Vừa nghe Mạc Tam Dạng nói lấy tiền cho Giang Tiểu Mãn?
Đây quả thực là vả vào mặt Mạc Trần thị.
“Lấy tiền con mẹ mày.
" Mạc Trần thị há mồm mắng chửi, bất chấp Mạc Lệ Phong đang ở đây, nhìn trái nhìn phải, cầm lấy chổi quét bụi trên bệ cửa sổ muốn đánh Giang Tiểu Mãn.
Giang Tiểu Mãn có giống người sẽ để mình chịu thiệt không?
Không đợi chổi rơi trên người, cô liền thét chói tai, nhanh chóng trốn đến phía sau Mạc Lệ Phong, để nam chính cấm dục trong trẻo nhưng lạnh lùng trở thành bia đỡ đạn của mình!
Vừa trốn vừa nói: "Mẹ, con sai rồi! Con sai rồi! Mẹ đừng đánh con! Đầu con đến bây giờ còn đau!”
Kiếp trước Giang Tiểu Mãn biểu diễn kịch rối cho các bạn nhỏ ở nhà trẻ, còn đặc biệt đi học mấy tiết phối âm.
Tuy giọng điệu nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở này, nhưng một giọt nước mắt cũng không có, có thể diễn giống y như thật.
Hơn nữa sự chú ý của mọi người bây giờ đều trên người Mạc Trần thị, căn bản không ai nghĩ tới đến lúc này, Giang Tiểu Mãn vẫn có thể diễn trò!
“Đủ chưa?" Mạc Lệ Phong ngữ khí nhàn nhạt, lại mang theo khí thế không thể phản bác.
Động tác của Mạc Trần thị chậm chạp lại, ngượng ngùng hẹ cây chổi trong tay xuống, còn nói thêm mấy câu tưởng như có lý: "Con trai, mẹ và ba con đều có tuổi rồi, nếu không có ai ở bên chăm sóc, con làm sao có thể yên tâm đây?"
“Có thể!" Mạc Lệ Phong cũng không cho Mạc Trần thị một chút mặt mũi: "Bên cạnh mẹ không phải còn có con gái bảo bối của mẹ sao? Có nó bên cạnh chăm sóc mẹ là được rồi.
”
Lúc này, Mạc Linh Chi một mực không dám lên tiếng cũng không chịu nổi nữa.
Đùa gì thế?
Cô ta sẽ vào thành phố.
Phải là Giang Tiểu Mãn ở lại chứ.
“Anh hai, em! ! ”
Mạc Lệ Phong đảo mắt qua, Mạc Linh Chi nhất thời giống như con gà bị bóp cổ, một tiếng cũng không dám nói.
“Nói xong rồi?" Mạc Lệ Phong hiển nhiên không muốn dây dưa với mấy người Mạc Trần thị nữa, xách hành lý hỏi Giang Tiểu Mãn: "Nguyên Bảo đâu?”
Đôi mắt Giang Tiểu Mãn vẫn còn đỏ.
Danh Sách Chương: