Ánh mắt Hạ Sở nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, Giang 'bánh chưng' vẫn là rất khẩn trương
Anh thừa nhận là một cơn gió cũng không lọt vào được, không bỏ sót chi tiết nào, ngay cả thư ký cũng bảo đảm "Thật không nhận ra ngài là ai" đây không phải vấn đề không nhận ra ai, mà đây có phải một con người hay không cũng là một vấn đề đáng xem xét rồi
Hạ Sở sau khi ngồi xuống quay đầu nhìn anh "Anh đã thành như vậy, hay đừng đi nữa"
Cô mang anh ta về để dự sinh nhật mẹ, cũng không phải dọa sợ ba mẹ đi
Giang Hành Mặc tiếng vo ve nói "Lái xe"
Tài xế đã khởi động xe, liền lái rời khỏi bãi đậu xe
Hạ Sở lo lắng "Anh thật sự không sao không ấy ??"
Giang Hành Mặc không lên tiếng
Hạ Sở còn muốn hỏi lại, lại thấy Giang Hành Mặc cầm điện thoại ra, dùng ngón tay đầy băng gạc ấn ấn xuống
"Đinh" Điện thoại di động Hạ Sở vang lên, cô nhìn lấy ra một cái
Giang Hành Mặc : Bị bỏng, cuống hống bị phỏng, nói chuyện rất khó chịu
Hạ Sở trầm mặc: Cũng có thể thông cảm, lớn như vậy còn bị cả người bị bỏng như vậy, không nóng giận mới là lạ
Hạ Sở hỏi anh "Anh đây rốt cuộc là bị làm sao ??"
Đừng xem thường Giang bánh chưng không kẽ hở, ngón tay quấn băng gạc có hơi lỏng, lại tuân theo đặc tính của lập trình viên, linh hoạt cực kỳ, mà lại đầu ngón tay cũng không băng bó, anh đánh chữ nói: Tai nạn giao thông
Hạ Sở mở to mắt "Tai nạn giao thông ??" Cái này là bị đụng thành dạng gì chứ
Giang Hành Mặc nói "Kính chắn gió vỡ, đều là vết thương ngoài da"
Hạ Sở vẫn là rất kinh ngạc "Kính chắn gió đều vỡ, chỉ là vết thương ngoài da ??"
Giang Hành Mặc đánh chữ "Thân thể không có trở ngại gì, vài ngày trước đã làm kiểm tra, nếu em lại không yên tâm, lát nữa lại bồi anh tới bệnh viện ??"
Hạ Sở ".." Có quỷ mới bồi anh đi
Hai người rõ ràng ngồi ở trong xe, đều cùng hàng ghế sau, hô hấp cùng một không khí, nhưng lại dùng điện thoại di động trao đổi với nhau
Cái này bị lan truyền lên mạng, lại một tin tức nóng hổi đây
Dĩ nhiên Giang Hành Mặc là cố ý làm vậy, dùng app xã giao mà nói chuyện, thứ nhất có thể phòng ngừa giọng nói của mình bị bại lộ, thứ hai là có thể di chuyển ánh mắt của Hạ Sở, không để cho cô nhìn anh chằm chằm
Kỳ thật anh tự tin có thể tạm thời che giấu cô
Chủ yếu từ đầu đến dưới anh toàn thân đều đầy băng vải, hình thể cũng thay đổi, còn nữa với bộ dáng này của anh, bất kỳ người nào cũng đều chỉ lo nhìn băng gạc, còn để tâm trạng để ý chi tiết khác sao ?? Huống hồ trong ý thức Hạ Sở, Dante cùng Giang Hành Mặc là một người, xác suất đại khái có thể so với Sao Hỏa đụng phải Trái Đất, khả năng nhận ra cực thấp
Nhưng cũng muốn phòng ngừa rắc rối xuất hiện, anh dù sao cũng không phải diễn viên, không cách nào triệt để che dấu hành động cử chỉ thậm chí là ánh mắt, cho nên vẫn là tận lực khiến cô không nhìn anh nhiều
Hạ Sở đối với tình huống này cũng là ngu ngơ ra, trong đầu chỉ nghĩ tới 'bánh chưng', có chút quá tải
Giang Hành Mặc lại đánh một hàng chữ : Anh vài ngày trước đang ở bệnh viện, không tiện nhận điện thoại của em
Cái gì gọi một mũi tên trúng hai đích, đây chính là ví dụ
Hạ Sở rõ ràng sửng sốt một chút, nghĩ đến bản thân vậy mà đối với anh mà nói xấu... cô không khỏi có chút xấu hổ
Giang Hành Mặc biết cô sẽ không hỏi, dứt khoát chủ động nói rõ "Anh sợ em lo lắng, cho nên không có nói cho em"
Hạ Sở "..." Cái này... cô còn có thể nói gì được nữa
Giang Hành Mặc còn nói thêm "Không có việc gì, chỉ là nhìn rất nghiêm trọng, kỳ thật đã là rất may mắn rồi"
Hạ Sở chỉ có thể trả lời anh "Đã bị thương thì nên dưỡng thương thật tốt"
Qua một hồi lâu, Giang Hành Mặc nói "Em để cho anh về dự sinh nhật mẹ, anh rất vui"
Nhìn thấy tin nhắn này, Hạ Sở giật mình
Cái này... tin tức có chút lớn nha !!!
Cái gì mà em để cho anh về dự sinh nhật mẹ ?? Chẳng lẽ trước kia là mình không cho sao ??
Còn có... anh rất vui, vui vẻ ở đâu chứ !!
Hạ Sở tỉnh táo một lát, có chút không theo kịp tiết tấu
Thế nào lại cảm giác rất không đúng, cái tra nam, cái vượt qua giới hạn rồi cái cưỡi tên lửa đi ly hôn đâu rồi ??
Hạ Sở trầm mặc, không cách nào trả lời tin nhắn này, thậm chí bởi vì câu nói này mà không dám ngẩng đầu nhìn Giang Hành Mặc
Chẳng lẽ ở trong đây có hiểu lầm gì đó ??
Ngẫm lại thì, Giang Hành Mặc bị thương đến nỗi thành cái bánh chưng, còn khăng khăng muốn đi sinh nhật của mẹ
...cái này không giống những việc mà tra nam sẽ làm a
Hạ Sở có chút không hiểu rõ tra nam của thế giới này
Cô không nói, không ngẩng đầu lên, Giang Hành Mặc yên lặng thở phào, không còn giữ vững thân thể nữa, hơi buông lỏng một chút, tựa vào lưng ghế phía sau. Ngành nghề sử dụng máy tính lâu dài phần lớn đều có tật xấu này, lưng phía sau rất cứng ngắc, ngồi thẳng rất khó chịu
Ai ngờ Hạ Sở bỗng quay đầu
Giang Hành Mặc lập tức thẳng lưng lại, may mắn từ đầu đến cuối đều là băng gạc, nếu không mồ hôi đã muốn thấm ra ngoài
Hạ Sở nghiêm mặt nói "Anh vẫn nên là về nhà nghỉ ngơi đi, dạng này đi ra ngoài rất nguy hiểm" Mặc kệ Giang Hành Mặc có phải tra nam hay không, bộ dáng này của anh đều phải nên ở nhà dưỡng thương
Giang Hành Mặc ngưng một chút, trên điện thoại gõ "Anh ở công ty sẽ phải giải quyết công việc, đi theo em ngược lại còn được nghỉ ngơi"
Hạ Sở "..." Cô trầm mặc, cuối cùng không nhịn được liền nói "Anh thành ra thế này mà còn làm việc sao ??"
Giang Hành Mặc giải thích "Vết thương rất nhẹ, không có gì đáng ngại"
Hạ Sở liền không cách nào nói nữa
Cô cũng không muốn khuyên quá nhiều, nói tóm lại cô cùng Giang Hành Mặc cũng lạ lẫm, mặc dù là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa còn quen biết nhau tám năm, nhưng đối với cô bây giờ mà nói, chính là người xa lạ, còn có thành kiến với người xa lạ này
Cô không lên tiếng nữa, chỉ yên lặng quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ
Giang Hành Mặc cũng không gõ chữ nữa, anh tựa hồ có hơi mệt chút, dựa vào lưng ghế ngồi, nhắm mắt lại
Trên đoạn đường này tâm tình của Hạ Sở rất phức tạp, sau khi xuống xe đến nhà thì tâm trạng càng phức tạp hơn
Giang Hành Mặc vóc dáng rất cao, rất vạm vỡ ( đại khái là thân thể cùng với băng vải), lúc anh xuống xe đứng bên cạnh người Hạ Sở, Hạ Sở có cảm giác bị áp bách, cảm giác mang giày cao gót của mình cũng bị mất khí thế
Cô nghĩ muốn cách xa anh một chút, Giang Hành Mặc không nói không rằng, liền mắt chớp chớp nhìn cô
Hạ Sở ngẫm lại quan hệ của hai người, suy nghĩ trong nhà còn có ba mẹ, đành phải tiến anh gần một chút
Đứng cạnh cánh tay Giang Hành Mặc, Hạ Sở "..." Mới không khoác tay anh ta mà lên nhà
Giang Hành Mặc cũng không lên tiếng, có lẽ cuống họng không được tốt, nói không ra lời
Dù sao Hạ Sở dù nói gì cũng sẽ không nắm tay anh
Hai người nhấn chuông cửa, ước chừng đợi mười mấy giây, Cha Hạ liền mở cửa, hết sức mong chờ nhanh chóng đi ra
Cửa còn chưa hoàn toàn mở ra, thanh âm của cha Hạ liền vang lên "Cuối cùng cũng đã tới, mẹ con sáng sớm đã nhắc tới hai đứa..."
Lời còn chưa dứt, ông liền thấy con rể bánh chưng của mình
Cha Hạ bị sợ hết hồn !!
Nhìn cha mình bị đờ đãn kia, Hạ Sở chỉ có thể kêu "Ba"
Người đàn ông bên cạnh cũng chất giọng khàn khàn kêu "Ba"
Hạ Sở trong lòng liếc một cái : Đây là ba tôi, không phải ba anh
Cha Hạ tỉnh lại, ông vội vàng tránh đường, chờ hai người sau khi vào nhà, ông run giọng hỏi "Cái này, đây là thế nào ?? Hành Mặc là bị gì thế này ??"
Giang Hành Mặc nhìn cha Hạ, dùng chất giọng đã bị phá nát ra "Không có việc gì đâu ba, chính là..."
Hạ Sở nghe không nổi nữa, lỗ tai đau, cũng không thể để anh hung hăng cùng cô cướp đoạt cha, cô tiếp lời "Chỉ là bị tai nạn giao thông, thân thể không có trở ngại gì, chỉ là vết thương ngoài da"
Nghe đến tai nạn giao thông, sắc mặt cha Hạ liền thay đổi, vội vàng nói "Tại sao lại không cẩn thận như vậy ?? Đã băng bó thành dạng này còn bảo không có trở ngại ??" Nói xong ông một mặt bất mãn nhìn về phía Hạ Sở "Con cũng thế, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ba mẹ"
Hạ Sở: Cô không phải không nói, là cô chỉ mới biết cách đây không lâu thui
Cha Hạ lại nói "Đã bị thương thì liền rời khỏi nhà, ở nhà dưỡng thương thật tốt, để Sở Sở cẩn thận chăm sóc con"
Trong lòng Giang Hành Mặc thấy ấm áp, nhưng mà anh nào dám "Si tâm vọng tưởng", còn muốn được cô vợ nhỏ chiếu cố đâu, có thể không ly hôn là anh mang ơn lắm rồi
Anh khàn giọng nói "Thật sự không sao, ngày hôm nay con tiện thể cũng ra ngoài hít thở không khí... Khục.." Nói liền không nhịn được ho lên
Hạ Sở đành phải thay anh nói ra "Anh ấy dính chút lửa, cuống họng bị bỏng, vẫn là không nên nói nhiều"
Cha Hạ có thể coi con rể bánh chưng này thành bảo bối, ông vội vàng nói "Vậy đừng có nói chuyện !! Lát ba làm cho con một bát lê chưng đường phèn, làm thấm giọng"
Hạ Sở trầm mặc: Lúc con bị cảm mạo, cuống họng cũng bị khàn, thế sao lại không có đãi ngộ như vậy
Lúc này nghe được động tĩnh, mẹ Hạ từ phòng bếp đi ra, bà nhìn thấy Giang bánh chưng cũng ngẩn người, ngay sau đó bước nhanh đến gần, biểu hiện cùng với cha Hạ cũng không có sai biệt, đều là khiếp sợ lại đau lòng rồi oán trách, không sai, là oán trách Hạ Sở
Cha Hạ nói "Bà nhìn đứa nhỏ này xem, bị thương nặng như vậy cũng không nói cho chúng ta biết, lại còn ngàn dặm xa xôi chạy đến dự sinh nhật của bà"
Mẹ Hạ cảm động đến nỗi hốc mắt đều đỏ "Làm sao lại bị thương thế này chứ ?? Bác sĩ nói thế nào ?? Có thể đi ra ngoài sao, không cần nằm viện sao ??"
Hạ Sở đành phải trả lời và giải thích từng câu hỏi một lượt
Giang Hành Mặc toàn bộ quá trình đều ngoan ngoãn, ngoan đến độ có thể coi như là một cái bánh chưng
Mẹ Hạ vẫn là không nhịn không được, đối với con gái mình nói "Con cũng thế, sao có thể hồ đồ theo cùng chứ ?? Tại sao lại để thằng bé rời khỏi nhà chứ ??"
Giang Hành Mặc nói xen vào "Không nên trách Sở Sở ạ, đều là con muốn khăng khăng qua"
Cuống họng anh còn chưa lành, vừa khàn lại còn rát, như thế còn thân mật gọi Sở Sở, Hạ Sở nổi da gà hết lên
Mẹ Hạ nhìn về phía anh, một mặt đau lòng và bảo vệ "Con ấy, không cần phải thế này, chúng ta là người một nhà, bình an giữ gìn sức khỏe là được rồi"
Đáy lòng Giang Hành Mặc một mảnh ấm áp, rất cảm động cũng vừa áy náy
Anh biết cha Hạ và mẹ Hạ là chân chính quan tâm anh, mà anh không muốn nhất là để người quan tâm đến anh phải khổ sở
Cha Hạ nói tiếp "Được rồi, tới cũng tốt, ở nhà đoán chừng thằng bé cũng không chịu ngồi yên, dù sao đã về nhà ăn cơm, Hành Mặc cực ngồi nghỉ ngơi đi, để ba nấu mấy món ngon cho con"
Mẹ Hạ giống như nhớ tới cái gì liền đứng lên nói "Đúng rồi, lúc mẹ đi du lịch có mua quà cho con"
Hạ Sở thầm nghĩ: Giang tổng cái gì cũng không thiếu, mẹ cũng không cần phí tâm
Mẹ Hạ quay lại rất nhanh, cầm trong tay một cái hộp rất lớn, bà nói "Không phải thứ gì đáng tiền, nhưng mẹ nhớ kỹ con rất thích chơi cái này"
Giang Hành Mặc lại dùng cuống họng bị bỏng nói "Con cảm ơn mẹ"
Anh mở hộp ra, bên trong là một khối rubic rất bự
Mẹ Hạ một mặt mong đợi nhìn về phía anh, trong mắt Giang Hành Mặc đều là ý cười "Con rất thích"
Mẹ Hạ cũng rất cao hứng "Mẹ rất nhớ kỹ con rất thích chơi rubic"
Hạ Sở gặp một cảnh tưởng vui vẻ hòa thuận, trong lòng có chút chẹp miệng
Cha Hạ và mẹ Hạ lại vào bếp bận rộn, Hạ Sở cưỡng chế lưu lại chiếu cố bệnh nhân
Nhưng bệnh nhân lại không nói chuyện với cô, mà lại chơi khối rubic to lớn trong tay
Thật sự rất lớn a, Hạ Sở chưa từng thấy qua một khối rubic phức tạp như vây
Hạ Sở thấy hiếu kì, trong lòng suy nghĩ : Anh ta thật sự muốn xoay nó trở lại hình dạng ban đầu sao ??
Giang Hành Mặc không nói, Hạ Sở nhìn một lát thì cảm thấy nhàm chán, liền đi vào phòng bếp giúp đỡ
Mẹ Hạ thật sự muốn đuổi cô ra ngoài, Hạ Sở nói "Người ta đang hết sức chơi khối rubic, không cần con chiếu cố"
Mẹ Hạ nhô đầu ra nhìn xem, vui vẻ nói cha Hạ "Ông nhìn xem, tôi nói nhất định Hành Mặc sẽ thích mà"
Hạ Sở liền có chút ghen tuông, rốt cục vì cái gì a, phụ mẫu vì cái gì mà đối với Giang Hành Mặc tốt như vậy
Lúc mang cơm trưa lên, Giang Hành Mặc cũng ngừng động tác trên tay, Hạ Sở lặng lẽ liếc nhìn khối rubic kia, nhất thời ngây ngẩn cả người
Giang Hành Mặc đứng dậy, đem khối rubic đưa cho mẹ Hạ "Mẹ"
Mẹ Hạ cùng cha Hạ đều trợn mắt hốc mồm
Không phải là bởi vì khối rubic đã xoay trở về hình dạng ban đầu, mà là bốn mặt rubic thình lình xuất hiện ra bốn chữ
"Sinh, nhật, vui, vẻ"
Mẹ Hạ nhận khối rubic, trong lòng vui sướng mà ngắm nhìn, trên mặt đều là vui sướng không cách nào dùng lời nói miêu tả được
Giang Hành Mặc lại dùng cuống họng khàn của mình, lấy ra một hộp trang sức tinh mỹ "Đây là quà mà con cùng với Sở Sở chuẩn bị cho mẹ"
Danh Sách Chương: