá?
Dận Chân?
Dận Tộ?
Dận Tự?
Hô hấp của mọi người dần nặng nề hơn.
“Hoàng a mã, ” Dận Đề bỗng nhiên mở miệng: “Lão Lục ở đâu?”
Làm Quận vương, trường hợp này sao có thể thiếu y chứ?
Khang Hy thản nhiên nói: “Trẫm đã đuổi y ra ngoài chơi.”
Phong cách lập tức thay đổi…
Bầu không khí nặng nề thoáng cái giống như thả lỏng rất nhiều.
Cũng đúng, nếu như tiểu tử kia ở nơi này, tám phần mười đã ồn ào muốn đem tên của y trích ra ngoài!
Mọi người lại tiếp tục châm chước, giấy và bút đều đã được chuẩn bị xong từ trước, Dận Đề là người đầu tiên nâng bút, sau khi viết tên xong liền giao cho Lương Cửu Công.
Sau đó là Dận Chân, Dận Tự… những người còn lại đều không ngừng cân nhắc, mãi đến khi một nén nhang cháy sạch, nghe Lương Cửu Công nhắc nhở một tiếng mới nhấc bút viết xuống.
Lương Cửu Công gom bản viết của mọi người lại, trình cho Khang Hy.
Khang Hy mở một tấm ra nhìn, lại một tấm, rồi lại một tấm, mãi đến tấm cuối cùng…
Ngài thở dài, nói: “Chính các ngươi xem đi!”
Đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.
Đây là thế nào?
Kết quả có gì không đúng sao?
Đám người Dận Đề hai mặt nhìn nhau, trước sau đứng dậy vây quanh long án.
Dận Chân nhấc khay giấy, bên trên đều viết hai chữ, tất cả phiếu đều giống nhau.
Những người khác liếc mắt nhìn, thở dài liền thôi, chỉ có hai người Dận Chân và Dận Tự đem tất cả tra xét một lần, sau đó hồ nghi nhìn về phía đối phương, cuối cùng đều cùng dời ánh mắt.
——
Mấy hôm nay Dận Tộ ở ôn tuyền thôn trang quả thực rất thoải mái, khí hậu tốt, phong cảnh tốt, rảnh rỗi còn có thể bơi hai vòng rèn đúc thân thể, ngoài ra còn có thể mang theo thị vệ ra ngoài bẫy một ít chim trĩ, thỏ hoang gì đó —— mùa đông săn thú, thậm chí còn thú vị hơn ngày hè hoặc ngày thu nhiều.
“Lục gia, không xong,” Sáng sớm, quản gia mang theo cả người khí lạnh, bất chấp thông truyền, lảo đảo nghiêng ngã chạy vào: “Văn võ bá quan đều đang quỳ gối trước Càn Thanh cung, nói muốn liều chết can gián nha!”
Dận Tộ đang viết bản thảo, giáo trình truy nguyên sơ cấp của y đã sắp biên xong rồi, nghe vậy cũng không quá để ý: “Đám đại thần này, động một chút là đòi sống đòi chết, nếu ở trên chiến trường cũng dũng cảm như vậy thì tốt rồi. Bọn họ can gián của bọn họ, chuyện còn lại đương nhiên có Hoàng a mã xử trí, ngươi gấp làm gì? Được rồi, bọn họ lại có chuyện gì nghĩ không thông hử?”
“Bọn họ đều nói, nếu Vạn tuế gia nhất quyết lập ngài làm Thái tử, bọn họ liền quỳ chết tại Càn Thanh cung…”
“Gì?”
Dận Tộ cảm thấy mình có phải đã ngâm ôn tuyền ngâm đến úng não hay không, vậy cho nên năng lực lý giải mới thẳng tắp giảm xuống như thế, hoàn toàn không hiểu quản gia vừa rồi đã nói gì.
“Ngươi nói cái gì?” Vượng Tài cũng trợn to mắt, không dám tin tưởng nói: “Vạn… Vạn tuế gia… Vạn tuế gia muốn lập chủ tử nhà ta làm Thái tử?”
Đợi chút, đợi chút, lượng tin tức trong chuyện này có chút lớn…
Dận Tộ rất muốn tìm nút tạm dừng để ấn vào, sau đó tua ngược tiến độ xem lại lần nữa, nhìn xem bản thân rốt cuộc là đang nằm mơ, hay không biết lại vô tình xuyên qua thêm một lần nữa…
Làm Thái tử vừa gì gì đó… Ha hả a… Cũng quá buồn cười…
Ai lại nghĩ quẩn như vậy, muốn y làm Thái tử… nhất định là đầu óc rung rinh!
“Chủ tử! Người xem, người là viết phong thư cho Ung Quận vương, để Ung Quận vương giúp ngài xử lý việc này, hay là trở về một chuyến… Những đại thần kia trên đầu đại thể đều có chủ tử, ngài cùng các a ca khác trò chuyện, nhờ bọn họ khuyên giải các đại thần… Ai nha, chủ tử! Nô tài nào có phát sốt!” Quản gia kéo tay Dận Tộ khỏi trán mình: “Chủ tử, ngài dù sao cũng phải nói một lời đi chứ!”
Quản gia vừa cưỡi ngựa từ trong thành tới, trán và tay đều lạnh lẽo vô cùng, Dận Tộ rốt cục tĩnh táo lại, nhất thời cảm thấy cả người đều bối rối —— thế giới này thật là huyền huyễn, ha hả…
Thật lâu sau mới xoa xoa trán, nói: “Tốt cục là có chuyện gì xảy ra?”
“Nô tài cũng không qua rõ ràng,” Quản gia nói: “Chính là bắt đầu từ hôm qua, cũng không biết do ai truyền ra, nói Vạn tuế gia muốn lập ngài làm Thái tử, sau lại có đại thần đi hỏi, Vạn tuế gia cũng không phủ nhận. Vậy nên mới sáng sớm hôm nay, bọn họ liền liều chết can gián, nói cho dù Vạn tuế gia lại sủng ái ngài hơn đi nữa cũng không thể đem giang sơn xã tắc ra nói đùa, xin Vạn tuế gia cân nhắc này nọ…
Con bà nó! Dận Tộ giận tím mặt: Thảo nào lại bỗng nhiên tìm lý do đuổi y đi, vốn y còn cho rằng là Hoàng a mã động từ bi quan ái mình, đem y trích khỏi phong ba lập Thái tử, hiện tại xem ra không phải muốn y tránh đầu sóng ngọn gió, mà là đem y đuổi đi để dễ đào hố đâu!
Mà mà có người sớm vạch trần ra, nếu không đợi y biết được, ván sớm đóng thành thuyền rồi!
Ném bút qua một bên, đứng dậy vơ lấy áo khoác ở cửa phủ lên người, nhanh chóng xuất môn.
Cái con khỉ!
Muốn gia mỗi ngày canh tư rời giường lâm triều, không có cửa đâu!
Muốn gia mỗi ngày xem tấu chương đến nửa đêm canh ba, không có cửa đâu!
Muốn gia cả ngày đấu võ mồm với đám đại thần kia, không có cửa đâu!
Muốn gia ngày đêm quan tâm cái này, quan tâm cái kia… đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có!
Gia là nhân tài nghiên cứu, không phải nhân tài chính trị!
“Gia, gia!” Quản gia chạy đến cửa ngăn Dận Tộ: “Trời lạnh gió lớn, đừng cưỡi ngựa a, ngồi xe là được rồi!”
Dận Tộ nói: “Không có việc gì, gia chịu đựng nổi. Ngươi trên đường đông lạnh không ít, tối nay nghỉ lại đây một đêm, mai hẳn trở về. Vượng Tài, ngươi cưỡi ngựa không tốt, ngồi xe từ từ về… chúng ta đi! “
Thúc chân vào bụng ngựa, dẫn mười mấy thị vệ lao ra ngoài như một cơn gió.
Lịch đại Hoàng đế Đại Thanh đều là một đám lừa ương bướng, chuyện đã quyết định xong cho tới bây giờ không phải chỉ cần triều thần ồn ào vài tiếng là có thể thay đổi, bất quá hiện tại y chỉ hy vọng đám đại thần kia có thể chống đỡ thêm một hồi, để y có thời gian trở về khóc lóc ăn vạ với lão đa.
Sau nửa canh giờ, Dận Tộ mang theo phong tuyết bước vào sân Càn Thanh cung, vừa đến nơi đã thấy cả đám đại thần quỳ đầy đất, bộ dạng lung lay sắp đổ. Y thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình tới còn đúng lúc!
Hừ lạnh một tiếng đi thẳng vào trong, tuy rằng hiện tại lập trường của y và đám người kia là nhất trí, thế nhưng đừng nghĩ Dận Tộ sẽ có hảo cảm với bọn họ —— Con bà nó, gia đã làm gì mà các ngươi kỳ thị gia như vậy? Nếu gia làm Thái tử liền quỳ chết trước Càn Thanh cung phải không? Như vậy cứ quỳ đi thôi!
Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Lão Lục!”
Dận Tộ xoay người: “Tứ ca?”
Dận Chân bước nhanh về phía trước: “Ngươi tới đây làm gì?”
Dận Tộ hừ lạnh nói: “Tới đây còn có thể làm gì? Tự nhiên là cầu kiến Hoàng a mã.”
Dận Chân trầm giọng nói: “Hoàng a mã hiện tại không rảnh gặp ngươi, ngươi theo ta trở về.”
Dận Tộ nhìn hắn một cái, không hề để ý mà tiếp tục đi về phía chính điện, Dận Chân nhanh chóng chặn trước mặt y.
Dận Tộ nheo lại mắt: “Tứ ca, ngươi tránh ra!”
Y sao có thể không biết là ai đang làm trò quỷ, bất quá hiện tại không có công phu tính sổ với hắn.
“Theo ta trở về!”
Trở về cái đầu ngươi! Dận Tộ trừng mắt, vừa định lướt qua hắn, chợt thấy không đúng liền cấp tốc thối lui hai bước, né tránh quyền của Dận Chân —— buồn cười! Cư nhiên dùng tiểu cầm nã thủ (một chiêu thức võ công, chuyên dùng bắt và kềm chế người) với y! Lão tử còn không tính món nợ hãm hại này với ngươi đâu, ngươi còn dám động thủ trước!
Không chút nghĩ ngợi, một cước đạp tới! Mặt khác còn đem áo khoác vứt sang một bên —— lão tử đánh chết ngươi nha!
Đánh nhau, đánh nhau…
Đám đại thần đang quỳ can gián mục trừng khẩu ngốc, nhìn hai vị A ca Đại Thanh đồng thời còn là Quận vương điện hạ, ở trước Càn Thanh cung ngươi một quyền ta một cước, thình thịch đánh nhau.
Nghiêm túc xụ gương mặt già nua nhìn hai vị A ca: Thân thủ không tệ ha hả…
Lại quay đầu nhìn cửa điện: Vạn tuế gia, hai nhi tử của ngài đánh nhau ngay trước cửa rồi, ngài mau tới quản quản a!
Lại nhìn về phía hai A ca: Ung quận vương, dùng sức! Nỗ lực lên! Vi thần ủng hộ ngài! Đánh thắng Hòa Quận vương, vi thần viết tấu chương tiến cử ngài làm Thái tử!
Tuy rằng rất muốn đánh sấp Dận Chân, thế nhưng y đã cưỡi ngựa trong gió rét suốt nửa canh giờ, vậy nên tứ chi của Dận Tộ đều cứng ngắc, hiển nhiên không phải đối thủ của Dận Chân sung mãn linh hoạt. Chỉ sau mấy hiệp y đã bị đè nghiến lên mặt tuyết không thể động đậy!
“Tứ ca, ngươi buông, ta muốn gặp Hoàng a mã!”
Thấy Dận Chân không rên một tiếng xé áo choàng bắt đầu trói y lại, Dận Tộ nhất thời cảm thấy không ổn, gân cổ họng kêu to: “Hoàng a mã! Hoàng a mã! Tứ ca khi dễ ta! Hoàng a mã!”
Hiển nhiên, lần này Khang Hy cũng không dự định bênh vực y, kêu cả nửa ngày cũng không có người để ý, cả đám đại thần nhìn Dận Tộ bị bó hệt như bánh chưng, còn bị Dận Chân vác lên vai mà trong lòng đại khoái… Ây da! Hóa ra tiểu tổ tông này cũng không phải không ai có thể kềm chế!
“Buông ra, buông! Ta muốn gặp Hoàng a mã!” Dận Tộ mắt thấy đã giãy dụa vô vọng, liền bất chấp mọi giá: “Hoàng a mã, nhi tử không làm Thái tử, không làm Thái tử! Ngài mà phong ta làm Thái tử, ta chết cho ngài xem! Ô ô…”
Một đám đại thần nhìn Dận Tộ bị che miệng khiêng ra ngoài, hai mặt nhìn nhau, thiếu chút nữa đấm ngực dậm chận —— lầm a, nguyên lai Hòa Quận vương mới đứng về phía chúng ta! Vừa rồi nên giúp y một chút, thả y đi vào nháo với Vạn tuế gia! Thật sự thất sách, quá thất sách rồi…
“Vạn tuế gia…” Lương Cửu Công ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt, nói: “Ung quận vương đã đem Hòa Quận vương trói trở về…”
Khang Hy đỡ trán: Quả nhiên sinh ra một nhi tử hoang đường, ngài cũng bắt đầu trở nên hoang đường… đây đều là cái gì với cái gì đâu!
——
Dận Tộ biểu tình lạnh lùng, ngồi trên xe ngựa tùy tiện bị Dận Chân dùng thảm quấn lại, còn tắc một cái noãn lô vào tay y.
Cơn giận của y hiện tại rất lớn, Dận Chân rõ ràng đã sớm biết tâm tư của y còn tự chủ trương như vậy, khiến y quả thực vô cùng không cao hứng.
Bất quá y cũng không dự định lại nhảy xuống đi tìm Khang Hy, thứ nhất là Khang Hy hiển nhiên không định gặp y, hai là trạng thái hiện tại y căn bản không đánh thắng Dận Chân, có nhảy xuống cũng bị bắt trở về.
Ánh mắt đảo qua cảnh tượng ngoài cửa sổ, nói: “Ngươi đưa ta về phủ, ta không tiến cung là được!”
Dận Chân không để ý tới, mã xa dừng lại trước cửa Ung Quận vương phủ, nói: “Xuống xe!”
Dận Tộ nhịn một hơi, cố tình lại không đánh thắng Dận Chân, chỉ có thể thở phì phì đi xuống.
Dận Chân cũng theo y xuống xe, không rên một tiếng, lôi cổ tay y vào phủ, Dận Tộ xụ mặt không giãy dụa, để mặt hắn dẫn đi.
Dận Chân kéo Dận Tộ tìm một gian song phòng ngồi xuống, lại bảo nô tài mang canh gừng lên, nhìn y uống xong mới đuổi hết kẻ hầu hạ ra ngoài, trầm giọng nói: “Ngươi không cảm thấy mình quá hồ nháo sao?”
Dận Tộ hừ lạnh nói: “Ta từ trước đến nay đều là cái dạng này, lẽ nào Tứ ca ngươi không biết?”
Dận Chân trầm mặt ngồi, một hồi sau mới mở miệng: “Ta biết ngươi không muốn làm Thái tử.”
Dận Tộ không lên tiếng.
Dận Chân nói: “Ngươi còn nhớ khi còn nhỏ, sư phó có giảng chuyện Quách Tử Nghi cho chúng ta nghe.”
Dận Tộ không tiếp lời.
Dận Chân tự mình nói tiếp: “Đại tương quân Đường triều Quách Tử Nghi, bình định An Sử chi loạn, phá được Hà Bắc, thu phục lưỡng kinh. Sau An Sử chi loạn lại đẩy lui người Thổ Phiên, hai lần về trường an, hòa đàm cùng Hồi Hột, lại đánh bại Thổ Phiên… Sử sách xưng hắn là “Tái tạo vương thất, huân cao nhất đại”, “Dùng sức một người trấn giữ an nguy thiên hạ hai mươi năm”. Quách Tử Nghi công tích vỹ đại, trung thành cảnh cảnh, không ỷ công cao hiếp người, là lương đống quốc gia, nhưng hắn lại vì cái gì nhiều lần bị truất binh quyền, thiếu chút nữa chết trong nhục nhã?”
Ánh mắt của Dận Tộ cuối cùng cũng dời từ chung trà lền mặt Dận Chân, mơ hồ đoán được hắn muốn nói gì.
Chỉ nghe Dận Chân trầm giọng nói: “Không chỉ là vì tiểu nhân quấy phá, càng vì công cao chấn chủ! Bách tính thiên hạ chỉ biết có Quách lệnh công mà không biết Hoàng thượng! Nếu không có Quách Tử Nghi ứng đối khéo léo, thiên hạ khi ấy chư phiên cát cứ, chiến loạn bốn phía, hắn làm sao có thể chết già?”
“Dận Tộ, ngươi là nhi tử của Hoàng a mã, là do người đích thân giáo dưỡng, tất cả những thứ ngươi làm tự có một phần công lao của Hoàng a mã, ngươi có cống hiến càng lớn với thiên hạ này Hoàng a mã càng cao hứng…” Dận Chân nói: “Thế nhưng người khác thì sao? Nếu người ngồi trên long ỷ đổi thành một người khác thì sao? Hắn cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, thiên hạ này, bách tính này đều là của hắn, thế nhưng bách tính lại chỉ biết Lục vương gia Dận Tộ đã cho bọn họ có cơm ăn, có áo mặc, có bạc dùng, có nhà ở, người kia còn có thể chứa chấp ngươi? Đến lúc ngươi chỉ cần vung tay lên, bá tánh khắp thiên hạ đều nguyện ý vì ngươi vào sinh ra tử, khi ngươi chỉ cần đưa tay liền có thể kéo người kia xuống khỏi long ngai, ngươi cho rằng hắn có thể chứa chấp ngươi?”
Dận Tộ há miệng, lại không lời nào để nói.
Dận Chân nói: “Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi muốn nói, ngươi có thể học Quách Tử Nghi toàn thân trở ra? Ngươi cứ thế nơm nớp lo sợ học theo Quách Tử Nghi mà sống, lẽ nào như vậy còn mệt mỏi hơn làm Thái tử, làm Hoàng thượng? Hay là nói, ngươi chuẩn bị đem Quốc doanh bộ của ngươi bóp chết từ trong nôi, từ nay về sau không làm thêm bất cứ hứ gì nữa, không vi bách tính Đại Thanh làm ra một chút cống hiến nào, cứ như thế hoàn toàn làm một hoàn khố tử?”
Dận Tộ lắp bắp nói: “Tứ ca ngươi làm Thái tử không phải tốt rồi sao…”
Dận Chân nói: “Tốt, ta làm Thái tử, ta cho ngươi hai lựa chọn, đệ nhất, ngươi từ giờ trở đi liền ở trong phủ đệ này, ngươi muốn vẽ cái gì, làm chuyện gì ta cũng giúp ngươi làm, bảo đảm mỗi một thứ ngươi làm ra đều hoàn toàn dùng lên người bách tính. Thế nhưng, ngươi cả đời cũng không thể rời khỏi phủ đệ này.”
“Tứ ca!”
Dận Chân không để ý tới y, tiếp tục nói: “Con đường thứ hai, ngươi đem những thứ trong đầu của ngươi đều đánh nát, thanh thản ổn định làm một hoàn khố tử, vạn lý lãnh thổ của Đại Thanh ngươi muốn đi đâu thì đi đó, ngươi muốn chơi thế nào liền chơi thế đấy. Ta bảo chứng, ta có thể sủng nịch dung túng ngươi hơn cả Hoàng a mã, bảo ngươi một đời phú quý vô song! Chính ngươi chọn!”
Dận Tộ chỉ cảm thấy đầu đau như trống đánh: “Tứ ca…”
Dận Chân thả chậm ngữ điệu, than thở: “Cũng không phải ta đang làm lớn chuyện, nếu ngươi chỉ biết tạo hỏa khí, tạo guồng quay tơ… mấy tứ tiểu đánh tiểu nháo kia, mặc kệ là huynh đệ nào của ngươi đăng cơ đều sẽ coi trọng tài ba của ngươi, đối với ngươi chiếu cố có thừa. Thế nhưng những việc ngươi đang làm đang vượt qua hạn độ đó…”
“Nếu ngươi là Thái tử, là Hoàng thượng, dân tâm chính là bùa hộ mạng lớn nhất của ngươi, tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế nhưng nếu ngươi chỉ là một Vương gia, dân tâm quá thịnh lại trở thành bùa đòi mạng của ngươi! Chính ngươi suy nghĩ cho kỹ đi”
Hắn đứng dậy rời đi, vừa ra tới cửa lại lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ tới chuyện rời bến ra biển này nọ, nếu ngươi dám đem những thứ trong đầu ngươi rời khỏi Đại Thanh một bước, ta liền đích thân đuổi bắt ngươi trở về, giam lại cả đời!”
Dận Tộ hừ lạnh một tiếng, có lời không thể bình tĩnh nói sao? Hung cái gì mà hung!
Nhìn Dận Chân ra ngoài còn thuận tay đóng cửa, Dận Tộ bưng trà chuẩn bị uống, trong tai chợt nghe một thanh âm răng rắc vang lên, vội vàng lao về phía cửa… quả nhiên bị khóa!
“Tứ ca! Tứ ca!” Làm cái gì, để y suy nghĩ thật kỹ là được rồi, vì cái gì phải khóa cửa đâu!
“Hòa Quận vương,” Sau một hồi thanh âm của Tô Bồi Thịnh vang lên từ bên ngoài: “Chủ tử đã rời đi, nô tài sẽ ở bên ngoài phục dịch, ngài muốn cái gì cũng có thể nói với nô tài. Trù phòng đã căn dặn xong, đang làm ngọ thiện cho ngài, nếu như ngài không quen đầu bếp trong phủ nô tài cũng có thể đến phủ của người mời đầu bếp tới…”
“Làm gì phiền phức như vậy, ” Dận Tộ nói: “Ngươi thả gia ra ngoài, ra tự hồi phủ ăn.”
Tô bồi thịnh cười nói: “Hòa Quận vương thứ tội, chủ tử nhà ta nói, muốn trách thì trách ngài đã gào thét một câu trước Càn Thanh cung… ngài cứ thanh thản ổn định ở đây vài ngày đi!”
Dận Tộ thối mặt hiểu được ý tứ của Dận Chân: Y đã rống to không muốn làm Thái tử ngay trước Càn Thanh cung, vậy nên cho dù y đã đáp ứng không đi Càn Thanh cung nháo sự, Dận Chân cũng sẽ không thả y —— nếu thả ra, y đi tìm Khang Hy liền phiền phức! Y không đi, một câu kia không phải liền có vẻ rất dối trá sao? Vậy nên vẫn là giam lại mới là ổn thỏa nhất.