Giang Hành Mặc "..."
Tâm tình của Giang tổng vào giờ phút này, sợ bên trong sự im lặng tuyệt đối này chính là lỗ đen không đáy, chỉ cần động một chút liền hoạt động, đem hết ngũ tạng máu thịt xương của anh mà hút vào
Dante im lặng, Hạ Sở cũng không ngoài ý muốn, dù gì cũng là nhân viên của Liên Tuyến, nghe được tin tức này sẽ khiếp sợ cũng không phải chuyện bất thường gì
Bất quá Hạ Sở rất quyết tâm, cô nói "Mọi người đều biết tôi và anh ta ngoài hợp trong xa, cứ tiếp tục thế này, không bằng lấy đao cắt đứt, mỗi người đều giải thoát"
Không còn có những bạn học quen thuộc, cha mẹ lại không trở về, cô bắt đầu thấp thỏm
- Từ đầu đến cuối cô cho là đây không phải thế giới của cô, từ đầu đến cuối tất cả chỉ là giả tạo, từ đầu đến cuối không muốn chấp nhận cái cuộc sống không chân thực này
Bởi vì cô cảm thấy thế giới này không thuộc về mình
Nhưng bây giờ, cô đã thanh tỉnh, cũng có dũng khí để đối mặt
Bất kể là nguyên nhân là cái gì, bây giờ cô chính là cô năm mười tám tuổi, cô phải tiếp nhận
Như vậy chuyện cô muốn làm nhất chính là ly dị Giang Hành Mặc
Cô nhìn về phía Dante, từ trong thâm tâm mà nói "Cậu nói đúng, đời người chính không ngừng buông xuống, buông quá khứ, mới có nắm cái hiện tại"
Giang tiên sinh cảm thấy chân rất đau, đại khái là bởi vì câu ngạn ngữ "Lấy tảng đá đập chính chân mình" có hiệu lực quá nhanh
Anh làm như sao có thể giải thích với cô, anh không phải quá khứ của cô, anh chính là ở gần trước mắt cô, là hiện tại với cô
Hạ Sở chuyển đề tài "Đúng rồi, cho tôi số điện thoại di động của cậu đi" Cô xin phương thức liên lạc, đỡ cho cô phải đi làm kẻ gian 'rình coi' phòng làm việc của bọn họ
Giang Hành Mặc đã sớm làm một sim mới, dĩ nhiên là không sợ bị lộ tẩy
Anh đọc một dãy số, Hạ Sở lưu lại trong điện thoại di động, bộ dáng cúi thấp đầu thật sự rất đáng yếu, gợi lên chút trí nhớ của Giang Hành Mặc
Cô hỏi cô còn nhớ chuyện của mười năm trước không, mười năm trước chẳng có chuyện gì khiến anh phải nhớ cả, nhưng ngược lại tám năm trước anh lại nhớ rất rõ ràng
Khi đó anh ở trong trường cùng sinh viên chưa tốt nghiệp khác làm một hạng mục, mấy người khác anh đều không nhớ rõ, duy chỉ có Hạ Sở khi đó, anh lại phi thường nhớ kỹ
Lúc ấy trên tay anh có mấy việc do trường học giao cho phải hoàn thành, cho nên thời gian rất gấp, thức đêm là chuyện thường
Mấy sinh viên chưa tốt nghiệp có thể thức tới mười giờ đêm là cũng không tệ rồi, nhưng chỉ một ngoại lệ, đó là Hạ Sở
Lúc rạng sáng hai giờ anh ngẩng đầu, luôn có thể nhìn thấy một nữ sinh đối diện nhìn chằm chằm máy tính, mười phần nghiêm túc, con mắt của cô rất lớn, phản chiếu những chữ code số lít nha lít nhít, giống như một người máy nhỏ đáng yêu
Người ta thường nói người máy luôn thường lạnh băng, không hề đáng yêu
Không, ở trong mắt Giang Hành Mặc, người máy rất đáng yêu, rất đáng yêu là đằng khác
Hạ Sở ấn xong số điện thoại, lại nói "Tôi thêm WeChat của cậu"
Giang Hành Mặc hoàn hồn, giấu đi cảm xúc trong mắt "Ừ"
Hạ Sở còn gửi cho anh một cái sticker, là khuôn mặt nhỏ quen thuộc, hai bên má hồng hồng, bên cạnh còn cầm hai đóa hồng nhỏ tặng qua
Giang Hành Mặc nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu
Hạ Sở hỏi anh "Nhận được chưa ?? Tôi không nhắn nhầm người chứ ??"
Giang Hành Mặc nói nhẹ một câu
Hạ Sở không nghe rõ "Gì cơ ??"
Trong mắt Giang Hành Mặc đều là ý cười "Không có gì"
Hạ Sở bị ánh mắt của anh mà hoảng, vội vàng quay đầu chỗ khác, ngửa người về sau nhắm mắt dưỡng thần
Giang Hành Mặc nói : Em thật sự rất thích sticker này
Nhiều năm về trước, sau khi bọn họ thêm nhau qua app, Hạ Sở luôn gửi sticker này để an ủi anh
Khi đó anh đã cảm thấy vẻ mặt rất giống Hạ Sở, nhất là cầm hoa hồng kia làm tay anh rất ngứa, thật sự muốn bóp gương mặt của cô
Sau khi trở về công ty, Hạ Sở đăng nhập vào máy tính, đồng ý một chút đề nghị, duyệt một số email tài liệu
Bây giờ cô thật sự là thích nghi được, không cần tra hỏi ipad cũng có thể tự tay xử lý được nhiều việc
Thật ra những quản lý của Liên Tuyến rất thành thục, mà quản lý càng thành thục thì những cấp trên càng lên cao thì càng nhàn
Thân là giám đốc điều hành, Hạ Sở đối mặt thường những hạng mục lớn, nhưng có lẽ những người ở dưới cũng ít nói, hành động lại rất rõ ràng, thứ hai chính là chú trọng làm hệ thống phần mềm điện tử, cho nên đối với sự tình vận chuyển của công ty, CEO cô đây có thể dễ dàng khống chế
Những việc rườm rà không cần làm, đúng là cần cô hao tâm tổn trí nhưng thật ra thì công ty đang chờ chiến lược để phát triển sau này
Trước đó Hạ Sở sỡ dĩ bận đến không biết ngảy đêm, là bởi vì cô kiêm luôn công việc của ghế chỉ huy kỹ thuật
Liên Tuyến là một công ty công nghệ, internet, người sáng lập Giang Hành Mặc bản thân chính là một lập trình viên đứng đầu, rất nhiều công việc nghiên cứu không phải là không muốn an bài cho người phía dưới, mà dù có an bài cũng không có người nào làm được
Cái gọi "Đứng đầu", thường thường chỉ có một hai người có thể đững vững trên trụ cột cao đó
Sau khi làm xong Hạ Sở liền muốn về nhà thật sớm, bởi vì quá mong đợi ngày mai có thể gặp ba mẹ, cô ở trên giường ôm gối lăn tới lăn lui, lăn rồi lại lăn
Lúc này điện thoại di động vang lên
Hạ Sở tranh thủ thời gian cầm lên, thấy là chị em thân thiết của mình
"Alo" Hạ Sở lúc nói chuyện có chút thở dốc
Đầu bên kia điện thoại im lặng, tiếp Cao Tình mới lên tiếng "Cậu... nếu hai người bận bịu, thì sáng mai tớ lại gọi sau" Nói xong liền cúp máy
Hạ Sở một mặt không hiểu: Cô đang ở nhà, bận bịu cái gì chứ ?? Hơn nữa còn hai người, còn ai nữa mà hai người chứ ??
Cô gọi lại cho Cao Tình, nói "Thong thả đi, tớ đã ở nhà, có chuyện gì không ??"
Cao Tình có cảm giác rung động khó hiểu: Sở Sở thật trượng nghĩa, gọi điện thoại cho mình trước yêu đương tính sau
Cô nói "Không có chuyện gì, chính là nghe nói bạn học kể, muốn hỏi cậu một chút"
Hạ Sở đã hiểu, chắc đã có người kể về việc "Giang Hành Mặc" xuất hiện
Bởi vì Giang Hành Mặc là giả, cho nên Hạ Sở chột dạ giải thích "Tớ cũng không muốn cho anh ấy đi"
Cô chột dạ cái gì Cao Tình tất nhiên cũng hiểu, bất quá cô nghĩ rằng Hạ Sở chính là sợ mình đi
Cao Tình thở dài nói "Không sao, làm vậy đỡ cho bọn họ lắm mồm"
Hạ Sở không dám nói nhiều, mạnh mẽ né đề tài này đi "Ba mẹ tớ ngày mai quay về,buổi tối cùng nhau ăn cơm không ??"
