Không có Cảnh Hàm U, thoạt nhìn là thời cơ thích hợp để ra tay, nhưng nàng biết, lúc Cảnh Hàm U không ở bên, thường là lúc nàng bị giám sát nghiêm khắc nhất.
"Nàng không dám buông lỏng đề phòng với ta, cũng như ta không dám giao trái tim ta cho nàng." Khẽ thở dài, Thần Nhứ xoa xoa mi tâm.
Tái Phúc vào đưa trà bánh, thấy dáng vẻ nhíu mày của Thần Nhứ, cẩn thận nói: "Quận chúa đang có tâm sự sao?"
Thần Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào điểm tâm * vừa đưa đến. "Hai ngày này không gặp Giác An công chúa, ngươi đi cung Vân Hòa một chuyến, đưa đĩa điểm tâm này cho Giác An công chúa."
* điểm tâm: bánh ngọt, đồ ăn vặt
Tái Phúc cười nói: "Quận chúa, Giác An công chúa không thiếu những thứ này đâu."
"Ta biết. Cũng chỉ là tấm lòng của ta mà thôi. Thứ Giác An công chúa thiếu cũng không phải thứ ta có thể cho." Nàng đưa đĩa tới tay Tái Phúc. "Đi nhanh về nhanh, không nên chậm trễ."
"Vâng." Tái Phúc bưng điểm tâm ra khỏi thư phòng.
Tuệ tài nhân nhận được điểm tâm Tái Phúc đưa tới, nói cảm ơn. Sau khi để Tái Phúc đi về, nhìn kỹ một hồi, cũng không phát hiện chỗ nào khác thường.
Ngược lại là Giác An sau khi nhìn chằm chằm điểm tâm mấy lần, kêu lên: "Mẹ, chúng ta đưa đến cho phụ hoàng đi."
Tuệ tài nhân không hiểu, "Giác An à, con nhớ phụ hoàng đúng không?"
Giác An công chúa gật gật đầu, chỉ vào điểm tâm nói: "Phụ hoàng thích nhất bánh khoai sọ."
"Con nghe ai nói?" Tuệ tài nhân buồn cười, thời gian bà vào cung cũng không ngắn, nhưng xưa nay chưa từng nghe qua chuyện này.
"Thần Nhứ tỷ tỷ nói. Tỷ ấy bảo, thật nhiều năm trước khi phụ hoàng đi đến nước Dịch, người đã chính miệng nói như vậy." Giác An công chúa hùng hồn mà nói.
Trong lòng Tuệ tài nhân khẽ động. Bánh khoai sọ là một loại điểm tâm đặc thù của nước Dịch. Bà cũng biết làm, chỉ là xưa nay bà không biết hoàng thượng yêu thích thứ này. Chẳng lẽ… Thuận Ân quận chúa đang đề điểm bà sao?
Nghĩ tới đây, bà hôn một cái trên gương mặt nhỏ nhắn của Giác An công chúa, "Giác An, con thật thông minh."
Giác An chớp đôi mắt to, không hiểu mà nhìn bộ dáng mừng rỡ như điên của mẫu thân.
Rất nhanh, Tuệ tài nhân đã tự mình làm một đĩa bánh khoai sọ, mang theo Giác An công chúa đi thỉnh an hoàng đế.
Ban đêm lúc Cảnh Hàm U trở về, Thần Nhứ đang đánh cờ một mình ở thư phòng. Trên bàn cờ, quân đen quân trắng ở khắp nơi, đánh đến khó phân thắng bại.
"Nghe nói nàng ở thư phòng đợi một ngày. Trên người còn thương tổn, sao không dưỡng thương cho tốt?" Tay Cảnh Hàm U đặt trên bàn cờ, thành công khiến cho Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nàng muốn nghe lời thật lòng sao?" Trong con ngươi Thần Nhứ không có một chút nhu tình.
Cảnh Hàm U vô thức muốn lắc đầu. Lời thật lòng của Thần Nhứ quá tổn thương, nàng sợ phải nghe thấy.
"Vết thương dưỡng tốt rồi, nàng sẽ không thương tiếc ta nữa." Nhìn vẻ mặt Cảnh Hàm U thay đổi, Thần Nhứ nói ra lời thật lòng của nàng.
Cảnh Hàm U cảm thấy tâm tình mình hoàn toàn nổi lên rồi lại chìm xuống rồi lại nổi lên tiếp, không dừng chút nào.
Thần Nhứ trêu đùa Cảnh Hàm U, nụ cười vừa nở trên môi, người đã bị Cảnh Hàm U ôm lấy, "Ai! Đêm qua nàng đã nói sẽ không ép buộc ta làm chuyện gì nữa."
Mắt thấy nụ hôn của đối phương sắp rơi xuống, Thần Nhứ đưa một ngón tay ngăn chặn.
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, đành phải chôn mặt ở xương quai xanh Thần Nhứ cọ cọ. Thần Nhứ bị nàng cọ đến hơi ngứa, nhẹ giọng cười, giãy dụa thân thể né tránh nàng.
"Thần Nhứ, chớ lộn xộn!" Tay Cảnh Hàm U dùng sức, ôm nàng chặt hơn nữa.
Cảnh Hàm U không ngẩng đầu, nàng thở phào trong lòng một hơi. Còn tốt, Thần Nhứ còn nguyện ý đối đãi với nàng như vậy, cho dù là giả, nàng cũng hy vọng sự giả dối này sẽ luôn kéo dài.
Nàng cảm giác đầu mình bị Thần Nhứ vuốt ve, cứ như lúc trước, đôi tay kia tràn đầy thương tiếc và ôn nhu. "Hàm U, nàng nói, chúng ta hãy cùng sống yên ổn. Đã là người của nàng, ta không thể làm gì khác ngoài chấp nhận. Nhưng nàng phải nhớ, dù đã mất đi võ công, ta cũng không phải một nữ tử mặc người làm nhục. Nếu nàng không thể bảo hộ ta, cũng đừng trách ta tuyệt tình!"
Cảnh Hàm U ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt mỹ lệ nhu nhược kia, sự kiên định trong con ngươi Thần Nhứ cũng như tâm tính của nàng. "Được, ta đồng ý với nàng, nếu ta không có năng lực bảo vệ nàng, ta sẽ thả nàng đi!" Nói xong câu này, nàng lập tức đưa một tay kéo tay Thần Nhứ, kéo thật chặt. "Nhưng ta cũng muốn nói cho nàng biết, ta vĩnh viễn cũng sẽ không thả nàng đi, cho nên, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt!"
Vẻ mặt Thần Nhứ bình tĩnh, dường như đã sớm ngờ tới đối phương sẽ nói như vậy. "Ta và nàng đều phải nhớ kỹ lời nói hôm nay, nếu ngày nào đó có ai nuốt lời, trời đất bất dung!"
"Được, đều tùy nàng." Giờ phút này, tưởng tin nơi đáy lòng của Cảnh Hàm U vô cùng kiên định.
Hai người cùng nhau ăn tối, Thần Nhứ giúp Cảnh Hàm U xoa bóp bả vai và cánh tay. "Là nữ nhi thì nên có dáng vẻ của nữ nhi. Nàng cả ngày xen lẫn một chỗ với quân sĩ, càng ngày càng không giống một công chúa."
Cảnh Hàm U lúc này được nàng chăm sóc đến hồn cũng bay đi. "Ta không giống chỗ nào chứ?" Lời còn chưa dứt, trên tay đã tê rần, lại bị Thần Nhứ bấm một cái.
"Nhìn tay nàng này, đều có vết chai. Cũng không sợ các tỷ muội của nàng chê cười." Thần Nhứ nói xong, ra ngoài phân phó các cung nữ chuẩn bị một chậu nước nóng đưa vào, lại để Tái Phúc lấy ra đồ vật như một túi bột phấn đổ vào trong nước nóng.
"Ngâm tay vào đi."
Cảnh Hàm U nghe lời đưa tay vào thử nước ấm, "Thật nóng!" Nàng phàn nàn nói.
"Nóng cũng phải chịu, không bỏng được!" Thần Nhứ trừng mắt nói.
Cảnh Hàm U ấm ức mà đưa cả bàn tay vào nước. Mặc dù rất nóng, nhưng đúng như Thần Nhứ nói, cũng không đến mức bị bỏng.
Nhìn dáng vẻ ấm ức của Cảnh Hàm U, Tái Phúc ở bên muốn cười lại không dám cười, nhịn thật vất vả. Trần Tâm thì một mặt kỳ lạ, công chúa nhà mình thật là… Bộ dạng này thật quá mất mặt mà!
"Nàng cho bột gì vào vậy?" Cảnh Hàm U hỏi.
"Mấy ngày trước làm hương cao lọc ra, ta để các cung nữ phơi khô mài thành phấn, rất hiệu quả với da thịt non mịn." Nước Dịch nhiều mỹ nhân, đương nhiên cũng có đồ vật liên quan tới mỹ nhân. Cho nên người trong nước không chỉ đẹp, mà còn biết làm sao để làm đẹp.
Cảnh Hàm U bỗng nhiên hiểu ra, "Khó trách gần đây da thịt nàng càng ngày càng mịn." Lời này của nàng vốn là thuận miệng nói ra, Thần Nhứ nghe được lại lập tức đỏ mặt.
Tái Phúc và Trần Tâm ở bên vội vàng cúi đầu xuống, còn là muốn thấp bao nhiêu thì thấp bấy nhiêu. Nếu lỗ tai có thể khép, bọn họ nhất định sẽ làm cho lỗ tai khép lại.
Lúc này Cảnh Hàm U mới chú ý tới, câu nói này thuộc về lạc thú khuê phòng. Nàng cũng hơi xấu hổ, hắng giọng một cái, nói: "Trần Tâm, Tái Phúc, các ngươi đều ra ngoài cửa chờ, có việc lại gọi các ngươi vào."
"Vâng." Hai người cũng không muốn ở lại đây làm chướng mắt, vội vàng lui ra ngoài.
"Đường đường là công chúa lại ăn nói không kiêng kỵ như vậy!" Thần Nhứ cả giận.
"Ta nói đều là thật." Cảnh Hàm U tiếp tục ấm ức.
"Nàng còn nói!" Thần Nhứ hờn dỗi quay đầu, không nhìn nàng nữa.
Lần này phải để Cảnh Hàm U chịu khổ, hai tay nàng còn đang ngâm trong nước, lúc này chỉ có thể nhìn, không làm gì được.
Ngâm trọn một khắc đồng hồ, Thần Nhứ mới tới xem tay của nàng. "Được rồi, lấy ra đi."
Cảnh Hàm U như được đại xá. Các cung nữ đi vào đem chậu nước đi, rồi quy củ khép cửa phòng lại.
"Mượn dao găm dùng một lát." Thần Nhứ vươn tay.
Cảnh Hàm U chần chờ một chút, nhưng vẫn gật đầu. Là một người tập võ, đương nhiên sẽ không thiếu đồ vật như dao găm.
Một thanh dao găm tinh xảo được đưa tới trong tay Thần Nhứ. Nàng rút ra nhìn thoáng qua, "Cũng sắc bén. Tuy nhiên chỉ là vật tầm thường." Câu kế tiếp nàng không nói. Đường đường là công chúa, không có việc một thanh dao găm thượng hạng cũng không có. Hiển nhiên Cảnh Hàm U không muốn giao đồ vật sắc bén như thế vào tay nàng.
Thần Nhứ cầm dao găm, hạ đao xuống tay Cảnh Hàm U. Không thể nói không lo lắng chút nào, nhưng có điều, Cảnh Hàm U tin tưởng Thần Nhứ sẽ không hại nàng. Cho dù có thù nước hận nhà, nàng cũng tin tưởng Thần Nhứ sẽ không hại nàng.
Sau khi ngâm nước nóng, vết chai sần trên tay Cảnh Hàm U đã hoàn toàn mềm đi, Thần Nhứ cẩn thận gọt vết chai ra. Đây là một quá trình cực kỳ tỉ mỉ, không chú ý chút ít liền sẽ làm Cảnh Hàm U bị thương. Nhưng hai người không chần chờ gì, cứ như vậy mà làm từng chút, cho đến khi Thần Nhứ gọt hết vết chai trên mười ngón tay.
Đây không phải một chuyện nhẹ nhõm, Thần Nhứ bận rộn xong, trên trán đã đầy mồ hôi. Nàng tiện tay lau một cái, sai người chuẩn bị vải, băng từng ngón tay của Cảnh Hàm U.
"Đây là…" Cảnh Hàm U nhìn ngón tay của mình bị băng đến không thể cong lại, có hơi dở khóc dở cười.
"Nhẫn nhịn một chút đi, sáng mai là tốt rồi." Thần Nhứ vốn đang nói đến đàng hoàng, nhưng khi ánh mắt nhìn thoáng qua ngón tay Cảnh Hàm U, cũng không nhịn được mà bật cười.
Lúc này hai tay Cảnh Hàm U gần như vô tác dụng, đến cởi quần áo cũng là Thần Nhứ tự mình giúp. Tay Thần Nhứ vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của nàng, cực kỳ dụ hoặc.
"Thần Nhứ, nàng đừng nghịch lửa!" Hô hấp Cảnh Hàm U dồn dập.
Thần Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt như nước. "Hàm U, đừng quên mình là nữ tử. Yêu thương bản thân cho thật tốt." Nàng cười sáng tỏa, mê say cả đêm đen.
Cảnh Hàm U thật hận không thể xé rách vải trên tay. Thế nhưng khó có được đêm nay Thần Nhứ đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng không muốn phá hủy bầu không khí.
Đêm đã khuya, Thần Nhứ thiếp đi bên người Cảnh Hàm U. Cảnh Hàm U thấy lông mày nhíu chặt của nàng, khi muốn đưa tay giúp nàng vuốt mới phát hiện thảm trạng của mình. Buồn bực rút tay về, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người bên cạnh.
"Nàng càng lúc càng giống một điều bí ẩn. Lúc trước, nàng là một gốc cỏ Uẩn Kết, thanh nhã đả động người. Bây giờ, nàng lại giống như hoa Thực Cốt của nước Lịch chúng ta, yêu diễm lại mang kịch độc." Nàng thở dài, "Thần Nhứ, coi như nàng là kịch độc, cũng chỉ độc một mình ta được không? Ta tình nguyện chết trong tay nàng, cũng không muốn nhìn thấy nàng trêu chọc người khác."