Mặc Tử Hàng lại càng không nói gì. Từ lúc về anh không mở miệng ra nói một câu nào, chỉ lẳng lặng trở về phòng của mình theo hướng dẫn của quản gia.
Sau đó thì Tề Phong và Lâm Tịnh cũng xin phép trở về, quản gia bất lực xắp xếp phòng nghỉ cho Giang Hạ Vũ và vợ chồng Mặc Đình Thiệu.
Giang Yên Nhiên thì đã ở đây đến quen rồi. Cô theo thói quen trở về phòng của mình, nhưng cô không nhớ ra trước kia là Mặc Tử Hàng luôn đưa cô về phòng ngủ của mình.
Cô cứ thế mệt mỏi đi vào phòng, căn phòng tối đen như mực nhưng vì sức khoẻ của cô đã không được tốt lại bay thời gian dài nên cũng chẳng còn sức lực đâu để bật đèn, cô theo trí nhớ đi thẳng đến giường mà không va chạm bất cứ thứ gì, đổ ập cả cơ thể lên giường.
Cho đến khi cô cảm nhận được chiếc giường hôm nay không còn êm ái như mọi ngày mà dường như là còn có người nào đó xuất hiện, cô giật mình ngồi dậy vươn tay bật nhanh công tắc điện, đèn trong phòng vụt sáng chiếu lên khuôn mặt thanh tú của người đàn ông đang mệt mỏi chống tay ngồi dậy.
Mặc Tử Hàng cau mày nhìn vẻ mặt sửng sốt kia của cô, anh không nương tình hất thẳng cô xuống giường, Giang Yên Nhiên đập cả người xuống sàn trong sự ngỡ ngàng, ngước mắt lên nhìn anh.
Anh đứng dậy, xoa bóp cánh tay vừa bị cô đè lên, cất thứ giọng lạnh lùng đến đáng ghét:"Tôi không cần biết trước kia tôi và cô có quan hệ như thế nào, nhưng bây giờ tôi cảm thấy.. rất gai mắt cô. Vậy nên, từ nay trở về sau, tôi cảnh cáo cô tốt nhất là không nên đến gần tôi hai bước"
Giang Yên Nhiên không tức giận vì bị anh hất ra một cách vô tình như vậy, cô chỉ chống tay, nở một nụ cười có chút tủi thân:"Không phải, Tử Hàng.. anh cố nhớ lại đi, trước kia hai chúng ta đã là vợ chồng, anh rất yêu thương em, chiều chuộng em, mọi người đều ghen tị với tất cả những gì em đang có và anh.. chỉ là hiện giờ anh đã vô tình quên mất nhưng mà không sao, em vẫn có thể đợi anh, em sẽ kiên trì giúp anh nhớ lại.."
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra ngay cả khi Giang Yên Nhiên còn chưa kịp nói hết câu, Giang Hạ Vũ trong bộ đồ ngủ mỏng manh xuất hiện trước cửa phòng, sau khi nhìn thấy Giang Yên Nhiên cũng xuất hiện ở đây, cô ta làm như vô ý xin lỗi:"Ngại quá, em không biết là Yên Nhiên cũng ở đây, có phiền hai người không?"
Thấy Giang Hạ Vũ, Mặc Tử Hàng cũng phớt lờ luôn những gì mà Giang Yên Nhiên nãy giờ đã cố truyền đạt, anh quay đi, vừa nói với Giang Hạ Vũ:"Lần sau nhớ gõ cửa. Có chuyện gì?"
Trông thấy Mặc Tử Hàng không nổi giận lôi đình, Giang Hạ Vũ cứ dần dần được nước lấn tới, cô nhẹ nhàng bước vào trong phòng, nhìn Giang Yên Nhiên chật vật dưới sàn liền đoán ra được cô bị anh hắt hủi như thế nào, vờ ngồi xuống đỡ lấy cô lo lắng hỏi:"Yên Nhiên, em có làm sao không? Nửa đêm nửa hôm, em vào phòng anh ấy làm gì?"
Giang Yên Nhiên cau mày hất tay Giang Hạ Vũ ra, nhếch môi một cách khinh bỉ:"Câu này tôi mới là người phải hỏi cô đó"
Giang Hạ Vũ không bất mãn vì cái hất tay của cô, càng hài lòng với cách hành xử thiếu suy nghĩ này của Giang Yên Nhiên trước mặt Mặc Tử Hàng:"Chị có việc muốn bàn riêng với Tử Hàng nên mới tới đây"
Giang Yên Nhiên tự mình đứng dậy, mặc kệ chị ta muốn nói chuyện gì với Mặc Tử Hàng, cười một cách hờ hững:"Đây là Mặc gia, ngoài ông bà Mặc còn có ông nội, tôi nghĩ chị nên xem lại cách ăn mặc của mình"
Dứt lời Giang Yên Nhiên cứ vậy hùng hổ đi thẳng ra ngoài.
Trên mặt Giang Hạ Vũ thể hiện ra một chút bất mãn, cô ta thở hắt ra một hơi dài lấy lại tinh thần rồi làm như không để ý đến lời nói đầy khinh thường đó của Giang Yên Nhiên quay sang phía Mặc Tử Hàng, lúc nào cũng cười tươi rói.
"Tử Hàng, tính khí của con bé không được tốt. Trước nay lại có tình ý với vị hôn thê của chị gái, nông cạn không biết chừng mực. Nếu nó hành xử có gì không phải mong anh nhẹ nhàng chỉ bảo, đừng mạnh tay.."
Anh bước lại đầu giường rót một ly rượu đỏ nhấp một ngụm, dường như nãy giờ không để tam đến lời cô ta nói, thằng thừng cắt ngang một cách bất lịch sự:"Vào vấn đề chính"
Miệng lưỡi cô ta cứng đờ, sau cùng nở một nụ cười gượng gạo, nói:"À.. chuyện là hôn sự của chúng ta vẫn tiến hành theo dự định chứ.."
Mặc Tử Hàng gần như không để tâm đến việc hôn sự, nếu những người gọi là ba mẹ anh kia muốn sao thì anh sẽ như thế đó. Dẫu sao bọn họ chính là người đã sinh thành, có lẽ cũng là người đã nuôi dưỡng anh, vậy tại sao anh phải cãi lời họ?
Hơn nữa cùng lắm cũng chỉ là một cái hôn lễ, trong nhà có thêm một cô gái được gọi là Mặc thiếu phu nhân, những thứ đó hoàn toàn không có liên quan gì đến anh, vốn cũng chỉ là một cái danh phận, nó không quan trọng đến mức để anh phải suy nghĩ.
Mặc Tử Hàng đặt ly rượu trong tay xuống, tuỳ hứng đáp:"Chuyện hôn sự, ba mẹ tôi muốn thế nào thì sẽ như thế đó. Nên lần sau nếu muốn nhắc đến chuyện này thì đến tìm gặp ba mẹ tôi"
Giang Hạ Vũ nghe vậy liền có chút không tin, thật lòng trong lòng cô vui mừng đến không kể xiết. Sẽ có ngày cô ngồi vào vị trí Mặc phu nhân, cái vị trí mà cô đã cất công tốn biết bao nhiêu công sức mới có được.
Ông trời quả thật không phụ nỗ lực của cô.
Thấy Giang Hạ Vũ vẫn đứng đờ đó mà không rời đi, Mặc Tử Hàng híp mắt:"Còn việc gì nữa?"
Giang Hạ Vũ giật mình khỏi giấc mộng, cô lắc đầu nguầy nguậy:"Dạ không có gì nữa"
"Vậy còn không mau ra ngoài?" Mặc Tử Hàng thẳng thừng đuổi cổ cô ta.
Giang Hạ Vũ hơi đỏ mặt, cúi hờ nói:"À em ra ngoài trước, anh nghỉ ngơi đi" nói rồi quay lưng đẩy cửa chạy vội ra ngoài.
Bấy giờ Mặc Tử Hàng mới có được không gian yên tĩnh, ngả người ra sofa, tay kê lên trán đầy mệt mỏi. Tình cảnh này thật nực cười, trong nhà đột nhiên lại có hai cô gái cùng xuất hiện, cả hai đều nhận anh có tình cảm với người kia.
Mặc Tử Hàng tự bật cười, chẳng lẽ trước kia anh là một con người đào hoa như vậy. Cùng lúc tán tỉnh hai chị em gái của nhà họ Giang?