Lâm Tịnh tất nhiên chẳng muốn chung bầu không khí với Tề Phong, vì vậy từ lúc xuống xe đã nói với Mặc Tử Hàng sẽ ra ngoài mua thêm chút đồ rồi đi thẳng. Tề Phong loay xoay không thấy Lâm Tịnh, thế nhưng mà lại ngại không dám hỏi, vì vậy mà ôm một bụng câu hỏi theo Mặc Tử Hàng đi vào nhà rồi lăn ra nghế ngồi nghịch điện thoại trong sự bực bội.
Giang Yên Nhiên trông thấy Mặc Tử Hàng vào bếp liền xấn lại, bất chợt ôm anh từ phía sau.
Mặc Tử Hàng đang rửa rau giật mình nhấc tay lên xoay đầu lại, Giang Yên Nhiên cũng nhoài người ra phía trước cười tươi roi rói:"Chồng, em cũng giúp anh một tay, nhé!"
Khoé miệng anh cong lên, nếu cô cứ thế này càng khiến anh có động lực tham gia vào một khoá dạy học nấu ăn, để có thể sau này nếu Giang Yên Nhiên nhớ ra, cô sẽ bị anh chinh phục bởi tài nấu nướng này.
Cô gái này là đại tiểu thư của nhà họ Giang, trên đời thứ gì cũng không thiếu, nhan sắc của anh cũng không thể mê mẩn cô, nhưng giờ anh đã biết thứ có thể dụ hoặc cô là đồ ăn ngon rồi.
Mặc Tử Hàng vội lau khô tay nhéo má cô:"Ở trong này dầu mỡ lắm. Em có thể ra sau vườn chơi, khi nào nấu xong sẽ gọi em"
Giang Yên Nhiên gật gật đầu rồi còn vui vẻ kiễng chân hôn vào má anh một cái:"Yêu chồng nhiều nhất"
Tề Phong từ sofa nhìn vào khẽ ho nhẹ một tiếng:"E hèm, ở đây còn có người nha!!!"
Cô bật cười ra tiếng rồi xách váy chạy ra ngoài, Mặc Tử Hàng nhìn Tề Phong đang bất mãn nhếch đầu lông mày khiêu khích:"Có bản lĩnh thì cũng có vợ đi"
Tề Phong quay phắt đi gác chân lên bàn tự nhiên:"Xì ông đây không thèm. Các người tưởng các người có vợ thì hay lắm chắc! Ràng buộc, tất cả đều là ràng buộc, ông đây không đời nào xắn tay vào bếp. Chậc, Mặc Tử Hàng, cậu không nhìn xem bây giờ trông cậu thảm không?"
Mặc Tử Hàng nhún vai:"Không, tôi rất hạnh phúc"
"Ha, người ta nói đúng. Yêu rồi thì con mắt sáng cũng mù mà!!"
Anh ta vừa nói dứt câu, bóng dáng cao lớn của Mặc Tử Hàng đã xuất hiện trước sofa làm anh ta giật bắn. Mặc Tử Hàng nâng chân đá vào đầu gối Tề Phong một cái rõ đau rồi ra lệnh:"Cậu rảnh rỗi nhỉ? Ra ngoài mua cho tôi ít hành đi"
Tề Phong lười biếng:"Không đi, tôi là khách, tại sao lại bắt tôi đi. Giang Yên Nhiên đâu, bà Mặc của cậu đâu rồi?"
"Đi không?"
"Không đời nào!"
Mặc Tử Hàng quay đầu bỏ đi, vu vơ nói:"Lâm Tịnh đang ở bên ngoài mua đồ". Ngôn Tình Ngược
Anh còn chưa đếm đến ba đã có người vụt từ trên ghế xuống chạy về hướng cửa:"Đây là tôi nể tình cậu vào bếp nên mới phụ giúp một tay thôi đấy"
…
Tề Phong chạy một mạch ra ngoài, vừa chạy đến gần con ngõ đã nghe thấy tiếng hai người nói chuyện. Anh vô thức núp vào một góc, lắng nghe giọng nói quen thuộc của Lâm Tịnh.
“..em đã sống ở đây từ nhỏ đến lớn mà, mọi thứ đều rất quen thuộc. Anh không cần phải lo đâu, tự nhiên lại bay thẳng qua đây, không cần thiết"
Sau đó có tiếng đàn ông đáp lại:"..Cũng không quá xa mà. Dạo gần đây anh cũng không bận, muốn chạy qua chỗ em một chút. Nghe nói chuyến này em sẽ về đây luôn, nếu anh không dành chút thời gian qua đây với em, không biết khi nào mới có thể gặp lại"
"Cũng chưa hẳn. Lúc đầu em có dự định là như vậy, nhưng có lẽ sau khi công việc ở đây ổn thoả, em sẽ trở về"
Tề Phong lặng lẽ rút điếu thuốc ra ngậm vào miệng, anh hơi híp mắt. Từ lúc gặp lại Lâm Tịnh, anh chưa từng nghe cô nói chuyện một cách nhẹ nhàng như thế.
Hơn nữa hình như cô nói lần này trở về không hẳn là ở lại. Có lẽ sau khi bệnh tình của Giang Yên Nhiên ổn định cô sẽ trở về.
Tay anh xiết chặt lên hằn rõ gân xanh, cô gái này rõ ràng là không muốn trở về để níu kéo anh cho mình thêm cơ hội, mà thậm chí còn có người tình mới rồi?!
Hắn ta lại đáp lại, giọng nói phấn khích một cách hạnh phúc:"Thật vậy ư? Lúc trước anh thấy em kiên quyết ở lại lắm cơ mà, sao giờ lại thay đổi quyết định nhanh như vậy?"
Nghe điệu bộ của hắn, Tề Phong cảm thấy tay chân có chút ngứa ngáy. Anh rút điếu thuốc đang cháy dở ra khỏi miệng ném xuống đất dẫm lên, rồi bước ra.
Lâm Tịnh còn định nói gì đó đột nhiên trông thấy Tề Phong xuất hiện, không nói hai lời liền vung tay đánh vào mặt anh chàng điển trai đứng cạnh cô.
Cậu ta cao lớn nhưng cũng vì có chút bất ngờ mà ngã thẳng ra đất, môi bật máu. Lâm Tịnh nhìn rõ được Tề Phong rồi mới có thể chạy đến giữ tay anh lại, hơi lớn tiếng:"Tề, anh làm gì vậy!!"
"Đừng có gọi tôi như vậy" Tề Phong hất tay cô ra rất mạnh, mạnh đến mức đôi giày cao gót khiến cô loạng choạng. Anh không thấy áy náy, còn nhếch miệng cười:"Bây giờ tôi mới nhìn rõ tâm cơ của cô đấy"
Anh nhìn qua tên cao to còn đang ngơ ngác ngồi dưới đất, từ đầu đến chân đắp toàn hàng hiệu, tay đeo nhẫn kim cương, đồng hồ chói mắt.
"Tôi cũng chỉ là, một trong những sự lựa chọn của cô mà thôi? Đúng không?"
Lâm Tịnh sững sờ cau mày:"Anh nói gì vậy?"
Tề Phong cho hắn ta một ánh mắt cảnh cáo rồi bỏ đi.
Trước khi khuất khỏi con ngõ, anh vẫn muốn hi vọng chút gì đó, quoay đầu lại nhìn thêm một cái.
Nhưng thứ anh trông thấy là Lâm Tịnh lại đang đỡ cái tên màu mè kia.