Làm sao Mạc Trần thị có thể để Giang Tiểu Mãn vào thành phố được?
Đây không phải là cản trở tiền đồ của con gái bảo bối của bà ta sao?
Vừa nghĩ tới những thứ này, Mạc Trần thị liền hận Giang Tiểu Mãn.
"Tôi nói cô biết, lúc trước có đánh cô ba gậy cô cũng không nói tiếng nào, hóa ra là cô chờ đến lúc này, cố ý phá hoại tình cảm mẹ con chúng tôi còn cô vui vẻ vào thành phố hưởng phúc, có phải không?"
Mạc Lệ Phong đang muốn đứng dậy ngăn cản, đầu vai liền hạ một tay xuống.
Giang Tiểu Mãn đi lên phía trước, hừ nhẹ một tiếng: "Mẹ thử hỏi cả đại đội! Không, cả công xã xem, con Giang Tiểu Mãn có chỗ nào có lỗi với mẹ? Mùa xuân giúp ba mẹ cuốc đất canh tác gieo trồng, mùa hè làm cỏ bón phân, mùa thu thu hoạch, mùa đông nhặt củi, những thứ này mọi người đều nhìn thấy!"
Mạc Trần thị mắng Giang Tiểu Mãn thì được.
Nhưng muốn mắng cô không hiếu thuận? Vậy thì thật sự là cười rụng răng rồi.
“Mẹ đang muốn sỉ nhục con hay là mắng con trai mẹ mù mắt?”
“Khụ khụ khụ!!!”
Mạc Lệ Phong ngồi ở phía sau đang uống nước suýt chút nữa bị sặc chết.
Giang Tiểu Mãn liếc anh một cái, lại tiếp tục nói với Mạc Trần thị: "Về phần mẹ bảo con chia rẽ tình cảm mẹ con hai người, không phải con nói chuyện khó nghe, hai người có tình cảm sao?"
Giang Tiểu Mãn chưa từng thấy Mạc Lệ Phong ở cùng nhà họ Mạc, dựa vào nguyên tác cô biết Mạc Lệ Phong cũng không có cảm tình gì với Mạc Trần thị và Mạc Tam Dạng.
Chỉ coi họ là trách nhiệm của mình mà thôi.
Về phần Mạc Linh Chi, vậy thì càng không có tình cảm.
Mạc Trần thị trừng mắt, như là cóc bên ruộng, thở hổn hển không có lý do phản bác.
Cả đại đội ai không biết Mạc Lệ Phong đã lạnh lòng với nhà này?
Những người đó ngoài mặt đều khen tặng Mạc Trần thị sinh một đứa con trai tốt, sau lưng ai không nói Mạc Trần thị đầu óc có vấn đề, năm đó làm cho con lớn chết, con thứ hai quay lưng.
Mạc Trần thị chỉ vào Giang Tiểu Mãn kêu ầm ĩ, bộ dạng phát điên.
Danh Sách Chương: