• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đến đó, toàn thân Giang Yên Nhiên cứng đờ.

Phải, anh là Mặc Tử Hàng, trước nay những gì anh muốn đều là của anh. Anh muốn cưới cô về, liền cưới.

Anh hoàn toàn chưa bao giờ có ý định hỏi ý kiến của bất kì ai.

Cô bị những hành động trước kia của anh làm cho rung động, lúc mà cô suy sụp nhất, anh đứng đó, dang rộng cánh tay, chở che yêu thương cô vô điều kiện, vứt bỏ cả mạng sống của mình để cứu cô.

Anh cứu cô khỏi chỗ chết hai lần!

Mặc Tử Hàng cần gì ở cô, trước khi kết hôn bọn họ chưa từng gặp gỡ nhau.

Cô cứ cố chấp như vậy mà chưa bao giờ suy nghĩ thật kĩ xem liệu anh ấy có thật lòng yêu cô không? Hay đang mong chờ một điều gì khác ở cô.

Nếu anh ấy yêu cô đã không để cô phải chờ đợi như vậy..



Mặc Tử Hàng ngồi đối diện, thấy cô đang nói chuyện với mình nhưng dường như lại suy nghĩ đến chuyện khác nên có hơi tức giận, vừa định vươn tay ra, còn chưa đụng đến cằm cô, bên ngoài tiếng đập cửa inh ỏi truyền đến.

Giọng nói đó là của Mặc Đình Thiệu.

"Tử Hàng, con mở cửa ra cho ba! Con có ở trong đó không?!"

Anh buông thõng tay xuống, quay người lật chăn ra bước xuống sàn. Thuận tay cúi đầu nhặt lấy khăn tắm quấn qua hông rồi đi vào phòng tắm.

Hoàn toàn không có ý định trả lời hay mở cửa cho người bên ngoài.

Giang Yên Nhiên co chặt người trong chăn không nhúc nhích.

Bên ngoài Mặc Đình Thiệu đã rất sốt ruột, quay sang nhìn Giang Hạ Vũ, quần áo của cô ta vẫn còn tươm tất gọn gàng, thất vọng thở dài.

Cô ta rụt rè đứng sát vách tường, đến cả cô ta cũng không ngờ suốt cả đêm, Mặc Tử Hàng thà một mình chịu đựng chứ nhất quyết không tìm đến cô ta! Không lẽ anh ta căm ghét cô đến vậy.. phụ nữ bất kể là ai, thể xác cũng giống nhau thôi mà..!!!

Là do cô ta đã đánh giá quá thấp mức độ chịu đựng của Mặc Tử Hàng. Điều mà anh không muốn, bão quật cũng không lung lay.

Ông nội Mặc đã biết chuyện, cũng hồng hộc kéo đến phòng anh. Vừa thấy Mặc Đình Thiệu, cây gậy trong tay đã nhanh chóng vung lên cao rồi đáp xuống.

Mặc Đình Thiệu không né, với thân thể cường tráng của mình, ông ta không thấy hề hấn gì.

"Thằng con trời đánh!! Tại sao mày lại đối xử với con trai của mình như vậy! Nó không yêu Hạ Vũ, tại sao mày cứ lúc nào cũng ép nó, sắp đặt cho nó!! May cho mày là Giang Hạ Vũ còn đứng đây, nếu hai đứa nó thật sự xảy ra chuyện gì, từ nay, mày không còn mang họ Mặc nữa!"

Giang Hạ Vũ bao lâu nay đã nhịn đủ, cô ta xiết chặt ngón tay vào lòng bàn tay, vẻ mặt không cam lòng lên tiếng:”Ông nội, cháu cũng không biết cháu đã làm gì không phải để ông ghét cháu như thế.. nhưng mà cháu yêu Tử Hàng là thật, cho dù phải chết cháu cũng chấp nhận theo đuổi anh ấy.. cháu xin ông cho cháu một cơ hội.. chắc chắn cháu sẽ làm thật tốt.."



"Ta không ghét cô! Chỉ là cô không biết điều, đến chồng của em gái mình mà cũng muốn chen chân vào.."

Giang Hạ Vũ nói:"Là vì cháu thấy không công bằng cho Mặc Tử Hàng. Giang Yên Nhiên căn bản là không yêu anh đấy, cháu làm như vậy là sai ư?!"

"Nhưng thằng bé không yêu cô. Đó là vấn đề lớn nhất, cô hiểu không?"

Cả người cô ta cứng đờ.

"Đủ rồi ba" Mặc Đình Thiệu bất lực xen ngang.

"Tử Hàng là con trai của con, mọi chuyện lớn nhỏ của nó tất cả là con quyết định. Ba đừng có chen chân vào nữa.."

Nói rồi ông ta quay lưng bỏ đi, Giang Hạ Vũ cũng nước mắt ngắn nước mắt dài đuổi theo. Mặc Đình Quân nhìn theo bóng lưng ông ta, suýt thì lên cơn đau tim. Ông dùng hết sức lực cuối cùng của mình quát:"Mày giỏi lắm, mày cho rằng đó là con trai của mày, do mày đẻ ra nên mày có quyền đúng không!!"

"Đợi đến lúc thằng bé tỉnh lại, mày coi mày còn có thể xen vào chuyện của nó nữa được hay không!!"

Mặc Đình Thiệu không để tâm vào lời ba mình, bước đi thẳng, nửa khắc cũng không quay đầu.

Ông chống gậy bất lực thở dài. Vừa lúc này cửa phòng được mở ra, Mặc Tử Hàng quần áo tươm tất đứng ở trước cửa, thẳng lưng nhìn ông nội.

Mặc Đình Quân vừa chống gậy, bước lại một bước, còn chưa kịp nói gì đã thấy vẫn còn một người ở phía sau lưng anh.

Vẻ mặt ông nội sửng sốt như không tin vào mắt mình:"Yên Nhiên, sao cháu lại ở đây.. hai đứa.."

Nét mặt căng thẳng tan đi, thay vào đó đôi đồng tử của ông nội cũng bắt đầu giãn ra, trông dịu đi rất nhiều, vẻ mặt ông lộ rõ sự hài lòng:"Ta nghe nói đêm qua Tử Hàng bị bỏ thuốc.. nhưng lại không ở cùng Giang Hạ Vũ, thì ra là hai đứa ở cùng nhau. Tốt, vậy thì tốt.. "

Ông không cần biết làm cách nào Giang Yên Nhiên lại ở đây. Chỉ cần hai bọn họ ở cạnh nhau, thế nào cũng được.

Mặc Tử Hàng từ đầu đến cuối không nóng không lạnh, khi thấy ông nội chỉ tuỳ tiện cúi đầu một cái rồi lặng lẽ lách người đi thẳng.

Mặc Đình Quân lắc đầu nhìn theo, chỉ biết thở dài với thái độ hiện tại của anh:"Cái thằng bé này.."

Đời này, người mà Mặc Tử Hàng tôn trọng nhất, kính mến nhất chỉ có ông nội.

Khi thấy anh hành xử như vậy với ông, cô nhất thời cũng cảm thấy đồng cảm. Cô biết cảm xúc lúc này của ông so với cô không hơn không kém. Giang Yên Nhiên tiến đến, đặt tay lên vai ông an ủi, lúc trước trong lúc cô suy sụp nhất cũng chỉ có ông..

"Ông nội đừng buồn.. Mặc dù anh ấy không nhớ chúng ta, nhưng trong lòng anh ấy chỉ có chúng ta mà thôi"

Bằng chứng là anh chưa bao giờ bỏ mặc cô cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK