“Tiểu Phong này.
Sao bốn năm nay cháu không trở về?" Thím Lưu nhìn Giang Tiểu Mãn gầy đến không còn dáng người, lại nhìn Mạc Lệ Phong tuấn lãng rắn chắc.
Cho dù bà ấy có mong gia đình họ hòa thuận bao nhiêu, cũng không thể không nói với Mạc Lệ Phong những điều mẹ con Giang Tiểu Mãn phải chịu bấy lâu nay.
Cũng vì nhà họ Giang không có ai, nhà mẹ đẻ Giang Tiểu Mãn lại cách xa đây.
Nếu đổi thành con gái bà ấy lấy chồng bốn năm biến thành bộ dạng này, bà ấy sẽ cào cả nhà con rể lên mất.
Mạc Lệ Phong đương nhiên nhìn hiểu ý thím Lưu muốn nói, xấu hổ mím môi.
Anh cũng không thể nói anh kết hôn chỉ vì muốn tìm người chăm sóc cho Nguyên Bảo, sau đó trả tiền hằng tháng cho cô.
Dù chỉ nghĩ trong lòng nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Giang Tiểu Mãn.
“Lúc trước việc học nặng, sau đó cháu đi làm ở bệnh viện cũng rất bận.
Mấy năm nay cháu không gánh vác trách nhiệm của mình, là lỗi của cháu, sau này sẽ không vậy nữa.
" Giọng điệu Mạc Lệ Phong trầm xuống.
Mạc Lệ Phong sống hơn hai mươi năm nay cũng không thẹn với ai.
Người duy nhất làm anh cảm thấy có lỗi chính là Giang Tiểu Mãn.
Thím Lưu an ủi vỗ sau lưng Giang Tiểu Mãn, nhưng đụng tới đâu cũng chỉ toàn xương, trái tim vừa cảm thấy có chút an ủi lại trầm xuống.
Giọng bà ấy cũng nặng nề, nói với Mạc Lệ Phong: "Tiểu Phong, cháu cũng từng đi học ở cái đại đội Thanh Sơn này, mấy năm nay Tiểu Mãn sống cũng cực khổ, bây giờ cháu có thể đưa theo vào thành phố, nhớ phải đối với tốt với Tiểu Mãn!”
Mạc Lệ Phong nhìn Giang Tiểu Mãn vẫn im lặng đứng bên cạnh, gật đầu thật mạnh.
Hai người về đến nhà, nhìn thấy căn nhà rách nát, sân nhà lộn xộn, lông mày Mạc Lệ Phong càng nhíu chặt lại.
Giang Tiểu Mãn ôm Nguyên Bảo, nhìn dáng vẻ của anh, cho rằng người đàn ông này đang trách cô không chăm sóc nhà cửa, cũng khó chịu nói: "Không phải tôi không dọn dẹp, tôi không có thời gian!”
Mỗi ngày nguyên chủ vừa mở mắt đã bị Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi bắt ra đồng làm việc.
Ngoại trừ làm việc ở ruộng, còn phải làm việc nhà cho bọn họ.
Danh Sách Chương: