• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tử Hàng đứng dưới vòi nước, để làm nước lạnh phả vào cơ thể. Hai mắt anh siết chặt, thật sự ngẫm lại những gì mà Giang Yên Nhiên nói.

Bây giờ mọi thứ với anh đều rất mông lung, nếu như cô ta thật sự tốt như lời cô ta nói, vậy thì tại sao ba mẹ anh lại căm ghét cô ta đến như vậy.

Cái tính cảnh giác của Mặc Tử Hàng bao lâu nay vẫn không đổi, anh làm việc lúc nào cũng cẩn thận và quyết đoán, chắc chắn sẽ không vì lời của cô mà suy nghĩ lại. Quyết rồi, anh tắt ngang vòi nước, vươn tay lấy một tấm khăn mỏng lau khô những lọn tóc trên đầu.

Giang Yên Nhiên lại trở ra, tiếp tục công việc của mình. Khi cô lau ngang qua phòng quần áo lúc xưa của mình, cô thấy bên trong phòng hiện giờ lại sáng đèn, nghĩ bụng không biết giờ này ai lại vào phòng thay đồ của cô.

Dứt suy nghĩ, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, quả nhiên không ai khác là Giang Hạ Vũ, nếu không phải là cô ta mới khiến cho Giang Yên Nhiên cảm thấy bất ngờ.

Cô xiết cây lau nhà trong tay, dự không quan tâm mà bỏ đi, nào ngờ khi thấy cô hai mắt Giang Hạ Vũ như loé lên, chụp lấy cánh tay cô như hai người chị em vẫn đang rất thân thiết, Giang Yên Nhiên chờ xem chị ta lại muốn dở trò gì.



"Yên Nhiên, thật đúng lúc. Em xem chị mặc bộ này có được không? Ai, ngày kia là đại tiệc mừng thọ của ông nội rồi. Nghe nói đây là tiệc mừng thọ đầu tiên nên làm rất lớn, ba mẹ còn nói sẽ công bố chị trước tất cả các quan khách, nên ngày mai nhất định chị phải thật lộng lẫy"

Lúc này Giang Yên Nhiên mới nhận ra ý đồ khoe khoang của chị ta, cười lạnh, hất tay một cái khiến cả người Giang Hạ Vũ loạng choạng ra sau. Cô xốc lại áo quần lạnh mặt hỏi lại một câu:"Công bố chuyện gì?"

Giang Hạ Vũ nghe vậy thì hiểu ra ý châm chọc của Giang Yên Nhiên, như vậy chẳng phải quá rõ cô ta chính là người chị trước mặt em gái công khai cướp chồng từ tay nó.

Nhưng cô ta vẫn vô cùng tự tin, nhếch miệng cười nói:"Yên Nhiên, em cũng biết ba năm trước, người chị yêu là Mặc Tử Hàng. Rõ ràng là chị đến trước nhưng em lại ngang nhiên cướp anh ấy từ tay chị như vậy, chị còn chưa oán trách em thì thôi, tại sao bây giờ lại còn tỏ thái độ như vậy với chị? Vốn dĩ ba năm trước cũng chính em là người nói với chị, em không bao giờ kết thân với Mặc Tử Hàng, nhưng cuối cùng thì sao, em vẫn lấy anh ta, rõ ràng là em muốn chọc tức chị!"

Giang Yên Nhiên suýt thì cười vang, cô nghiễm nhiên trả lời từng câu một:"Thứ nhất, nếu không phải chị tiêm nhiễm vào não tôi Mặc Tử Hàng là người không tốt, thì tôi đã không náo loạn như vậy. Thứ hai, tôi còn chưa từng biết chị có tình cảm với người đàn ông máu lạnh như trong lời kể của chị đấy, thì ra gu chị cũng mặn thật? chị đừng cố tỏ ra thân thiết với tôi, ân oán giữa tôi và chị, tôi tính chưa xong đâu"

"Còn chưa kể loại người như chị, tôi còn không có nhã hứng chọc tức nữa kìa. Đơn giản với những gì tôi đang có đã khiến cho chị phải ghen tỵ rồi. Xin lỗi khi phải nói tôi sinh ra ở vạch đích, còn chị sinh ra chỉ là đứa bé bị bỏ rơi, rồi được bố mẹ tôi cưu mang, sau đó thật là bất công cho họ khi bị chính đứa con gái không cùng huyết thống nhưng vẫn luôn yêu thương hết mực hãm hại. Chị đã bao giờ nghe câu nuôi ong tay áo chưa? Chị chính là u nhọt mà tôi cần phải cắt bỏ, như vậy có gì đáng để tự hào khoe khoang, lên mặt với tôi chứ?"

Hai tay Giang Hạ Vũ giấu dưới gấu váy hàng hiệu của mình siết chặt, cơ mặt cô ta dần dần thả lỏng:"Phải, cô sinh ra ở vạch đích, nhưng rồi xem, cô nhìn lại bản thân mình đi, vạch đích đó của cô cũng đã bị tôi xoá đi rồi. Bây giờ ngay cả vạch xuất phát cô còn chưa nhìn thấy nữa kìa, cứ vui vẻ và tận hưởng giây phút này đi, tôi không cần cái danh nghĩa Giang đại tiểu thư đâu, thứ tôi cần là chỗ đứng thực tế kia kìa"

Dứt lời cô ta lui ngược vào phòng đóng cửa thật mạnh trước khuôn mặt lạnh của Giang Yên Nhiên. Nhưng Giang Yên Nhiên hiện giờ chẳng có nhã hứng quan tâm đến những gì mà Giang Hạ Vũ nói, người thông minh biết mình cần nghe những gì, làm những gì.



Mọi việc lớn nhỏ trong phòng đều đã xong, Giang Yên Nhiên trở về phòng, đứng dựa vào cửa mất một lúc lâu. Thật ra cũng có chút đau lòng, cô không biết mình phải sống mà trơ mắt người đã hãm hại cha mẹ của mình đến bao giờ.

Sắp tới là đại tiệc mừng thọ của ông nội, Giang Yên Nhiên nhìn lại bộ dạng của mình, hai chân mềm nhũn không kìm được quỳ rạp xuống sàn..

Cô biết Giang Hạ Vũ kia chắc chắn đã chuẩn bị một món quà làm mọi người phải loé mắt, còn cô, hiện giờ cô chẳng có gì trong tay cả.

Sáng sớm hôm sau, Giang Yên Nhiên thức dậy trong bộ dạng đôi mắt sưng vù. Cô chạy vào phòng tắm, dội nước lạnh lên mặt sau đó ra ngoài đi chợ mua ít đồ về làm bữa ăn.

Tiện Giang Yên Nhiên muốn đi loanh quanh, tìm xem có thể mua món gì về làm quà cho ông nội.

Vừa dứt suy nghĩ, cô vô thức dừng chân ở ngay trước cửa một hội quán cờ cổ. Khi cô ngước mắt lên nhìn quán cờ cổ này, trong lòng chợt bâng khuâng một luồng suy nghĩ, hình như đã từng nghe nói ông nội thích nhất là sưu tầm những món đồ cổ.

Cô vẫn còn nhớ rõ khi ba cô còn sống đã từng hàn thuyên với vài người bạn về một quyển sách dạy đánh cờ của một đại kỳ thủ, chỉ có một không có hai, không biết hiện giờ cuốn sách đó đang nằm trong tay ai.



Giang Yên Nhiên đẩy cửa quán, đi vào trong, định bụng hỏi thăm một chút về quyển sách này xem họ có biết ai là người đang giữ nó không.

Khi nghe Giang Yên Nhiên nhắc đến quyển sách cổ đó, người đàn ông già hơi kéo kính của mình xuống nhìn cô một cách dò xét, rồi lại kéo kính lên, đưa tay vuốt râu, nói một cách am hiểu:"Sách dạy đánh cờ của đại kỳ thủ Cố Sư Ngôn cuối đời Đường bị ông chủ hội quán này thu mua. Từng có người chịu vung ra một trăm triệu mà ông ấy cũng không bán, đến nay vẫn còn ở đây. Tiểu thư, không biết là cô có nhã hứng muốn xem qua hay thật sự có niềm yêu thích nên muốn mang về nhà?"

Giang Yên Nhiên chỉ biết cười khẽ, cô ngại ngùng nói:"Thật ra không phải tôi, mà là tôi có một người ông rất thích món đồ này. Trước nay đã từng nghe danh, không ngờ nó lại đáng giá đến vậy"

Một trăm triệu cũng không bán, đoán chừng hai trăm triệu cũng sẽ không sang tay. Huống hồ trong người cô hiện giờ cũng đào đâu ra nhiều tiền như thế.

Người đàn ông lại vuốt râu, suy ngẫm một lúc rồi nói:"Xem ra cô là đứa cháu rất hiếu thảo, chắc hẳn là rất muốn làm ông nội vui vẻ. Hay là thế này, ta sẽ nói lại với ông chủ hội quán, sắp xếp cho cô và ông ấy gặp nhau thương lượng, cô thấy thế nào?"

Hai mắt Giang Yên Nhiên sáng rỡ lên, đáp lại một cách vui vẻ:"Thế thì tốt quá, bao giờ thì tôi có thể gặp ông chủ vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK