Mạc Tam Dạng nghe nói như thế, gắt gao trừng mắt nhìn Giang Tiểu Mãn, ông ta chưa kịp mở miệng, cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra.
Mạc Lệ Phong xách hành lý đứng ở cửa, thần sắc lãnh đạm không giống về nhà, ngược lại giống như là đến viếng mộ.
Mạc Lệ Phong bốn năm nay không hề trở về.
Đối với Mạc Lệ Phong mà nói, đại đội Thanh Sơn chính là nơi anh không muốn nghĩ tới nhất.
Kết hôn càng giống một cách Mạc Lệ Phong trốn tránh.
Vốn tưởng rằng mỗi tháng mình đều gửi tiền lương và phiếu hàng về, Giang Tiểu Mãn và Nguyên Bảo có thể an ổn sống trong thôn.
Lại không nghĩ tới, trên đường về sẽ được nghe tất cả những chuyện xảy ra trong gia đình mình bốn năm qua.
Nhất là mấy ngày hôm trước Mạc Linh Chi còn dùng xẻng đánh Giang Tiểu Mãn.
Mạc Lệ Phong thật không ngờ, anh không ở đây, vợ chồng Mạc Trần thị và Mạc Tam Dạng lại có thể quá phận đến nước này.
Anh lại nghĩ tốt về họ.
Mạc Trần thị nhìn thấy Mạc Lệ Phong, giống như tìm được chỗ dựa vững chắc, đắc ý nhìn Giang Tiểu Mãn một cái, sau đó chạy đến trước mặt con trai bắt đầu lau nước mắt.
“Con trai à! Con không biết người vợ này của con ác đến mức nào đâu!" Mạc Trần thị tỏ vẻ tủi thân, khuôn mặt nhăn nhúm giống như vỏ quýt sấy khô.
"Mẹ và ba con chỉ còn một đứa con trai là con, ba mẹ cũng già rồi, nên mới muốn con dâu ở lại chăm sóc, giúp đỡ một tay!”
Mạc Trần thị đương nhiên không dám nói ra chuyện mình lấy hết tiền, còn muốn con trai bỏ vợ.
Bà ta không có ngu.
“Con trai! ! ”
Chỉ là không đợi Mạc Trần thị tiếp tục tỏ ra thảm thương, Mạc Lệ Phong cũng không nhìn bà ta, trực tiếp đi tới trước mặt Giang Tiểu Mãn, lông mày khẽ nhíu lại.
“Cô thật sự muốn ly hôn sao?”
Anh đã không nhớ rõ lúc mới kết hôn Giang Tiểu Mãn trông như thế nào.
Nhưng chắc chắn không phải như bây giờ.
Giang Tiểu Mãn nháy mắt mấy cái, đây là nam chính trong sách sao?
Chồng của nguyên chủ?
Mạc Lệ Phong mặc áo sơ mi trắng nõn, cúc áo cài lên trên cùng.
Dù là mặc quần áo nhưng cũng có thể cảm giác được đường cong cơ bắp rắn chắc phía dưới lớp vải kia.
Danh Sách Chương: