Cảm giác trên người Dận Tộ tuy rằng còn lạnh lẽo thế nhưng đã không cứng đờ như vậy nữa, da thịt cũng bắt đầu khôi phục nhan sắc bình thường, Khang Hy hơi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là nếu đến tối lại phải làm thế nào cho phải?
Ánh mắt lướt qua mặt nước mênh mông xung quanh, có thể thấy được mấy thứ bàn ghế, hòm xiểng, tủ gỗ trôi nổi trên mặt nước… đây cũng không phải những thứ nên xuất hiện trên sông Hoàng hà, mặt nước rộng như vậy cũng không phải Hoàng Hà nên có.
“Lạnh…” Dận Tộ trong ngực mơ màng thốt ra một tiếng.
Khang Hy liền thu hồi ánh mắt, biết lạnh ngược lại là chuyện tốt.
——
Lúc Dận Tộ tỉnh lại, ngạc nhiên phát hiện xung quanh giống như đã thay đổi thành bộ dạng khác, thùng gỗ nguyên bản bị thấm không ít nước trở nên sạch sẽ khô ráo, bên trong còn trải rất nhiều y phục, mà trên người y cũng bị đổi thành một thân áo bông vải thô, trong góc thùng gỗ có vài loại củ quả ăn được.
Dận Tộ nhô đầu ra khỏi thùng rỗ, thấy Khang Hy đang ngồi trên một thân cây, dùng canh cây vớt một bộ y phục trôi từ xa tới, sau khi vắt khô thì phơi lên nhánh cây khác.
Dận Tộ nhìn hoàn cảnh xung quanh, không khỏi sợ hãi thầm than, không hổ là lão cha của y nha, đầu óc quá mức nhạy bén. Dưới tàng cây có vài nhánh cây được cột vào nhau trôi nổi trên mặt nước, tựa như cái cây lớn này đang giang rộng cánh tay, đem những thứ trôi trên mặt nước ở gần nó đều ngăn lại. dưới sự trùng kích của dòng nước, mấy thứ này sẽ từ từ hướng đến gần đại thụ, có thể tùy ý vớt lấy.
Xung quanh thùng tắm còn có mấy cái rương khá lớn trôi nổi va đập vào nhau, Dận Tộ lập tức hiểu được nguồn gốc của những y phục khô ráo trên người mình, cau mày nói: “Hoàng a mã, ngài xuống nước sao?”
Nghĩ cũng biết, không có khả năng sẽ có nhiều cái rương như vậy tự động đưa đến cửa.
Khang Hy nhảy xuống thùng tắm, nói: “Cả ngày chỉ biết lo lắng người khác —— thân thể của trẫm còn tốt hơn ngươi.”
Dận Tộ tính tính, Khang Hy năm nay mới bốn mươi bốn tuổi, chính trực tráng niên, trên người cũng không có bệnh vặt như y, hình như đúng là tốt hơn với y một chút.
Khang Hy ngồi xuống, sờ sờ trán của Dận Tộ, khẽ nhíu mày lấy một cái áo dày một chút khoác lên cho y, nói: “Ngươi đói bụng rất lâu rồi, trước ăn gì đó đi.”
Dận Tộ không nhận quả táo Khang Hy đưa cho, nhặt củ cải lúc trước mình chưa gặm xong lên, nói: “Hôm qua không nếm được mùi vị gì, lúc này phải tỉ mỉ phẩm thưởng.”
Cắn một ngụm, mắt mũi lập tức nhăn lại với nhau: “Thật là khó ăn!”
Ước chừng là do mùa đông không cất giữ không tốt, củ cải mặt ngoài nhìn còn tốt bên trong đã sớm khô sáp, không nói mùi hăng quá nồng mà ngay cả hơi nước cũng gần như không còn gì, vừa cắn xuống chỉ nhìn thấy từng đoạn bột rời, nhai thế nào cũng không nuốt trôi.
Khang Hy lại bị bộ dạng này của y chọc cười, nói: “Đừng ăn, đến, ăn cái này.”
Dận Tộ lắc đầu: “Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ.”
Lại nhe răng trợn mắt đem gần nửa cây củ cải gặm sạch, sau đó lại nhặt lên một quả táo khô đã bị ngấm nước mềm nhũn và một quả táo tươi trong thùng tắm, đưa táo tươi cho Khang Hy nói: “Nhi tử ăn chút táo cho ngọt miệng, Hoàng a mã cũng ăn nhé.”
Khang Hy lắc đầu bật cười, cũng không khách khí với y, tiếp nhận liền ăn.
Dận Tộ chợt nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi Hoàng a mã, còn một củ cải nữa…”
Khang Hy nói: “Đã bị trẫm ăn.”
Dận Tộ khoa trương run run vài lượt, nói: “Hoàng a mã có thể ăn xuống cũng là thật bản lĩnh.”
Đúng là quá khó ăn rồi…
Khang Hy cười ha ha, tiểu tử này vừa tỉnh, ngài ngay cả ăn một quả táo chua cũng cảm thấy ngon hơn nhiều.
Thế nhưng ánh mắt vừa rời xuống nước lũ ngập trời bên cạnh, tâm tình tốt liền rút sạch, nói: “Khuya ngày hôm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dận Tộ vậy mới biết một giấc này mình đã ngủ trọn một ngày một đêm, nhớ tới chuyện lúc trước, tâm tình của y thấp xuồng, lặng lẽ hồi lâu mới đem mọi chuyện một năm một mười kể lại.
Y làm sao giết chết thích khách, làm sao phát hiện nước vào, làm sao đem Vu Thành Long, Lương Cửu Công, Vượng Tài và Hồng Phúc cho vào thùng tắm, làm sao tròng ‘phao cấp cứu’ lên cổ những người khác, lại làm sao buộc vào cùng Khang Hy, ở lúc thuyền chìm đê vỡ bị đẩy khỏi hà đạo.
Khang Hy càng nghe thần sắc càng là âm trầm, tối hậu cười lạnh một tiếng: Sát nhân, trầm thuyền, nổ đê… Một vòng bọc một vòng, thật ra đủ kín đáo.
Nếu bọn họ thực sự thành công, trên sách sử cũng chỉ ghi chép, ‘Khang Hy đế ngồi thuyền tuần đê, bất hạnh gặp phải vỡ đê, thuyền sông gặp nạn chìm xuống, Khang Hy đế bất hạnh ngộ tai vân vân… Mà bọn họ thiếu chút nữa quả thực đã thành công.
Thí quân, hại dân.
Nếu nói cái trước là vàng đỏ nhọ lòng son, như vậy cái sao là mất sạch nhân tính.
Bản thân Khang Hy cũng phát động chiến tranh, cũng giết người, thế nhưng tất cả đều là nhắm vào kẻ địch, mà những người này, xuống tay chính là nghìn vạn bách tính Đại Thanh, mà mục đích bất quá để tìm cái lý do hợp lý việc chìm thuyền.
Trầm mặc hồi lâu, Khang Hy thu hồi ánh mắt khỏi mặt nước, đừng dậy lấy bộ áo lót đã khô của Dận Tộ xuống ném cho y, nói: “Y khô rồi, mau lấy mặc lót bên trong —— thân thể của ngươi non mịn kiều quý, lại mặc mấy thứ kia tuyệt đối phải trầy da.”
“Nào có khoa trương như vậy chứ?” Dận Tộ bất mãn nói: “Nhi tử cũng không kiều quý đến thế.”
Thật chính là kièu quý như vậy.
Lát sau, Dận Tộ nhìn từng đường ma sát vải vóc đỏ ửng trên người mình, hoàn toàn không còn gì để nói, nghĩ thầm tất cả đều là lỗi của cái xác Dận Tộ này, kiếp trước của y tuy rằng ăn uống rất cẩn thận thế nhưng quần áo lại chưa từng khó khăn qua!
Khang Hy đưa lưng về phía Dận Tộ, cầm một cây dao nhỏ không biết lấy từ đâu ra khắc ký hiệu mực nước lên thân cây, lại nói: “Trong đám nhi tử của trẫm, kiều quý nhất chính là ngươi, áo lót trong vĩnh viễn chỉ mặt vải bông dệt mịn, vừa dày vừa mềm còn phải thoáng khí. Nội vụ phủ vì cái này khổ tâm rất lâu, đồ vật bên dưới tiến cống đều không có thứ như vậy, bất đắc dĩ chỉ phải tìm hai chức nương chuyên dệt vải làm áo lót cho ngươi, ngay cả sợi cũng là có xưởng riêng se thành… Hôm kia trẫm còn nghe Vượng Tài nói ấm ức thay ngươi, bảo rằng chủ tử nhà hắn là tiết kiệm nhất, ngay cả áo lót đều chỉ xuyên vải bố, trẫm nghe xong cũng muốn cười.”
Dận Tộ thiếu chút nữa che mặt, rất nhanh lại lẽ thẳng khí hùng rồi: Y quả thực chính là muốn mặc vải bông, bất quá cũng chỉ có thể trách kỹ thuật canh cửi thời đại này quá kém, không thể trách y!
Vừa nghĩ vừa ra sức mặc quần —— có thể là di chứng của việc ngâm nước quá lâu, hiện tại y cảm thấy mỗi đầu khớp xương đều tê mỏi, muốn co chân nhấc tay cũng phí khá nhiều sức lực.
Khang Hy hỏi: “Có muốn trẫm giúp không?”
Dận Tộ liền vội vàng lắc đầu: “Không cần! Hoàng a mã không được quay đầu lại!”
Khang Hy lắc đầu bật cười: Cả đêm ngươi một hồi hô lạnh một hồi hô nóng, chốc chố đổ mồ hôi chốc chốc phát run, ngươi cho rằng y phục trên người đều là tự mọc chân thay đi sao!
Rốt cuộc cứ không quay đầu lại, vẫn nên chừa chút mặt mũi cho đứa nhi tử thích lừa mình dối người này đi.
Sau đó vẫn là Khang Hy bận rộn, Dận Tộ tuy rằng cũng muốn giúp đỡ thế nhưng không có Khang Hy hỗ trợ y ngay cả thùng tắm cũng không bò ra được, mà muốn ở trong thùng hỗ trợ thì tay y lại yếu đến vắt y phục cũng vắt không ráo, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục vùi trong thùng làm kẻ ăn bám.
“Hoàng a mã mau nhìn, bên kia có cái gì đó lớn lớn trôi tới, không biết có ngăn lại được hay không!” Hiện tại tìm bảo trên mặt được đã là lạc thú duy nhất, đáng tiếc không có cần câu, bằng không Dận Tộ rất muốn nếm thử cảm giác ngồi thùng tắm câu cá.
Khang Hy nhìn thoáng qua, than nhẹ một tiếng, xoay đầu của y về hướng khác: “… Không phải thứ tốt gì, đừng nhìn.”
“Cái gì?”
Dận Tộ giãy khỏi tay Khang Hy, quay đầu lại xem, sau đó sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đó là một tiểu cô nương khoảng ba bốn tuổi, mặc một thân áo đơn màu xám trắng, Dận Tộ còn có thể thấy được hai chỗ mụn vá trên người cô bé… nữ hài đầu tóc xõa ra đem gương mặt che lại hơn phân nửa, chỉ để lộ một chút da thịt trắng bệch và một đôi mắt trương phình.
Nhánh cây chung quy không cản nữ hài lại, nàng cứ thế theo dòng nước chậm rãi trôi xa, cho đến lúc không nhìn thấy nữa. Thế nhưng Dận Tộ vẫn luôn cảm thấy, cặp mắt kia đang chằm chằm nhìn vào mình…
“Lão Lục.”
Dận Tộ ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Hoàng a mã, ta không sao.”
Đây chỉ là một bắt đầu, sau tiểu cô nương kia lại không ngừng có thi thể nổi lên, xuôi dòng trôi đi.
Dận Tộ trầm mặc nhìn hết thảy, ngay cả nụ cười miễn cưỡng cũng không duy trì được nữa.
Đến tối, Khang Hy đem y phục đã phơi trên cây thu về thùng tắm, mình cũng nhảy vào trong, phát hiện Dận Tộ ngồi trong thùng, tay quấn lấy một đoạn vải ướt làm bút, tính toán vẽ vẽ gì đó trên vách thùng.
“Đây là cái gì?”
Dận Tộ ngẩng đầu lộ ra một nụ cười khó coi: “Nhi tử đang tính nước ở đây khi nào sẽ rút.”
“Tính ra chưa?”
Dận Tộ gật đầu: “Tối đa hai ngày.”
“Hai ngày?” Khang Hy không hề mừng rỡ, trái lại cau mày nói: “Tại sao lại nhanh như vậy?”
Đối với bọn họ mà nói là tin tức tốt, nhưng nói đúng ra cũng không phải chuyện tốt gì.
“Bởi vì…” Thanh âm của Dận Tộ nghẹn ngào: “Nước sẽ chảy đi chỗ khác …”
Dận Tộ vươn tay vẽ lên vách thùng, tay y vẫn không có sức lực gì, vừa động mạnh sẽ run: “Nhi tử nhìn qua địa đồ, lòng sông Hoàng Hà cao, đê là bị vỡ ở nơi này…”
Y dùng vài nét liền phác họa ra địa hình xung quanh, y cúi đầu đem mặt chôn vào bóng tối, Khang Hy nhìn không rõ nét mặt của y, chỉ có thể thấy bàn tay run rẩy phác họa lên vách thùng, thanh âm thật thấp, cũng đang run lên: “Nhi tử đại thể tính một chút thủy lượng, nước sẽ rút khỏi nơi này, trước hết chảy về hướng nam một đoạn dài, sau đó sẽ đổ sang hướng tây, nơi đó là một mảnh bình nguyên, nhân khẩu đông đúc, sau đó…”
Theo sức mạnh trên tay y tăng lên, miếng vải ướt cũng dần dần thấm ra vết tích, từ lúc mới bắt đầu chỉ là một đường vẽ nhỏ sau đó đổi thành to bằng ngón tay, rồi lại rộng thành một đốt ngón tay, mảnh vải ướt theo lời mô tả của y chậm rãi lướt qua vách thùng, tại những nơi ngón tay y đi qua lưu lại từng đạo vết ướt sẫm màu, những vết ướt này phảng phất đã hóa thành hồng thủy mênh mông, chậm rãi lan tràn lên bản đồ, nuốt sạch tất cả.
Tay của Dận Tộ đang phát run, người cũng phát run, Khang Hy một tay đè lại tay y không cho y tiếp tục vẽ nữa: “Lão Lục!”
Dận Tộ ngẩng đầu, nước mắt tràn mi ra, trên làn da ngọc bạch chảy xuôi từng vệt: “Vì sao muốn nổ đê? Giết người thì giết người, vì sao còn muốn nổ đê! Vì sao muốn nổ đê!”
“Lão Lục, ” Khang Hy đem đầu của y vấn vào ngực, thấp giọng an ủi: “Không có việc gì, đừng suy nghĩ, Lão Lục.”
“Hoàng a mã, nếu năm đó nhi tử chết trong đợt thiên hoa, có phải những chuyện thế này sẽ không phát sinh…”
Nếu không có y, hết thảy đều sẽ không phát sinh…
“Không phải là lỗi của ngươi, Dận Tộ… là trẫm, là trẫm… không nên nuông chiều sinh hư!”
Chuyện Khang Hy vẫn lo lắng cứ thế xảy ra, Dận Tộ bắt đầu phát sốt.
Thương tổn trên cả tâm lý và thân thể sau một ngày đêm bị đè nén rốt cục bạo phát, Khang Hy ngoại trừ dùng y phục đem y bao bọc lại, ôm vào ngực giúp y sưởi ấm thì không còn bất kỳ biện pháp nào.
“Dận Tộ, Dận Tộ… phải sống biết không?”
“Ta cũng không phải Dận Tộ…” Nhi tử trong lòng ngài thấp giọng lẩm bẩm: “Ta là Lâm Mạt, là Lâm Mạt…”
“Ừ, ngươi là Lâm Mạt, Lâm Mạt.”
“… Hoàng a mã, ta nhớ nhà, ta muốn về nhà…”
“Được, Hoàng a mã đưa ngươi về nhà, chúng ta rất nhanh sẽ về nhà… rất nhanh sẽ về nhà…”
“…”
Nhiệt độ của Dận Tộ cao đến dọa người, Khang Hy nhìn bốn phía hồng thủy mênh mông, lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là thúc thủ vô sách, ngài không lại ra ngoài, chỉ ngồi trong thùng tắm liên tục dùng vải ướt chà lau trán của Dận Tộ, hy vọng có thể thoáng giúp y hạ nhiệt độ.
Cách một đoạn thời gian ngài sẽ nhìn ký hiệu trên cây một lần, vô cùng lo lắng chờ mực nước giảm xuống.
Lão Lục của ngài chưa từng khiến ngài thất vọng qua, lần này nhất định cũng sẽ không, y nói hai ngày nhất định là hai ngày.
Thế nhưng ngài nhìn mực nước trên cây cả ngày cũng không thấy giảm xuống chút nào, nhiệt độ của Dận Tộ lúc cao lúc thấp, Khang Hy coi chừng y đến tận nửa đêm mới thật sự không chống nổi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Khang Hy thức dậy liền phát hiện thùng tắm của mình chỉ có thể coi như nửa treo trên cây, mực nước đã rút xuống đến tận đáy thùng, lắc lắc lư lư nhưng cũng không đến nổi hoàn toàn lơ lửng giữa không trung.
Khang Hy không chỉ không sợ mà còn cảm thấy mừng rỡ, nhìn kỹ lại, quả nhiên mực nước đã giảm hơn một thước có thừa, không khỏi đại hỷ, đem sợi dây cột thùng thả lỏng, để thùng tắm lần nữa chạm xuống măt nước.
Nếu nước đã bắt đầu rút, như vậy tiếp theo liền nhanh.
Đến chiều, Khang Hy rốt cuộc đặt chân xuống đất, nước tuy rằng đã lui nhưng vẫn để lại một tầng nước bùn dày nặng, chân trần dẫm xuống, lạnh lẽo đến thấu xương.
Khang Hy giống như không hề phát hiện được, đem Dận Tộ đã thần trí không rõ cõng trên lưng: “Lão Lục, chúng ta về nhà, Hoàng a mã mang ngươi về nhà.”
Trong đầu ngài còn lưu giữ bản vẽ của Dận Tộ, nhanh chóng phân biệt phương hướng, cõng Dận Tộ gập ghềnh hướng về phia trước, đạp sâu trong nước bùn chật vật bước đi… nếu như mấy kẻ kia không quá ngu xuẩn, nhất định sẽ đi tìm theo hướng này.
——
“Uông! Uông uông!” Tiếng chó sủa hưng phấn này nghe có chút quen tai, Khang Hy ngẩng đầu, ngài đã gần kiệt sức, trước mắt mơ hồ một mảnh có chút nhìn không rõ.
“Uông uông!” Tiếng kêu chạy đến tận dưới chân, Khang Hy rốt cuộc nhìn rõ, cười nói: “Không uổng công chủ tử của ngươi dùng sáu vạn lượng mua ngươi về, cũng coi như có tình có nghĩa.”
“Ngao ô…” Hồng phúc vui vẻ sủa to, hoàn toàn không giống Dận Tộ mà càng giống Vượng Tài hơn một chút.
“Hoàng a mã!” Một tiếng khóc gọi truyền đến, đường nhìn của Khang Hy dời khỏi Hồng Phúc, vừa ngước mắt liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nhanh chóng đến gần.
“Hoàng a mã!” Dận Nhưng khóc lớn một tiếng, ngã nhào tới, cách Khang Hy ba thước ngã nhào xuống đất, lê gối đến trước mặt ngài, để lại hai vệt ấn ký thật sâu trên nền bùn đất.
Dận Nhưng ôm chân Khang Hy gào khóc: “Hoàng a mã, Hoàng a mã! Người dọa chết nhi tử, nhi tử còn tưởng sẽ không được gặp ngài nữa, chỉ hận không thể lập tức theo cùng… Ô ô… Hoàng a mã… Người còn sống… Thật sự là quá tốt… Ô ô… Hoàng a mã…”
Khang Hy không nói lời nào, Dận Chân nhanh chóng bước lên tiếp nhận Dận Tộ trên lưng ngài, nói: “Hoàng a mã, Lục đệ y…”
“Phát sốt,” Khang Hy xốc náy của Dận tộ nâng lên, không để chân y chạm đất, nói: “Nhanh đi tìm một đại phu chẩn mạch cho y.”
“Trong đoàn tùy tùng có.” Dận Chân dưới sự trợ giúp của Khang Hy thành công cõng Dận Tộ lên lưng, nói: “Hoàng a mã, bên hông nhi tử có túi nước, người uống trước một chút. Đoàn người chúng ta phân tán đi tìm xung quanh, vừa rồi đã phát xong tín hiệu, bọn họ rất nhanh sẽ tới, trong đó còn có cả kiệu và đại phu.”
Khang Hy lấy túi nước từ hông Dận Chân xuống, trước hết đút cho Dận Tộ vài hớp sau đó mới tự mình uống, Dận Nhưng đứng dậy nói: “Hoàng a mã, lúc chúng ta đến đây gặp được một nhóm phòng ốc còn bảo tồn khá tốt, không bằng chúng ta đến đó nghỉ ngơi, chờ…”
Khang Hy hỏi: “Bọn họ từ đâu chạy đến?”
Dận Chân chỉ tay về một hướng, nói: “Người phân tán ra khắp nơi, thế nhưng kiệu và đại phu ở hướng này.”
Khang Hy nói: “Lão Lục chờ không được, chúng ta cũng đuổi một chút.”
“Dạ.”
Khang Hy vòng qua Dận Nhưng, đi về phía trước, Dận Chân theo sát sau lưng.
Dận Nhưng vội vàng đuổi kịp, nói: “Hoàng a mã, người thế nào không mang giày, để nhi tử cõng người!”
Khang Hy hỏi: “Bọn họ đâu?”
Dận Chân biết Khang Hy đang hỏi đến ai, trầm giọng nói: “Vừa nghe có chuyện không may, Thái hậu, Thái tử điện hạ, Đại ca, Bát đệ đều nhanh chóng chạy tới, dọc theo bờ tìm tòi, đầu tiên tìm được chính là Vượng Tài và Hồng Phúc, bọn ta cảm thấy ngay cả hai người này cũng được cứu hiển nhiên là do Lục đệ làm, vậy nên Hoàng a mã khẳng định còn sống.”
“Từ đó Đại ca dẫn theo Thập Tam đi dọc Hoàng Hà đạo tìm kiếm, Bát đệ và Thập tứ mang người ngồi thuyền nhỏ dọc theo chỗ vỡ đê đi tìm… không ngờ nơi Hoàng a mã hạ lạc lại gần như vậy nên mới bỏ lỡ.”
Lại nói: “Sau khi kinh thành nhận tin, Tam ca ở lại chủ trì đại cục, nhi tử chạy tới. Nhi tử đến muộn, thuyền khắp phụ cận đều bị Đại ca và Bát đệ điều đi không còn, vậy nên liền mang theo Hồng Phúc xoay quanh thử thời vận.”
Khang Hy ừ một tiếng, hỏi: “Trên thuyền còn bao nhiêu người sống sót?”
“Vu đại nhân, Lương công công, Vượng Tài và Hồng Phúc đều khỏe. Vu đại nhân và Lương công công đã cùng đi tìm, chỉ có Vượng Tài bị nhiễm phong hàn chưa thể xuống giường. Ngoài ra có sáu người sống sót, nước sông quá lạnh, không đuối chết cũng cóng chết, có thể sống được sáu người đã là may mắn tột độ.”
Khang Hy lặng lẽ một chốc, nói: “Chuyện này, đừng nói cho Lão Lục.”
“… Dạ.” Dận Chân ứng thanh, đi một đoạn lại nói: “Trước khi nhi tử rời kinh đã căn dặn Hộ bộ chuẩn bị chẩn tai, xin Hoàng a mã giám sát.”
Khang Hy thản nhiên nói: “Chuyện chẩn tai, ngươi cứ toàn quyền phụ trách là được.”