Vai rộng eo hẹp chân dài.
Đó là chưa nói tới, ngũ quan Mạc Lệ Phong còn tuấn lãng, nhất là cặp mắt thâm trầm kia, hai hàng lông mày dày làm khí chất gương mặt càng thêm mạnh mẽ.
Giang Tiểu Mãn nhớ rõ, nam chính trong sách gốc là bác sĩ, tác giả dùng rất nhiều từ để hình dung cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục của nam chính.
Lúc đọc sách, cô còn không ngừng cười lạnh, thậm chí nói với bạn cùng phòng, nếu trên đời này nếu có người như vậy, cô sẽ tự đem đầu mình chặt xuống!
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Mãn sờ sờ cổ mình!
“Tôi! ! ”
Giang Tiểu Mãn liếc nhìn ba người bên cạnh, nước mắt trào ra.
Thích đóng vai nạn nhân phải không?
Để xem ai thảm hơn.
“Không phải tôi muốn ly hôn, tôi bị ép buộc! Tiền anh gửi tới mỗi tháng tôi còn chưa lấy được đồng nào thì mẹ và em gái đã lấy đi hết.
Không chỉ như thế, đừng nói việc nhà, tôi còn phải chăm sóc ruộng đất, phân bón, tưới nước đều là tôi làm.
”
Giang Tiểu Mãn vừa khóc vừa nói, tay áo trong chốc lát đã ướt đẫm.
Nguyên chủ đã trải qua những chuyện kia, cô suy nghĩ một chút liền cảm thấy tủi thân không chịu được.
Hôm nay nếu không có kết quả, thì quá không xứng đáng với những giọt nước mắt này của cô.
"Lần trước anh gửi thư nói muốn tôi đưa Nguyên Bảo vào thành phố, tôi chỉ tới báo một tiếng, xin ba mẹ chút tiền đi đường, em gái liền! "
Chuyện sau đó ai dám để Giang Tiểu Mãn nói tiếp?
Mạc Tam Dạng tại chỗ liền hét lớn một tiếng: "Đủ rồi!”
Xử lý ba người nhà họ Mạc hơi khó nhằn với Giang Tiểu Mãn, Mạc Lệ Phong chỉ vừa xuất hiện, Mạc Tam Dạng liền nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng.
Không vì cái gì khác.
Nhà họ Mạc bọn họ cũng không dám đắc tội với sự kiêu ngạo của cả đại đội Thanh Sơn.
“Lấy tiền!” Mạc Tam Dạng nói với Mạc Trần thị.
Mạc Trần thị chịu sao?
Đương nhiên bà ta không chịu rồi.
Mạc Tam Dạng nhiều năm như vậy vẫn ngụy trang tỏ vẻ nhu nhược, rồi đẩy Mạc Trần thị đấu tranh anh dũng ở phía trước.
Cũng làm cho Mạc Trần thị cảm thấy mình mới là người làm chủ trong nhà họ Mạc.
Danh Sách Chương: