Mặc dù biết anh ta chính là người đã gián tiếp hãm hại ba mẹ của mình nhưng Giang Yên Nhiên cam chịu ở cạnh anh ta, bởi vì bây giờ anh ta chính là manh mối duy nhất để cô có thể phơi bày những sự thật trong quá khứ.
Huống hồ anh ta cũng không phải là một người xa lạ gì. Cô biết anh ta đã từng một lòng một dạ với Giang Hạ Vũ, con người ta khi yêu chỉ là không thể nghĩ thông suốt, chứ vốn dĩ lúc trước anh ta vẫn luôn đối xử tốt với cô.
Cô chỉ là cần anh ta, chứ không tha thứ cho anh ta. Cả đời này, những người đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, cô đều găm hận đến tận sương tuỷ!
Hàn Trí Viễn chở cô ra đến tận ngoại thành, dừng lại trước một ngôi nhà cũ kĩ. Cô bước xuống xe, nhướn mày một cái rồi nhìn anh ta như muốn xem liệu anh ta có đến nhầm chỗ không.
Nhưng Hàn Trí Viễn lại rất tự nhiên tiến đến gọi cửa. Thấy vậy Giang Yên Nhiên cũng chỉ đứng ở phía sau, âm thầm quan sát.
Không lâu, đúng thật là có người xuất hiện. Người mở cửa là một người đàn ông trông cũng không còn trẻ nữa, thăm dò một lượt từ trên đầu hai người xuống, sau đó mấp máy môi vẻ đa nghi:“Hai người cần gì?”
Giang Yên Nhiên thoáng nghĩ, hẳn nơi này đã không còn hoạt động công việc xăm hình nữa rồi.
Hàn Trí Viễn lúc này cười chào hỏi trước:“Xin chào, tôi là Hàn Trí Viễn. Chúng tôi muốn hỏi ông một chút chuyện, không biết hiện giờ ông có rảnh không?”
Người đàn ông vẫn đứng chắn trước cửa, hoàn toàn không có ý định mời hai người vào. Vẻ mặt ông ta không hoan hỉ khi có khách đến, ngược lại hình như còn có chút mất kiên nhẫn, đáp:“Có chuyện gì hỏi nhanh đi”
Vẻ mặt Hàn Trí Viễn hơi gượng khi ông ta có ý đuổi khách như thế. Lúc này Giang Yên Nhiên mới lên tiếng:“Chúng tôi chỉ muốn hỏi thông tin của người này một chút thôi” Giang Yên Nhiên lấy hình Giang Hạ Vũ từ trong điện thoại ra, đưa về phía ông ta:“Lúc trước ông có xăm hình cho người nào trông như cô gái này không?”
Người đàn ông nhìn vào màn hình điện thoại, sau khi thấy rõ mặt Giang Hạ Vũ thì vẻ mặt ngay lập tức khó coi, ông ta lùi về sau một bước, có chút lớn tiếng:“Tôi không biết người nào như vậy hết, cũng chưa từng làm nghề xăm hình. Các người lộn chỗ rồi!”
Giang Yên Nhiên hoang mang trước phản ứng của ông ta. Cô quay đầu nhìn Hàn Trí Viễn, chẳng lẽ thời gian lâu như vậy anh ta đã nhớ nhầm chỗ rồi?
Hàn Trí Viễn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không có ý như đang đến nhầm nơi. Ngay khi người đàn ông kia quay lưng đi định đóng sầm cửa lại thì Hàn Trí Viễn đã nhanh hơn một bước, đưa tay ra nắm gọn cánh cửa trong tay.
Đến Giang Yên Nhiên cũng phải hốt hoảng giật mình một cái…
Giọng anh ta trầm thấp:“Ông có một người con gái đúng không?”
Cánh cửa một lần nữa mở ra.
“Làm sao cậu biết? Cậu đã làm gì nó…” giọng người đàn ông run lên, vẻ mặt có chút kích động.
Hàn Trí Viễn chưa hề đụng chạm gì đến cô ta. Chỉ là lần trước anh đến đây cùng Giang Hạ Vũ, ông ta có một cô con gái cũng đã độ tuổi thiếu nữ.
Anh không quan tâm lắm đến sự kích động của người đàn ông, chỉ thản nhiên đáp một câu:“Nếu ông không nói cho chúng tôi biết thông tin về cô gái trong điện thoại này, tôi không chắc tính mạng con gái ông được bảo toàn đâu…”
Sắc mặt Giang Yên Nhiên âm thầm lạnh đi. Hàn Trí Viễn thật sự đã thay đổi rồi… bây giờ trong tâm hồn anh ta thật sự lạnh lẽo, anh ta biết lấy tính mạng của người khác, tình yêu và tình thương ra để đe doạ người thấp kém hơn mình.
Đó là cái mà Giang Yên Nhiên căm thù nhất!
Hàn Trí Viễn dường như sợ ông ta không tin lời mình. Anh mở điện thoại gõ chưa đến một phút, toàn bộ thông tin về con gái ông ta bị phơi bày.
Nhìn con gái mình ở trong màn hình điện thoại của Hàn Trí Viễn, ông ta bất chợt quỳ xuống van xin:“Tôi xin cậu… xin cậu hãy để con bé yên. Ba năm trước, con gái tôi cũng đã bị cô gái nọ đem ra đe doạ, ép tôi phải đóng cửa hàng và bảo mật thông tin cho mình. Tôi xin lỗi cậu, chuyện này tôi thật sự không nói được… làm ơn…” giọng ông ta trở nên thống khổ.
Hàn Trí Viễn cũng không ngờ Giang Hạ Vũ đều cao tay như thế.
Cá mè một lứa. Đây là suy nghĩ duy nhất của Giang Yên Nhiên lúc này!
Hàn Trí Viễn thu điện thoại về. Anh nói ông ta đứng lên:“Nếu ông nói cho tôi biết tất cả những gì mà ông biết về cô gái này, con gái ông không những an toàn, mà chính tôi sẽ đứng ra bảo vệ an toàn cho con bé”
Hàn Trí Viễn nói thêm:“Vệ sĩ của tôi sắp đến nơi rồi. Trong thời gian sắp tới, con gái ông sẽ được bảo vệ 24/24. Chỉ cần ông cho tôi những gì tôi cần, tôi sẽ xoá bỏ luôn mối đe doạ của ông”
…
Người đàn ông xăm hình cho Giang Hạ Vũ dẫn hai người vào trong.
Đưa hai người đến một căn phòng cũ kĩ, mở cửa ra, hai người không hẹn đưa mắt nhìn vào bên trong, trong đó lộn xộn giấy tờ, cùng đống sách vương vãi.
Giống như là một căn nhà kho đã lâu không được mở ra lau chùi, sửa soạn.
Ông ta vừa bước vào vừa nói:“Tôi làm nghề này đã lâu rồi. Mặc dù xăm theo kiểu truyền thống nhưng rất nhiều người chuộng đến đây, trước kia nơi này đã từng rất nổi tiếng… cho đến khi người phụ nữ kia đến đây vào ba năm trước”
“Đây chỉ là một cửa tiệm nhỏ, tôi không có thiết bị điện tử để lưu thông tin khách hàng. Tất cả hồ sơ người làm đều nằm ở đây, đã rất lâu tôi không đụng đến rồi. Còn không rõ liệu thông tin về cô ta có còn nằm ở đây không, hai người có thể tìm qua. Còn lại tôi không thể giúp gì thêm”
Giang Yên Nhiên nhìn Hàn Trí Viễn, lại nhìn đống hỗn loạn trước mặt.
Gật đầu một cái, cả hai bắt tay vào tìm. Chỉ cần cô tìm ra dáng hình xăm mà cô ta đã xăm, đối chiếu với một vài thông tin ở trên giấy tờ mà ba cô để lại.
Cả hai đã ngồi trong căn nhà kho bụi bặm này suốt năm tiếng đồng hồ, hoàn toàn không tìm được gì.
Giang Yên Nhiên lúc này bất lực đứng dậy, nói với Hàn Trí Viễn vẫn đang lục lọi tìm tòi vô cùng chăm chú.
Cô vừa muốn hận vừa không hận nổi anh ta. Anh ta bây giờ thật sự đang rất nỗ lực vì những gì mà anh ta đã làm.
Nhưng cô mau chóng lảng đi. Đây hình như không phải là lúc để cô nghĩ đến chuyện này. Giang Yên Nhiên nói:“Hay là thôi, không có thứ đó cũng được. Cũng không phải là hoàn toàn không còn cách”
“Tìm tiếp đi” Hàn Trí Viễn rất kiên nhẫn, chỉ để lại một câu.
Giang Yên Nhiên nuốt hết lời vừa nói xuống, quay lại lục lọi tiếp.
Cả hai ngồi tròn mười tiếng, không ăn bất cứ thứ gì. Trời nóng, trong căn phòng rất nhỏ khiến hai người bắt đầu trở nên nhễ nhại.
Hàn Trí Viễn lâu lâu lại tìm cách nói với cô một vài chuyện phiếm:“Em thay đổi nhiều nhỉ”
Cô nhìn anh ta, anh ta nhìn đống giấy tờ trên tay, vừa lật, khoé môi cũng cong lên.
“Anh thấy em trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là nhóc con lúc nào cũng xem mình như công chúa của đất nước này nữa” Hàn Trí Viễn dừng lại một chút rồi nói tiếp:" Anh chỉ nói sự thật thôi, không phải vì thấy em lớn lên xinh đẹp như thế nên muốn tìm cách theo đuổi lại em đâu"
“Con người anh cũng cần một chút tôn nghiêm cuối cùng, không thể vô liêm sỉ như thế”
Giang Yên Nhiên thu lại ánh mắt, lúc này cũng khẽ cười. Cô tất nhiên chẳng còn chút tình cảm gì với anh ta, lời của cô chỉ là muốn trêu đùa, xua đi mệt mỏi vào lúc này:“Tôi vẫn muốn biết năm đó tôi thích anh nhiều như thế nhưng anh vẫn chỉ mãi để ý đến Giang Hạ Vũ thôi. Rõ ràng vốn dĩ từ nhỏ tôi cũng đã rất xinh đẹp, rất chung tình…”
Hàn Trí Viễn lặng người đi, anh ta kể:“Lúc mà Giang Hạ Vũ phát hiện mình không phải con ruột của nhà họ Giang, cô ấy đã đến và tâm sự với anh rất nhiều. Cô ấy nói không phải cô ấy không muốn rời bỏ sự xa hoa của nhà họ Giang mà là cô không muốn trở về vòng tay với hai người xa lạ có cùng máu mủ với mình”
“Lúc đó anh cũng nghĩ như thế, anh nghĩ mặc dù có chung dòng máu nhưng họ cũng chưa từng sống cùng nhau, nếu để Giang Hạ Vũ về đó chắc chắn cô ấy sẽ rất tủi thân trong chính gia đình của mình. Từ lúc đó anh rất thương cô gái này, anh luôn dành tất cả những gì mình có kể cả tình cảm của mình bởi vì anh cho rằng cô ấy đã rất bất hạnh”
Giang Yên Nhiên cũng chỉ cắn răng nặn ra một nụ cười:“Vậy cho nên anh nghĩ tôi đã có tất cả rồi, tôi có sự yêu thương và sủng ái đặc quyền hơn của ba mẹ nên anh xem thường tình cảm của tôi”
Nhưng sự thật là ba mẹ đối xử với hai chị em cô không khác thứ gì.
Hàn Trí Viễn định phản bác nhưng Giang Yên Nhiên đã nhanh hơn một tiếng:“Anh không cần cố giải thích đâu. Tôi may mắn hơn được làm con gái của bố mẹ tôi rồi, người ta nói ông trời không cho ai tất cả, tôi không có được tình cảm của anh cũng không sao… Hàn Trí Viễn, cảm ơn anh nhé, vì anh cho tôi cơ hội từ bỏ nên tôi mới có thể gặp được một người tốt hơn”
Hàn Trí Viễn lặng đi, anh nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, đôi mắt long lanh chứa đầy tình yêu và sự ngưỡng mộ khi nhắc đến.
Người tốt hơn ấy không ai khác chính là Mặc Tử Hàng, anh biết.
Anh ta không nói gì thêm, lặng cúi đầu lật tiếp trang sách đang dở trên tay. Không gian một lần nữa lại rơi vào trong tĩnh lặng.
…
Giang Yên Nhiên ngồi bệt dưới đất, tay vẫn không ngừng lật hồ sơ của từng người đã đến đây xăm. Phải công nhận một tiệm xăm nhỏ bé nằm ở ngoại thành như thế này lại cũng đông khách đến như vậy.
Cô mỏi lưng tựa vô kệ sách, ánh mắt ngước lên vô tình nhìn trúng một cuốn sách. Cuốn sách có bọc màu bạch kim bắt mắt, nổi bật hơn những cuốn khác rất nhiều. Cô cứ thế đứng dậy, với tay lấy cuốn sách kia xuống.
Trên bìa sách là hoa văn vô cùng đặc sắc, nội dung bên trong đại loại là những loại hình xăm của các gia tộc cổ qua từng thời.
Những loại hình xăm rất đẹp, hình rồng hình phượng, nhìn vào đều biết là người có quyền uy cao trong xã hội cũ.
Mở đến trang giữa cuốn sách, một tờ giấy ngả màu đột nhiên rơi thẳng xuống đất. Giang Yên Nhiên giật mình cúi đầu nhặt nó lên, quả nhiên cái tên Giang Hạ Vũ kèm cả ảnh 3*4 của cô ta cứ thế hiện ra trước mắt.
Bên dưới là thông tin đầy đủ của cô ta và cả hình mà thợ xăm đã phác hoạ lại lên giấy.
Hàn Trí Viễn bước lại rồi đột nhiên lên tiếng khiến cô giật nảy mình:“Tìm thấy rồi à”
Giang Yên Nhiên nắm chặt tờ giấy trong tay khiến hình dạng của nó trở nên méo mó:“Ừ, tìm thấy rồi”
Tìm thấy đường tìm lại sự thật cho sự oan khuất của ba mẹ cô ba năm về trước. Giang Yên Nhiên cắn răng suy nghĩ, chắc chắn sẽ nhanh chóng lôi đầu cô ta ra ánh sáng.