Dận Chân vừa nhìn thấy cả bàn đầy thịt dê bò liền cau mày: “Thức ăn hôm nay vì sao dầu mỡ như vậy?”
Lương Cửu Công ở bên cạnh giải thích: “Vạn tuế gia khẩu vị trọng, có chút dầu mỡ nhịn không được liền ăn nhiều vài đũa… dần dần, liền thành như vậy.” Chuyện này lão không phải chưa từng can thiệp, thế nhưng cũng không quản được khẩu vị của Khang Hy nha?
Ngự trù trong Ngự thiện phòng không chỉ có một, thức ăn mỗi ngày của Khang Hy cũng không chỉ có một người chuẩn bị, món của ai được Khang Hy thích ăn, không nói được ban thưởng mà địa vị cũng sẽ có tăng lên, vậy nên đám ngự trù đương nhiên đều dựa theo khẩu vị của Khang Hy mà làm.
Dận Tộ cũng là bất đắc dĩ, trong lúc y còn quản Nội vụ phủ đã ra quy củ cho những người đó, một bữa cơm tỷ lệ rau thịt nên như thế nào, trái cây tráng miệng lại như thế nào, hơn nữa thỉnh thoảng còn đi Ngự thiện phòng liếc mắt xem một chút, vậy nên bọn họ làm còn không quá sai biệt. Hiện tại không có ai giám sát, không bao lâu liền khôi phục nguyên trạng.
Tuy rằng cái quy củ kia của y còn đang thi hành, thế nhưng bên trong có lắm trò né tránh, y cũng không thể ngay cả trong món ăn cho bao nhiêu dầu bao nhiêu muối cũng quy định đi? Hơn nữa có thể quản được Ngự trù cũng không thể quản được miệng của Khang Hy mà!
Chỉ đành phải nói: “Cái khác không tính, củ từ, bắp ngô, bí đao, ngân nhĩ… bảo bọn họ mỗi bữa ít nhất phải có hai món.”
Lương Cửu Công đáp ứng, Dận Tộ lại hướng về phía Khang Hy nói: “Hoàng a mã đừng bảo có thích hay không, mỗi bữa đều dùng mấy thứ này thật sự quá dầu mỡ.”
Ăn dầu mỡ nhiều rất dễ bị mấy thứ như bệnh tim, cao huyết áp này nọ, nghiêm trọng còn có thể suy giảm chức năng tim, tắc nghẽn mạch máu hay trúng gió gì đó. Ước chừng là do mang theo tập tính thảo nguyên, toàn bộ gia tộc Ái Tân Giác La đều có khẩu vị như vậy, lúc còn trẻ nhìn không ra nguy hại, chờ sau này già rồi cả người chỗ nào cũng có bệnh.
Lại nhìn Dận Chân, Ung Chính trong lịch sử chết sớm, thế nhưng vị Tứ ca hiện tại này của y quy luật ẩm thực còn rất khỏe mạnh, thân thể cũng không có mầm bệnh gì, hẳn sẽ không giống nguyên chủ đi?
Chuyện của Dận Tộ cũng không quá gấp, hai người bồi Khang Hy ăn cơm xong mới đi thư phòng bàn bạc.
“Tứ ca nói phải để Quốc doanh bộ cấp bổng lộc cho bách quan,” Dận Tộ nói: “Nhưng hiện tại Quốc doanh bộ tạm thời không có năng lực này, vậy nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.”
Khang Hy liếc nhìn Dận Chân, hóa ra chuyện còn chưa có đầu mối đã dám nói mạnh miệng trước mặt bách quan, hóa ra đứa nhi tử này cũng không trầm ổn như ngài nghĩ vậy!
Lại nhìn về phía Dận Tộ: “Vậy ngươi đến đây là có biện pháp gì?”
Dận Tộ gật đầu, nói: “Lúc trước nhi tử có xây xưởng dệt, hiện tại đã tích lũy rất nhiều vải vóc, nhi tử định đem nó bán ra ngoài.”
Y nhấn mạnh trọng âm tại ‘đi ra ngoài’, hai người vừa nghe liền hiểu ý, Khang Hy nói: “Ngươi chuẩn bị bán đi đâu?”
“Đông Doanh.” Dận Tộ nói: “Nhi tử nguyên dự định đem mấy thứ này đi đổi lương thực, thế nhưng hiện tại là vội gom bạc vậy nê vận đến Đông Doanh là đúng nhất.”
“Sản lượng lương thực của Đông Doanh không cao, thế nhưng mỏ vàng mỏ bạc lại cực kỳ phong phú, có thể gọi là Hoàng kim quốc cũng không ngoa,” Dận Tộ nói: “Đừng thấy Đông Doanh là nơi thấp bé chật hẹp, thế nhưng vàn bạc sản lượng lại vượt qua Đại Thanh nhiều lắm. Đông Doanh ở gần chúng ta, vàng bạc lại không quý, lấy từ chỗ bọn họ là nhanh nhất.”
Y nhớ rõ từ thời Edo đến thế kỷ hai mươi, sản lượng hoàng kim của Đông Doanh đủ chiếm tỷ trọng một phần ba thế giới —— với chút ít nhân khẩu của bọn họ, số hoàng kim này có thể dùng làm gì? Còn không bằng quyên cho Đại Thanh đâu!
Khang Hy trầm ngâm nói: “Lời tuy như vậy, chỉ bằng một chút vải bố kia cũng đổi không được bao nhiêu bạc đi?” Cho dù giá vàng của Đông Doanh có thấp cũng không thể thấp đến phân thượng này.
Dận Tộ gật đầu: “Vậy nên… số vải kia chỉ là nước cờ đầu.”
Nếu chỉ cần sản lượng của vài máy dệt đã đủ phát bổng lộc cho quan viên toàn Đại Thanh, thứ kia không gọi là máy dệt, gọi là máy in tiền.
Sau đó lại nói: “Đông Doanh rất hiếm ngoại thương, Đại Thanh chúng ta coi như trường hợp đầu tiên, chỉ cần mở ra cái này, sau đó dù là tơ lụa, đồ sứ, lá trà đều có thể vận chuyển số lượng lớn qua, còn có thể chọn vùng duyên hải mở thêm vài cái xưởng dệt, chuyên tiêu thụ ra hải ngoại. Cho dù bọn họ không thích đồ của chúng ta cũng không sao, tỉ lệ vàng-bạc-đồng của Đông Doanh so với Đại Thanh quá mức chênh lệnh, cho dù chỉ là đầu cơ trục lợi thứ này cũng đã không lo bạc dùng.”
Khang Hy nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn, nói: “Trẫm còn nhớ, Quốc vương Đông Doanh trước giờ không cho phép kim ngân chảy ra ngoài, hơn nữa cũng không cho phép thương thuyền tùy ý cập cảng nước bọn họ.”
“Vậy nên mới gọi là nước cờ đầu nha!” Nếu không phải vì cái này, bản thân Dận Tộ liền có thể làm chủ, cần gì đi tìm Khang Hy? Dận Tộ cười nói: “Hoàng a mã, nhi tử muốn xin người phái một sứ giả tùy thuyền đi qua, ngoại trừ mua bán hàng hóa còn phải bái kiến Quốc vương của bọn họ, ký kết hiệp nghị thông thương toàn diện. Tốt nhất là có thể tìm một chỗ trên quốc thổ của bọn họ kiến tọa bến cảng thông thương.”
Khang Hy liếc nhìn Dận Tộ, loại hiệp nghị này sợ rằng chỉ cần là Quân chủ hơi có kiến thức liền không đáp ứng đi?
Dận Tộ nói: “Chúng ta có thể lấy bạc mở đường, hối lộ quan viên thậm chí Quân chủ của bọn họ, nếu chịu đáp ứng thì tốt, nếu không chịu…”
“Vậy đánh tới khi bọn họ đáp ứng!”
Khang Hy nhìn hai nhi tử đồng thanh của mình, nhất thời im lặng —— ngài trước đây vì sao không biết hai nhi tử này của mình cư nhiên đều là phần tử bạo lực? Đây là bị bạc ép ra?
Dận Chân nói: “Trên thuyền mang nhiều người một chút, mỗi người một thanh hỏa khí, nếu bọn họ đáp ứng liền tốt, nếu không đáp ứng có thể nói người của chúng ta mất tích, đồ vật bị trộm, thuyền bị phá hoại…. tùy tiện cái gì đều được, giết tới liền tính!”
Những chuyện này nguyên bản chính là bọn họ làm ra! Dận Chân thần sắc lạnh lẽo, trong mắt cực độ băng bàn: “Nếu người của bọn họ tùy tiện để chúng ta giết cũng chưa tính, phàm là người của chúng ta bị thương dù chỉ chút tơ hào… Đại pháo Lục đệ tạo còn chưa từng mang ra thử công dùng đâu!”
Tuy rằng chuyện chiến tranh cũng không phải dễ dàng như vậy, thế nhưng có súng kíp Dận Tộ tạo còn có đại pháo kiểu mới ở đây, nói thế nào cũng không thiệt thòi được. Dù sao đi nữa chiến trường là trên quốc thổ của kẻ khác, hơn nữa quân đội Đại Thanh nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi…
Khang Hy đỡ trán —— đứa nhi tử này, rốt cuộc là nuôi hỏng từ lúc nào? Bộ dáng đằng đằng sát khí kia, rốt cuộc là giống ai?
Dận Tộ lại giơ hai tay tán thành, nói: “Thế cũng tốt, nếu như đem Đông Doanh đánh xuống, sau này triều đình cũng không cần lo không có tiền dùng.” Như vậy y cũng bớt việc rồi!
“Chuyện này liên quan trọng đại, ” Khang Hy than thở: “Để trẫm hảo hảo ngẫm lại.”
Tuy rằng phương diện này có ích lợi rất lớn khiến ngài không khỏi động lòng, thế nhưng Đại Thanh từ trước đến nay đều giữ hình tượng Đại quốc mẫu mực, lễ nghi chi bang trước mặt các quốc gia khác, nếu bỗng nhiên trở nên xúc phạm bá đạo, đanh đá thậm chí là vô sỉ như thế, ngài thật sự nhất thời không thể tiếp thu.
Dận Chân nhíu mày, đang muốn nói gì đó đã bị Dận Tộ giật nhẹ tay áo, nói: “Hoàng a mã, vậy ngài từ từ suy nghĩ đi. Đợi qua năm các Đại Thanh sẽ được phát tân bổng, dù sao Quốc doanh bộ chính là không đủ bạc, theo tình huống bây giờ có thể không dùng tiền liền không dùng, muốn xây xưởng, muốn mở tiệm có cái nào không phải dùng tiền đâu? Nhi tử nghe Tứ ca nói Hộ bộ hiện tại cũng rất khẩn trương… Nếu không, nhi tử lấy từ nội kho của người bổ sung?”
Đây là đang uy hiếp ngài đâu! Thật sự là càng lúc càng lớn gan rồi!
Khang Hy trừng mắt liếc nhìn Dận Tộ, hừ lạnh nói: “Biện pháp ngươi đưa ra tuy rằng có thể kiếm tiền nhưng cũng không phải một hai tháng liền thấy được hiệu quả, ngươi không cần nói với trẫm rằng ngươi chỉ có một cách như vậy!”
Dận Tộ nghẹn họng nói: “Nhi tử vừa mới biết chuyện này, có thể nghĩ ra được một biện pháp cũng đã rất không tệ rồi! Nhi tử cũng không phải Thiện tài đồng tử dưới tòa Quan Thế Âm nương nương, vừa đưa tay là có bạc!”
Khang Hy giận đến vui vẻ, vỗ án quát to: “Ngươi lớn lên dưới mí mắt của trẫm, ngươi chỉ vừa lắc mông trẫm liền biết ngươi muốn đại tiện hay đánh rắm! Bây giờ có phải trẫm không đáp ứng ngươi liền im lặng không nói không?”
Dận Tộ cứng cổ nói: “Không nghĩ ra chính là không nghĩ ra, nếu không Hoàng a mã ngài tự nghĩ cách đi!”
Khang Hy giận dữ vỗ bàn: Còn không thu thập được ngươi!
Một phen đoạt lấy thanh phất trần trong tay Lương Cửu Công, Dận Tộ thấy tình thế không ổn liền nhảy dựng lên đi vòng khỏi ghế, Dận Chân ở phía sau vội vàng đứng dậy khuyên can: “Hoàng a mã bớt giận! Hoàng a mã…”
Dận Tộ trốn sau lưng Dận Chân: “Nhi tử đều sắp làm Thái tử rồi, Hoàng a mã ngài không thể đánh người!”
Khang Hy giận dữ: Lúc này lại nhận mình là Thái tử sao!
Quăng phất trần ngồi xuống: “Trẫm liền cho ngươi thoải mái!” Cái Thái tử này phỏng chừng chưa lập đã phải phế đi…
Chiêu bài Thái tử vẫn là dùng rất tốt, Dận Tộ cười hì hì tới gần, rót cho Khang Hy một chung trà: “Hoàng a mã! Xin bớt giận mà…”
Khang Hy thở dài, tiếp nhận uống một ngụm, xoa xoa cái trán: Chuyện Đông Doanh không phải là không thể làm, thế nhưng phải làm cho đẹp mắt… hơn nữa người được chọn cũng phải thận trọng, vừa có thủ đoạn hươn người vừa có thể mềm nắn rắn buông, còn phải đủ bản lĩnh làm chủ…
Liếc nhìn Dận Tộ, nói: “Chuyện này là ngươi nói ra, trong lòng đã có người được chọn?”
Dận Tộ biết đây là đã chuẩn rồi, cười nói: “Có là có, chỉ sợ có chút đại tài tiểu dụng, hơn nữa lần này đi Đông Doanh cũng không phải không nguy hiểm…”
Khang Hy cau mày nói: “Ngươi đang chỉ… Lão Bát?”
Dận Chân thấy thế, nói: “Hoàng a mã nếu luyến tiếc Lão Bát, không bằng để nhi tử đi một chuyến?”
Khang Hy liếc mắt nhìn hắn, để hắn đi, nói không chừng bước đầu có thể tiết kiệm, trực tiếp đánh tới.
“Việc này đợi mấy hôm nữa trẫm đi tìm vài đại thần thương lượng lại,” Khang Hy chuyển về phía Dận Tộ nói: “Vậy bổng lộc mấy tháng đầu của bách quan, ngươi định giải quyết như thế nào? Trước hết nói tốt, nội kho và Hộ bộ của trẫm sẽ không giúp ngươi chi trả.”
Dận Tộ mở to mắt không dám tin tưởng nhìn hai người da mặt đã dày hơn tường thành bên cạnh: Rõ ràng chuyện là do bọn họ gây ra, cư nhiên đám thoải mái đẩy lên đầu y như vậy, còn có mặt mũi la hét không ‘chi trả’ cho y!
Phất trần còn ở trong tay Khang Hy đâu, quên đi, vẫn là nhịn thôi!
Mặt đen lại nói: “Kỳ thực Quốc doanh bộ còn cất một nhóm hàng, có thể tùy thời thả ra ngoài.”
“Cái gì?”
“Đồng hồ quả quýt và đồng hồ để bàn.”
Dận Tộ đời trước nếu rảnh rỗi không có chuyện gì làm sẽ mân mê mấy thứ này, đối với kết cấu bên trong chính là vô cùng quen thuộc. Sau này lại nhúng tay Nội vụ phủ, bên trong dù là thợ bạc, thợ mộc, thợ kim hoàn… người người đều đầy đủ, căn cứ trên nguyên tắc không lãng phí, Dận Tộ tìm một số người chuyên làm mấy thứ linh kiện này, cuối cùng lại giao cho lão sư phụ hợp lại vỏ ngoài, hiệu suất cực nhanh. Nếu cần thiết, tùy thời có thể mở rộng xuất sắc.
Loại đồ chơi này còn rất đáng giá, bán ra một cái là đủ để phát tân bổng cho một đại thần rồi, hơn nữa còn không ảnh hưởng dân sinh, không phá hỏng thị trường —— có hỏng cũng là hỏng của người Tây Dương.
Khang Hy căn bản không quan tâm y làm sao hốt tiền, chỉ cần có biện pháp là được, phất tay nói: “Tự ngươi đi an bày là được.”
Trước đây chỉ cần y mở miệng là được, hiện tại chuyện gì cũng phải để y đi an bày! Dận Tộ bất mãn, vừa muốn lên tiếng Khang Hy đã trợn mắt: “Cút cút cút! Đã ăn chực ngọ thiện của trẫm, còn muốn ăn cả vãn thiện sao!”
Dận Tộ lầm bầm một tiếng ‘qua cầu rút ván’, sau đó trước khi Khang Hy phát tác liền chuồn mất.
Rời khỏi Càn Thanh cung, Dận Tộ nguyên không định để ý Dận Chân, thế nhưng lại nghĩ tới việc đã hứa với Lưu thị sẽ giúp nàng cầu tình, liền đem mọi chuyện nhợt nhạt nói: “Gia sự của Tứ ca ta vốn không nên hỏi tới, thế nhưng chuyện này dù sao cũng có liên quan tới đệ… Hôm nay, ta bất kể chuyện Tứ ca ngươi nhốt ta lại, Tứ ca ngươi cũng đừng tính toán việc nàng thả ta đi, có được không?”
Dận Chân nhìn hắn một chút, thản nhiên nói: “Được.”
Đáp còn rất không có thành ý.
Dận Tộ lo lắng, lại nói: “Cũng vì phu vinh thê quý, nữ nhân nào không hy vọng trượng phu của mình tài trí hơn người đâu? Huống chi nàng vốn đã không quá thông minh, Tứ ca người cũng đứng qua nghiêm khắc đấy.”
Dận Chân thản nhiên nói: “Ta thú nàng chỉ vì những thứ trong đầu nàng, nàng hành sự thế nào ta hoàn toàn không quan tâm. Chuyện lần này ta sẽ tự mình cho nàng một giáo huấn, miễn nàng vẫn luôn cho rằng mình thông minh, thế nhưng cũng không hơn.”
Trước khi đem những thứ trong đầu Lưu thị đào sạch, hắn sao có thể động đến nàng?
Dận Tộ liếc nhìn Dận Chân, nhún nhún vai cảm thán: “Tứ ca ngươi thật vô tình.”
Dận Chân bĩu môi nhìn Dận Tộ, nhớ tới Lão Bát và Lão Cửu kiếp trước, nhợt nhạt mỉm cười —— khi gia thật sự vô tình, ngươi còn chưa nhìn thấy đâu!
Dận Tộ trở về Quận vương phủ, mời Dận Hữu, Dận Đường (Lão Cửu), Dận Ngã (Lão Thập) cùng Khoa Đa đến phủ, đơn giản giao phó chuyện Quốc doanh bộ, lại đem chuyện của tiệm đồng hồ sai phái xuống.
Ba người Dận Hữu đáp ứng cực kỳ sảng khoái, Dận Hữu thân có tàn tật, tâm tư nhạy cảm, rất rõ ràng trong chư vị huynh đệ chỉ có Dận Tộ đối với y không khác người thường. Khi tiến cử Thái tử, Dận Hữu đã nghĩ trong nhóm huynh đệ, nếu có người nào không chút chướng ngại mà dùng mình cũng chỉ có vị Lục ca này, thế nhưng không ngờ ngày này tới nhanh như vậy, trong lòng cao hứng có thể nghĩ.
Về phần hai tiểu tử kia, hiện tại ai có thể giải cứu bọn họ khỏi Thượng Thư phòng chính là phụ mẫu tái sinh, đừng nói là Quốc doanh bộ, cho dù phái bọn họ đi nơi lạnh khủng khiếp nhất dạo một vòng bọn họ đều nguyện ý.
Tuy rằng Dận Tộ đã đem chuyện này dàn xếp xong hết, thế nhưng bản thân y cũng không thể làm phủi tay chưởng quyả, mấy thứ tinh tế như đồng hồ này, muốn mở rộng sản xuất, đi vào quỹ đạo thì y không thể không can thiệp. Vậy nên tâm tư thu đồ đệ của y lại càng thêm kiên định.
Ba ngày sau, Khang Hy triệu tập vài đại thần thân tín cùng với Dận Tộ, Dận Chân, Dận Tự ba người, mục đích tự nhiên là thương nghị chuyện buôn bán với Đông Doanh. Chuyện này nguyên bản có lợi không hại, hơn nữa Khang Hy hiển nhiên đã hạ xuống chủ ý, vậy nên hiện tại cũng không ai phản đối mà là mỗi người đều tự nghĩ kế, hoàn thiện chi tiết.
Về phấn Chính sứ, không đợi Khang Hy mở miệng Dận Tự đã chủ động ôm vào người —— buổi mật đàm này, ngay cả Dận Đề Khang Hy cũng không gọi lại gọi người chưởng quản Hình bộ vốn không quá liên quan như y, ý tứ có thể nghĩ. Dù sao hiện tại bản thân đối với địa vị Thái tử cũng là vô vọng, ra bên ngoài xông pha một vòng so ra cũng tốt hơn cứ vùi ở Hình bộ không có lý tưởng nha.
Vậy nên, triệu tập hàng hóa, huy động đội thuyền, lựa chọn nhân thủ… Dận Tự bận đến chân không chạm đất, rốt cục qua nửa tháng sau thành công mang theo năm chiếc thuyền lớn chất đầy hàng hóa, năm trăm Thanh binh thuần thục dùng súng cộng thêm hơn mười khẩu đại pháo xuất phát đi Đông Doanh.
Tiễn Dận Tự đi rồi, Dận Tộ cũng không nhàn rỗi, sau khi Đức phi phong hậu chính là đại điển sắc phong Thái tử của y, tuy rằng Dận Tộ một mực đem tất cả những việc xã giao đều từ chối, thế nhưng vẫn có không ít việc vặt quấn thân —— may là điển lễ sắc phong chỉ có một lần, nếu cứ liên tục lăn lộn như vậy, y thực sự muốn bỏ việc!
Bởi vì sắc phong Hoàng hậu và Thái tử gần như liên tiếp, văn võ cả triều đều bận đến sức đầu mẻ trán, cố tình ngay lúc này đợt thi Hương tại Thuận Thiên phủ lại nháo ra án rối loạn kỷ cương. Thí sinh đem việc này viết thành văn chương đán tại đường cái, nói giám khảo không niệm nổi khổ hàn sỹ, lợi dục huân tâm, xu nịnh, không hỏi văn chương ưu khuyết chỉ hỏi hối lộ ít nhiều… Thậm chí còn chỉ mặt gọi tên nêu thẳng hậu duệ thân thích của những vị quan lớn đã hối lộ trúng cứ.
Khang Hy giận dữ, đem Chủ khảo, Phó chủ khảo trực tiếp hạ ngục, lại định ra ngày thi lại, rốt cục trấn an sỹ tử hàn môn.
Ngày mười tháng mười hai, là ngày hoàng đạo do Khâm thiên giám lựa chọn, sau khi Dận Tộ dập đầu rất nhiều lần lại nhận rất nhiều người dập đầu, rốt cục vinh thăng Thái tử Đại Thanh.
Buổi tối, Dận Tộ đã mệt đến khớp xương cũng sắp lung lay, cấp tốc tắm rửa một chút, đầu vừa chạm gối liền ngủ mất, bất quá phỏng chừng ngủ được quá thoải mái, y cảm thấy giống như vừa nhắm mắt lại đã bị Vượng Tài liều mạng đánh thức: “Thái tử gia, Thái tử gia, thức dậy vào triều thôi!”
“Không đi!” Dận Tộ trở mình ngủ tiếp: “Pháp lệnh Đại Thanh không có điều nào quy định Thái tử nhất định phải lâm triều chứ? Đừng quấy rầy ta!”
Không phải đã sớm nói với hắn không được gọi mình sao?
“Chủ tử!” Vượng Tài nói: “Nô tài vốn cũng không định gọi ngài, hơn nữa lúc này cũng đã trể tảo triều rồi —— là Ung Quận vương phái người đến báo, bảo ngài nhanh đến, nói tối hôm qua đã xảy ra chuyện!”
Dận Tộ vuốt mắt: “Làm sao vậy?”
Vượng Tài hơi chần chờ, nói: “Tối hôm qua, nhà ngầm ngoại thành bắt lửa, thiêu chết hơn trăm người …”
Dận Tộ giật mình bật dậy, cả người nháy mắt thanh tỉnh: “Ngươi nói cái gì?”
Vượng Tài nói: “Ung thân vương báo, hôm qua ngài vừa được sắc phong buổi tối đã xảy ra chuyện đến bực này, sợ có người nhân cơ hội làm khó dễ… Vậy nên lúc này ngài trăm triệu lần không thể tránh né.”
Dận Tộ đầy đầu đều là ‘thiêu chết hơn trăm người’, nào có rảnh rỗi để ý cái gì mà ‘Mượn cớ làm khó dễ’? Y cũng không cần Vượng Tài hầu hạ, mau mau mặc triều phục vào, lại tùy tiện dùng khăn lau mặt, cưỡi ngựa ra cửa.