Nhà của hai bọn cô trước kia rất gần, thường xuyên qua nhà nhau ăn cơm chùa
Thanh âm Cao Tình cũng nhẹ nhàng lại "Chú và dì đã về rồi sao ?? Tớ ngày mốt sẽ thăm bọn họ, mai buổi tối mình có ít việc"
Hạ Sở thất vọng nói "Ngày mốt tớ lại không rảnh"
Cao Tình nói "Tớ đi thăm chú dì, cũng không phải đi thăm cậu"
Cô tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Hạ Sở lại cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu
Về sau Cao Tình cúp điện thoại, cúp xong cô liền lại hối hận, nên kéo Sở Sở trò chuyện suốt đêm chứ, để tra nam kia đang đợi kia sang một bên
Nghĩ đi nghĩ lại trong nội tâm cô cũng thấy khó chịu, ước chừng giống như một củ cải trắng bị heo cướp chạy đi
Nếu là cô thì thui, coi như là đáng đời
Nhưng Hạ Sở tốt như vậy, dựa vào cái gì lại bị một tra nam nắm trong tay chứ
Hạ Sở mười tám tuổi chính là rất ngây thơ, chuyện "Nam nữ trưởng thành" cũng không hiểu, sao có thể nghĩ tới thế giới của những người trưởng thành nó đặc sắc thế nào
Ngày thứ hai, Hạ Sở đã đến sân bay sớm tận một giờ
Cô mang theo tài xế, cô tuyệt đối không dám lái xe
Máy bay không bị delay, cô nhìn từ xa xa thấy hai người trung niên kéo vali đi ra, trong nháy mắt hốc mắt liền đỏ bừng, nước mắt điên cuồng cũng rơi xuống
Ba mẹ, đây chính là ba mẹ
Cha Hạ mặc một áo sơ mi hoa cùng quần cụt, lộ ra một làn da ngăm đã bị phơi nắng, trên đầu còn đội một chiếc nón lá, trên mặt là một chiếc kính râm, thời trang thế này khiến Hạ Sở không nhịn được phải mỉm cười
Mẹ Hạ so với ông thì gầy hơn, kéo cánh tay của ông so với bàn tay trắng của bà, bà mặc một váy màu đậm, cúi đầu cùng cha Hạ nói câu gì đó, sau đó giận dỗi mà cười
Hạ Sở vụng trộm lau khô nước mắt, nghênh đón chào mừng "Ba, mẹ"
Hai người trung niên hoàn hồn, nhìn về phía nữ nhi bảo bối, trong mắt đều là nụ cười tương tự, cha Hạ lại ôm Hạ Sở giống như đang ôm gấu bông
Hạ Sở chỉ cảm thấy cái ôm ấp này thật ấm áp nhưng lại có thể dựa vào, phảng phất trời có sập cũng không cần sợ hãi
Cha Hạ kinh hỉ nói "Ài, ba cảm thấy con gái của ba mập ra rồi"
Hạ Sở "..." Ba thật biết nói chuyện
Mẹ Hạ mặt cũng đầy ngạc nhiên mừng rỡ "Thật sao ??"
Bà nhanh nhẹn 'giải cứu' con gái mình từ cái ôm gấu của chồng mình, nhìn từ trên xuống dưới, còn nhéo một cái trên cánh tay
Mẹ Hạ nói "Hình như có mập ra, bất quá là vẫn gầy"
Hạ Sở im lặng suy nghĩ: Không cần vội vàng đâu, hôm nay con đã không phải con năm đó nữa rồi, đợi vài ngày nữa lại cho hai người thấy con mập ra thế nào
Người một nhà vừa nói vừa cười rời khỏi sân bay
Sau khi lên xe, cha Hạ càng mặt mày hớn hở nói về chuyến đi Châu Âu của bọn họ, tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt
Hạ Sở nghe được cũng rất vui vẻ, con mắt từ đầu đến cuối không hề dời khỏi bọn họ
Thời gian mười năm tựa hồ trên thân thể không có vết tích có ba mẹ ở bên cạnh, bọn họ không chỉ không có già đi tựa hồ còn muốn trẻ ra chút
Mười năm trước bọn họ vì chỗ ở mà cuộc sống mệt mỏi, mẹ trước kia quần áo ba trăm cũng không dám mua, đâu giống bây giờ mặc những bộ quần áo tinh xảo; cha làm việc không biết ngày đêm, mười một mười hai giờ về nhà là chuyện bình thường
Bây giờ mẹ còn được bảo dưỡng da, ba cũng mập ra một chút, nụ cười trên mặt hai người cũng không hề giả tạo, là thật sự rất hạnh phúc
Hạ Sở nhìn thấy cảnh tượng này, mới cảm thấy mười năm của mình kia không hề lỗ, thậm chí lời không ít
Đúng lúc này, mẹ Hạ hỏi "Hành Mặc có bận rộn không ?? Buổi tối kêu nó đến nhà dùng cơm đi"
Tâm Hạ Sở lộp bộp, không trả lời được
Ba Hạ nói "Nay ba đích thân xuống bếp, nấu mấy món các con thích ăn"
Mẹ Hạ lại dặn dò ông "Cũng đừng làm nấu những món cà tím, Hành Mặc không thích ăn"
Ba Hạ lại nói "Con rể yêu thích cái gì, tôi lại không biết sao ??"
Nghe đối thoại của hai người bọn họ, lòng bàn tay Hạ Sở thấm mồ hôi... không tốt lắm nha, sao lại có cảm giác cha mẹ đối với Giang Hành Mặc thật sự rất nhiệt tình
Chẳng lẽ bọn họ lại không biết đó là một người hoàn toàn tra nam sao ??
Bất quá nghĩ lại, Hạ Sở lại nghĩ thông suốt, mình có thể giấu bọn họ đi
Dù sao kết hôn cũng là chuyện đại sự, nếu nói ra tình trạng bây giờ của cô và Giang Hành Mặc, bọn họ khẳng định sẽ lo lắng muốn chết
Giang Hành Mặc là người bình thường thì thui, nhưng với thân phận như vậy... Hạ Sở hai mươi tám tuổi cũng không muốn cha mẹ lại tiếp tục cảm thấy áp lực như vậy
Vậy phải làm sao bây giờ ?? Cô vẫn còn muốn tìm bọn họ thương lượng một chút về chuyện ly hôn ấy
Cô làm sao mà mở miệng ra được chứ
Mẹ Hạ nhìn ra được con gái đang do dự, bà nói ra "Cũng đừng làm khó nó quá, bận rộn thì thui"
Hạ Sở chỉ có thể miễn cưỡng nói mò "Dạo này anh ấy đang đi công tác, mấy ngày nay không về được"
Mẹ Hạ cũng không ngoài ý muốn, còn dặn dò "Không có việc gì, công việc quan trọng hơn, là người một nhà, lúc nào gặp chẳng được"
Trong phòng bếp ba Hạ cao giọng hỏi "Hành Mặc không ở trong nước sao ??"
Hạ Sở đành phải cất giọng nói "Vâng ạ"
Cha Hạ nhô đầu ra, nói "Cuối tuần là sinh nhật của mẹ con, nó có về kịp không ??"
Hạ Sở sững sờ, trong lòng thầm đếm, cũng đúng nha, cuối tuần chính là sinh nhật mẹ rồi
Mẹ Hạ nguýt ông một cái, nói "Nếu không kịp trở về thì cũng không cần gấp, đừng hối thằng bé"
Ba Hạ tiếc nuối nói "Tôi còn muốn cùng nó uống vài chén"
Mẹ Hạ giận ông "Người ta ngày ngày bận rộn, còn ông chỉ suốt ngày muốn uống rượu"
Cha Hạ nhìn về phía Hạ Sở, tỏ vẻ tội nghiệp
Hạ Sở không chống đỡ nổi, mở miệng "Có thể về kịp, cuối tuần là sinh nhật mẹ, anh ấy khẳng định về được"
Nói xong, Hạ Sở liền hối hận rồi, hối hận đến độ gan phổi muốn nổ tung
Cô là tới cùng cha mẹ thương lượng chuyện ly hôn, làm sao lại biến thành dẫn tra nam về nhà chứ
Danh Sách Chương: