• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là kẻ nào, mau thả con bé ra!!"

Bọn chúng theo phản xạ quoay người lại nhìn ông già chống gậy hùng hổ lao đến, ngay tức khắc Giang Yên Nhiên vùng được ra chạy đến chỗ ông như tìm được nơi an toàn đáng tin cậy.

Bảo an sau khi nhìn thấy ông nội Mặc, tuy biết thân phận của người này có lẽ không tầm thường, nhưng giữa ông và Trương Hiểu Linh, bọn họ chọn đứng về phía cô ta. Hơn ai hết Trương Hiểu Linh chính là người có quen biết với Hàn tổng, chủ của cả trung tâm mua sắm này, vì vậy muốn bảo vệ công việc của mình trước hết là phải có mắt nhìn người.

Bọn họ chỉ hơi cúi đầu theo lẽ lịch sự, thẳng thắn nói:"Xin ngài tránh ra cho, đây là chỗ của chúng tôi làm việc"

Ông suýt thì vung gậy cho mỗi tên một nhát:"Con bé làm gì mà các người muốn đưa con bé đi?"

"Cô gái này được báo cáo có hành vi trộm cắp"

Trương Hiểu Linh không biết ông già vừa xuất hiện này là ai. Mà cũng phải, ông nội Mặc từ khi lui về sau để cho con cháu lên nắm quyền đều đã lâu không xuất hiện trên cánh truyền thông. Hơn ai hết những người kinh doanh lớn đều rõ Mặc thị to lớn thực chất không phải là Mặc Tử Hàng đang nắm quyền mà là chủ tịch Mặc Đình Quân đứng đằng sau. Phần lớn lớp trẻ như Trương Hiểu Linh không biết ông cũng không lạ, còn bảo an ở tầng lớp khác không biết cũng là điều dĩ nhiên.

Ông gõ mạnh gậy xuống sàn quát lên:"Cháu ta là ai mà lại ăn cắp chút đồ của các người? Đúng là ảo tưởng!"



Trương Hiểu Linh khoanh tay tiểu thư, trông ông nội Mặc bảo vệ Giang Yên Nhiên mà bật cười khinh bỉ:"Ồ thì ra là hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi. Giang tiểu thư lần này thật sự là có người bao nuôi, cuối cùng cũng chỉ nương tựa vào một ông già dê khọm"

Mặc Đình Quân nghe vậy quay ngoắt qua nhìn người vừa lên tiếng, thấy cô ta hỗn hào, thất lễ với người lớn khiến ông cau mày tức giận:"Mày biết mày đang nói chuyện với ai không?"

Trương Hiểu Linh ỉ lại mình có quen biết với Hàn Trí Viễn, ở cái đất này có bao nhiêu người trên cơ anh ta đâu nên càng khiến cho cô ta đắc ý:"Ông là ai thì mới được chứ? Cùng lắm chỉ là một con dê già thích gặm cỏ non"

Dứt lời cô ta quay qua quát lên:"Các người còn đứng đó!"

Bảo an giật mình cúi đầu, xông về phía Mặc Đình Quân và Giang Yên Nhiên. Ông nội Mặc ngay lập tức hô lớn:"Các người dám động vào cháu gái ta một sợi tóc, ta cắt một ngón tay. Người đâu..!!"

Giọng nói của ông nội Mặc lớn vọng ra ngoài, ngay lập tức đoàn người áo đen ăn mặc sang trọng ập đến, Trương Hiểu Linh cau mày nhích sang một bên, thấy bọn chúng định động thủ với mình, cô ta ban đầu có chút sợ hãi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, thậm chí còn cười khoái trí nói với nha hoàn của mình:"Linh Nhi, em mau bật điện thoại lên phát trực tiếp, để cho toàn cái đất lạc thành này biết ông già này bao nuôi tiểu thư nhà họ Giang, đây tôi cho ông biết, dù ông họ nào cũng không cứu nổi ông đâu"

Linh Nhi mau chóng nghe lời lấy điện thoại ra phát lên, ông nội Mặc xiết chặt gậy trong tay, tay kia kéo Giang Yên Nhiên ra sau che chắn, Trương Hiểu Linh cười giễu cợt nói:"Mọi người nhìn cho kĩ nhé, đám người này còn muốn động tay động chân với tôi đấy..."

Ông nội Mặc chẳng những không sợ mà còn tiến thêm hai bước, vung gậy một cái, quật ngã chiếc điện thoại trên tay cô ta rớt thẳng ra ngoài:"Giỡn mặt với ta à? Động tay động chân? Tao bóp chết mày còn được!"

Trương Hiểu Linh nhìn chiếc điện thoại đời mới nhất của mình bị quật bay vỡ tan tành, tức giận:"Này ông già, ông làm gì vậy? Ông biết nơi này là đâu không mà muốn thị oai!"

"Trương Hiểu Linh!!" Không hẳn là có ai đó đang gọi tên cô ta mà giống như một tiếng gọi cảnh cáo hơn. Nghe vậy cô ta quay đầu thì phát hiện Hàn Trí Viễn đang vội vã chạy đến, ngay khi thấy anh cô ta liền bày ra vẻ mặt bị ức hiếp, định chạy lại tố cáo, nào ngờ anh liền chạy thẳng đến chỗ ông già cúi đầu cung kính:"Mặc chủ tịch, thứ lỗi cho cháu tiếp đón ngài không chu đáo"

Ở cái đất Lạc Thành này có biết bao nhiêu người họ Mặc, nhưng để Hàn Trí Viễn phải cung kính như vậy chẳng lẽ....? Trương Hiểu Linh bán tính bán nghi, tập đoàn Mặc thị không phải là Mặc Tử Hàng đứng đầu à? Sao bây giờ lại lòi ra một ông già khụ, chắc có gì đó nhầm lẫn.



Hàn Trí Viễn thấy cô ta đứng nghệt ra thì quát:"Cô còn không mau cúi đầu nhận lỗi đi, có biết mình thất lễ rồi không?"

Ông nội Mặc giữ chặt Giang Yên Nhiên, bao bọc cho cô, vẻ mặt cũng chẳng tốt lên là bao:"Tôi không muốn nhận lời xin lỗi của một đứa vô đạo đức"

Hàn Trí Viễn thầm đau khổ, anh quay đầu ra lệnh cho đám bảo an vẫn còn chưa lời đi:"Người đâu, lôi cô ta ra ngoài đi. Sau này không được để cho người này xuất hiện trong cửa hàng của tôi nữa"

Trương Hiểu Linh đột nhiên bị tóm lại, nhất thời hoảng loạn:"Anh Hàn, chuyện này....chuyện này...anh nghe em giải thích!! mấy người này, dám đụng vào tôi?!". Đọc‎ 𝘁𝗿𝘂𝔂ệ𝓷‎ 𝘁ại‎ ﹏‎ 𝙏𝙍𝖴𝑀𝙏𝙍‎ 𝖴YỆ𝐍.𝒗𝓷‎ ﹏

Nhưng Hàn Trí Viễn chẳng thèm ngó cô ta lấy một cái, do vùng vẫy mà tà váy đã rách một mảng của cô ta lại toạc ra, Trương Hiểu Linh xấu hổ cúi xuống túm váy lại, chưa hiểu chuyện gì hai giây sau cả cô ta và nha hoàn đều đã bị ném thẳng ra ngoài đường, người đi đường nhìn cô ta bằng ánh mắt dò xét.

Lửa giận trong lòng Mặc Đình Quân không tài nào nguôi được, hôm nay muốn đưa Giang Yên Nhiên ra ngoài lấy chút không khí cuối cùng lại đưa cô chui vào lò lửa, ông vừa tức vừa thấy có lỗi, do ông không bảo vệ cô được tốt nên mới để cô phải chịu loại ủy khuất như thế này.

Ông nhìn Hàn Trí Viễn vẫn cúi thấp đầu nhận lỗi, lửa giận chẳng dập tắt được:"Dạo này cháu còn dao du với loại người như vậy à?"

Hàn Trí Viễn mấp máy môi định nói gì đó thì ông lại nói tiếp:"Cô ta là tiểu thư nhà ai?"

Anh thấp giọng trả lời:"Nhà họ Trương, Trương Hiểu Linh"

Mặc Đình Quân nghe xong liền nhấc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, giọng nói đanh thép cương nghị:"Trong vòng hai mươi tư giờ tới, tôi muốn nhà họ Trương biến mất khỏi đất Lạc Thành"



Hàn Trí Viễn mím môi không nói gì, sau khi ông nội cúp máy ngẩng đầu lên nhìn anh:"Tôi xử lý như vậy, cậu có ý kiến gì không?"

Anh ta cúi đầu:"Dạ không ạ. Nếu như chủ tịch không làm vậy thì cháu cũng sẽ tự tay xử lý thôi ạ"

Mặc Đình Quân phất tay, coi như cậu ta còn hiểu chuyện.

Lúc Hàn Trí Viễn ngẩng đầu lên, vô tình liếc mắt ra đằng sau trông thấy cô gái đang khóc lóc nép vào bóng lưng Mặc Đình Quân, anh hơi sững sờ cau mày:"Giang Yên Nhiên? Cô ấy về rồi ạ?"

Nhắc đến Giang Yên Nhiên, ông nội Mặc quay đầu nắm lấy cổ tay cô, mà không trả lời Hàn Trí Viễn:"Yên Nhiên, chúng ta về thôi, chắc Tử Hàng cũng xong việc rồi"

Hàn Trĩ Viễn không bất mãn, anh vẫy vẫy tay với nhân viên, cô ta liền đưa ra một túi đồ, anh nhận lấy rồi chạy theo Mặc Tử Quân bày tỏ thành ý:"Mặc chủ tịch, rất xin lỗi ngài về ngày hôm nay, mong ngài nhận chút món quà nhỏ của chúng tôi"

Mặc Đình Quân liếc nhẹ mắt thấy bên trong là bộ quần áo mà mình đã thử vào lúc nãy, tiền ông không thiếu nhưng thôi cứ nhận coi như cho cậu ta chút thể diện:"Cảm ơn"

Nói lạnh lùng vậy rồi bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK