Hôm nay nhìn Nguyên Bảo chắc cũng không lớn lắm, nhưng cậu bé rất thông minh.
Là do hoàn cảnh trưởng thành, dẫn đến việc Nguyên Bảo có chút quá mức cẩn thận, mất đi sự hoạt bát ngây thơ mà trẻ con ở tuổi này nên có.
Biểu hiện cụ thể ở, trước khi Nguyên Bảo nói chuyện đều sẽ cẩn thận quan sát người nói chuyện với mình, sau khi xác định đối phương không có nguy hiểm, mới có thể mở miệng.
Lúc trước khi Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi ở đây, Nguyên Bảo chỉ sợ hãi núp bên cạnh Giang Tiểu Mãn, căn bản không dám mở miệng.
“Mẹ đang nói, Nguyên Bảo của mẹ quá đáng yêu, nên mẹ rất thích.
” Giang Tiểu Mãn cũng không biết mình còn có thể trở lại như trước hay không.
Nhưng cuộc sống luôn phải đi về phía trước.
Nguyên Bảo thẹn thùng che khuôn mặt nhỏ nhắn, phát ra tiếng cười hì hì.
Cậu bé không biết tại sao hôm nay mẹ lại kỳ quái.
Nhưng người mẹ biết cười với cậu, còn có thể nhẹ nhàng rửa mặt cho cậu, cảm giác đặc biệt tốt!
Ôm nhóc con tắm sạch đặt trên ghế nhỏ bên cạnh, lại đổi một chậu nước sạch, tắm thêm lần nữa cho nhóc con.
Nhóc con bẩn thỉu ban nãy đã biến thành một đứa trẻ đáng yêu, dễ thương rồi.
Tóc mềm mại rũ xuống, lộ ra một đôi mắt đen như quả nho, lông mi vừa dài vừa dày, nhìn tựa như một con búp bê.
Giang Tiểu Mãn nhịn không được ôm nhóc con hôn một cái, đứa trẻ này còn đáng yêu hơn mấy đứa nhóc ở nhà trẻ kiếp trước.
Lúc thằng nhóc dùng ánh mắt ướt sũng nhìn cô, gần như trái tim cô muốn mềm nhũn.
Tắm rửa sạch sẽ đứa nhỏ, Giang Tiểu Mãn cũng đói không chịu nổi.
Ôm con trai uống canh, đặt đứa bé lên giường.
Giang Tiểu Mãn bắt đầu dựa theo trí nhớ của nguyên chủ xem thử cái nhà này còn dư lại thứ gì!
Có Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi là hai tên côn đồ quấy rối, đừng hòng mong muốn cuộc sống yên tĩnh.
Mạc Lệ Phong là ai, Giang Tiểu Mãn không biết.
Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có nhiều ấn tượng.
Nhưng thành phố, nhất định phải đi!
Đó không chỉ là con đường cứu cánh duy nhất mà còn là chốn an toàn nhất để thoát khỏi mẹ con Mạc Trần thị.
Danh Sách Chương: