Thần Nhứ bừng tỉnh, cười lắc đầu, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm. Trà ở đây đương nhiên không thể so với hoàng cung, rất chát miệng. Nhưng Thần Nhứ lại không thèm để ý. Hoàng cung có sự xa hoa của hoàng cung, dân gian cũng có sự tự tại của dân gian. Nếu có thể không gánh vác thù nước hận nhà, lá mặt lá trái * với kẻ địch, nàng tình nguyện làm một nữ nhân bình thường nhất.
* lá mặt lá trái: ý chỉ giả dối, không trung thực, dễ trở tay.
Đồ ăn còn chưa bưng lên, đã thấy một cụ già dẫn theo một cô nương mười sáu mười bảy tuổi cầu khách ăn cơm gọi bài hát, xem ra là người hát rong. Khi cầu đến bàn của Thần Nhứ và Cảnh Hàm U, Cảnh Hàm U không nói gì, Thần Nhứ lại thuận miệng gọi một bài 《 Thu lệnh khúc 》*
* dịch ra là 《 Khúc mùa thu 》
Cụ già nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: "Vị tiểu thư này, bài đó không thể hát đâu!"
Đuôi lông mày Thần Nhứ giương lên, "Vì sao không thể hát?"
Cụ già nói: "Đây là bài hát của nước Dịch, nhưng bây giờ nước Dịch đã không còn rồi, triều ta có quy định, không thể hát bất kỳ bài nào của nước Dịch trong tửu lâu trà tứ *. Người vi phạm sẽ bị kiện cáo!"
* tửu lâu là quán rượu, trà tứ là quán trà.
Thần Nhứ thật không biết quy định này. Nàng thoáng nhìn Cảnh Hàm U bên cạnh, lộ ra một nụ cười lạnh. "Nước Dịch đã mất, vậy mà ngay cả điệu hát dân gian cũng không cho. Người nước Lịch đang sợ cái gì đây?"
Cụ già không biết thân phận của nàng, nghe được câu hỏi thẳng thắn thế này liền bị dọa đến lùi về sau hai bước, mang theo cô nương đi đến bàn tiếp theo.
"Vị tiểu thư này, lời này thế nhưng phạm vào điều cấm kỵ. Nếu chúng ta đi báo quan phủ, ngươi sẽ bị kiện." Hai nam nhân bàn kia đi tới. Tuổi tác xem ra không lớn, ăn mặc cũng không tệ, nhưng vừa nhìn đã biết là thiếu gia ăn chơi, ánh mắt ngả ngớn.
Cảnh Hàm U âm thầm thở dài. Trong lòng thầm nghĩ lão già hát rong này đúng là hết chuyện để nói! Hiếm khi bầu không khí giữa hai người không tệ lắm, hắn quấy rối một cái, tất cả đều loạn lên. Đang lúc buồn bực, liền nghe được mấy câu như thế. Nàng ngẩng đầu, bắt gặp hai nam nhân đang tham lam nhìn chằm chằm Thần Nhứ, lửa lập tức bốc lên.
Với thân phận của nàng, đương nhiên khinh thường việc nói chuyện cùng hai người này, đưa mắt với Trần Tâm sau lưng một cái, Trần Tâm tiến lên phía trước nói: "Các ngươi là ai? Lại dám quấy phá tiểu thư nhà chúng ta ăn cơm."
Hai người kia thoạt đầu chỉ chú ý tới một mỹ nhân là Thần Nhứ. Quay sang thấy Cảnh Hàm U ngẩng đầu một cái, mới phát hiện vị này cũng hoàn toàn là mỹ nhân. Nhưng mà so sánh với nhau, Thần Nhứ càng nhu nhược hơn chút, mà nét đẹp của Cảnh Hàm U mang vẻ mạnh mẽ nhiều hơn.
Nghe Trần Tâm hỏi như vậy, một người cao cao trong hai người hắng giọng một cái, "Chúng ta thế nhưng có lai lịch lớn đấy. Nể tình hai tiểu mỹ nhân, ta sẽ không nói ra dọa các ngươi. Nhưng vị tiểu thư này nói bậy, nếu chúng ta bẩm báo quan phủ, sợ rằng nàng phải chịu khổ sở."
Ý nghĩa trong câu nói quá rõ ràng, tâm tình Thần Nhứ không tốt, nghe thế, cười lạnh hỏi: "Vậy các ngươi muốn thế nào?"
Nụ cười này của nàng làm hồn hai người đều bay. Người cao nói: "Kỳ thật cũng đơn giản thôi, hai vị tiểu mỹ nhân uống chén rượu cùng hai anh em ta, chúng ta coi như không có chuyện gì, thế nào?"
Ý cười của Thần Nhứ càng sâu, "Nếu không thì sao?"
Hai người nghe xong, nghiêm mặt, sắc mặt cứng rắn mà nói: "Ai, ngươi thật sự là rượu mời không uống thích uống rượu phạt! Chẳng lẽ mùi vị bị bắt đến quan phủ ăn gậy dễ chịu ư?"
Thần Nhứ nhìn Cảnh Hàm U một cái, không để ý tới hai người nữa.
Hai người quậy phá chán rồi, trên mặt đã có hơi không nhịn được, đưa tay kéo Thần Nhứ. Cảnh Hàm U tức giận, vừa định ra tay, đã thấy động tác Thần Nhứ không chậm, quơ lấy một đôi đũa, liên tước đái đả *, trong nháy mắt tay của hai người liền sưng đỏ. Lúc này cảm giác đau đớn mới truyền tới, hai người kêu oai oái, nói một câu "Ngươi chờ đó" xong, liền nhanh như chớp mà chạy xuống lầu.
* liên tước đái đả: vừa ngăn chặn đối phương vừa đánh lại.
Khán giả chung quanh vỗ tay ào ào.
Cảnh Hàm U nhìn Thần Nhứ yên lặng đặt đũa xuống, lúc này mới nói: "Kiếm pháp Phá Ngọc mà sư phụ dạy, cũng chỉ có nàng mới làm cho tinh diệu như thế."
"Có hữu dụng gì đâu? Cuối cùng vẫn là phế đi." Thần Nhứ cười khổ. Vừa rồi nàng lấy đũa thay kiếm, dùng chiêu thức của kiếm pháp Phá Ngọc bức lui hai người. Mặc dù nàng không có nội lực, nhưng thủ pháp vẫn còn. Nếu là kiếm thì chắc chắn không thể, không có nội lực chèo chống, dù là tốc độ hay cường độ đều không đạt yêu cầu. Nhưng trong khoảng cách một tấc vuông thế này, nàng vẫn có thể dùng đũa đối phó hai thiếu gia ăn chơi.
"Muốn đi không? Ta cũng không muốn gây phiền toái cho nàng." Thần Nhứ hiếm thấy quan tâm.
Cảnh Hàm U lắc đầu. "Nàng đã nói, ta phải có đủ năng lực bảo vệ nàng mới được."
"A?" Thần Nhứ dường như hứng thú, "Vậy để ta xem bản lĩnh của nàng."
Thịt rượu đã lên, hai người động đũa. Đồng thời cũng để Trần Tâm và Tái Phúc đến bàn khác ăn cơm, ngồi cùng bàn với công chúa là không hợp quy củ.
Đương lúc ăn, hai người bị đánh khi nãy đã mang theo một đám người khí thế hung hăng xông vào tửu lâu. Vừa đến liền lớn giọng, hào hùng khiêu chiến. "Tiểu mỹ nhân, nếu ngươi nhận sai, huynh đệ chúng ta liền tha cho ngươi."
Thần Nhứ không để ý tới. Cảnh Hàm U nói: "Ta mặc kệ các ngươi là ai, thức thời trở về nhanh. Nếu còn không đi, hôm nay sợ rằng đi không được."
"Ôi! Còn dám hù dọa chúng ta. Ta cho ngươi biết, thấy vị đại ca này của ta không? Cữu cữu * của huynh ấy thế nhưng là đoàn luyện * Phi Vân Kỵ! Biết Phi Vân Kỵ không? Hai người cô nương gia chắc chắn không biết. Đây chính là quân đóng giữ kinh thành của chúng ta, lợi hại lắm đó! Các ngươi đắc tội vị đại ca này, nhưng là đắc tội Phi Vân Kỵ, vậy cũng không đơn giản là bị kiện đâu, trực tiếp xử trí bằng quân pháp, hiểu không?" Người này vừa nói vừa khoa tay múa chân, khiến cho bản thân rất bận rộn.
* cữu cữu: cậu
* đoàn luyện: chức quan nhỏ trong quân đội khi xưa
Thần Nhứ không nhịn được cười thành tiếng. Ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng sang nàng, nàng thật vất vả ngưng cười, ngẩng đầu nhìn Cảnh Hàm U, nói: "Phi Vân Kỵ thật là lợi hại nha!"
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ. Mình cai quản cũng coi như nghiêm ngặt, sao lại ra một đám người cáo mượn oai hùm ỷ vào Phi Vân Kỵ như thế đây?
"Nếu người cữu cữu này lợi hại như vậy, vậy không ngại mời đến gặp nhau."
Người nọ nghe xong đưa tay lau miệng, "Nha đầu, ngươi là ai thế? Đoàn luyện đại nhân là người ngươi có thể gặp à?"
"Vậy sao?" Cảnh Hàm U thở dài, đột nhiên vỗ bàn một cái, đôi đũa của nàng nảy lên, nàng chộp lấy, vung tay đánh về phía hai người gây sự. Hai người còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy một hồi đau đớn, tay của một người trực tiếp cắm vào bức tường sau lưng.
Đũa trúc mỏng manh bao nhiêu, xuyên qua tay còn có thể cắm vào tường. Sức lực phải lớn cỡ nào chứ?
Đôi mắt Thần Nhứ hơi híp lại. "Trích Diệp Niêm Hoa, lập tức có thể đả thương người. Giang sư phụ quả nhiên bất công." Một chiêu Trích Diệp Niêm Hoa này là tuyệt kỹ bí truyền của Giang sư phụ ở thư viện Phi Diệp Tân. Lúc ấy nàng đã từng muốn học, đáng tiếc từ đầu đến cuối Giang sư phụ vẫn không dạy nàng. Không nghĩ tới lại lén lút dạy Cảnh Hàm U.
"Nàng không cần để ý. Bởi vì học cái này mà ta không được học Tiểu Mai Hoa Thủ của sư phụ, chúng ta cũng coi như bằng nhau." Sư tỷ muội đồng môn, nói ra chính là đơn giản rõ ràng.
"Bây giờ ta còn để ý cái gì đây?" Thần Nhứ thấp giọng nói một câu, vì hiện trường ồn ào nên Cảnh Hàm U nghe không rõ.
Cả đám cùng đi bên kia vội vàng rút đũa của hai người từ trên tường ra. Nhưng chỉ cần khẽ động hai người đã đau đến kêu la sang sảng, làm cho đám người không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thực khách ăn cơm trong tửu lâu vừa thấy chảy máu đã lập tức chạy trốn, ai cũng cách hai bên rất xa.
Thần Nhứ nhìn đám người bên kia loay hoay nửa ngày vẫn không rút ra được, bất đắc dĩ nói: "Trong tay các ngươi có binh khí, trực tiếp chặt đứt đũa không phải là xong sao?"
Đám người nghe xong liền bừng tỉnh, đúng vậy! Chúng ta đọ sức gì với cây đũa? Có người rút đạo chặt đứt đôi đũa, hai người rốt cuộc cũng tự do. Vừa che tay vừa cắn răng, lại để đám người tiến lên bắt Thần Nhứ và Cảnh Hàm U.
Thần Nhứ nhíu mày, không nhìn đám người khí thế hùng hổ đến gần, lại trông về phía Cảnh Hàm U, nói: "Để ta mở mang kiến thức Thiên Ba Chưởng của nàng."
"Sẽ không khiến nàng thất vọng." Cảnh Hàm U đứng dậy, đứng vững bên người Thần Nhứ, bảo vệ Thần Nhứ. Lúc này đám người đã đánh tới gần, nàng vận khí trong tay, song chưởng giơ lên, chưởng về phía hai người đứng đầu. Một tầng khí kình như từng lớp sóng to đập qua, đám người phía sau trực tiếp bị hai người đầu đụng phải cùng ngã ngửa. Lần này ngã một mảng lớn.
"Công lực thật ra tiến triển không ít." Thần Nhứ gật đầu nói, đúng như là sư tỷ đang khích lệ sư muội.
Trong đám người gây sự cũng có tên luyện võ, vừa nhìn liền biết võ công chênh lệch quá xa, nên không dám ra tay nữa.
Đoàn người lại rời đi. Trong tửu lâu cũng đã là một mảnh hỗn độn.
"Còn không đi?" Thần Nhứ hỏi.
"Ta muốn xem đoàn luyện trong miệng bọn hắn là ai." Cảnh Hàm U để tiểu nhị lần nữa bưng lên mấy món ăn, vừa rồi khói bụi quá nhiều, những đồ ăn trước đó cũng không thể dùng.
Thần Nhứ rót chén rượu, "Kính Thiên Ba Chưởng của nàng." Nói xong, chén rượu chạm vào nhau, nàng ngửa đầu uống một chén này.
Sau khi Cảnh Hàm U uống xong cũng cầm bầu rượu rót một chén cho hai người. "Kính kiếm pháp Phá Ngọc của nàng."
Hai người lại uống. Cảnh Hàm U còn đợi rót chén thứ ba, Thần Nhứ lại đưa tay chặn bầu rượu. "Lại uống tiếp là ta sẽ say đấy." Sóng mắt nàng lưu chuyển, quyến rũ đa tình. Cảnh Hàm U cau mày, dáng vẻ này của Thần Nhứ, nàng cũng không muốn người khác thấy.
Đặt bầu rượu xuống, Cảnh Hàm U gắp ít thức ăn cho nàng. "Bình thường trong cung cũng không thấy nàng ăn được cái gì, khó có dịp xuất cung, những món này nên ăn nhiều một chút."
Vẻ mặt Thần Nhứ đau khổ, "Nàng biết ta ăn không vô, tội gì gắp nhiều như vậy làm khó ta?"
Cảnh Hàm U nói: "Lúc trước ở thư viện, sư phụ còn có thể dùng sư mệnh yêu cầu nàng, bây giờ ta lại dùng cái gì để yêu cầu nàng đây?"
Cay đắng trên mặt Thần Nhứ chưa hết, "Bây giờ ta là nữ nhân của nàng, vốn nên nghe theo lời nàng. Nhưng ta kén ăn từ nhỏ, nàng giết ta cũng vô dụng."
Cảnh Hàm U nhíu mày, "Không ăn thì không ăn. Đang bình thường tại sao lại nói đến sống chết? Lòng ta nàng vẫn chưa rõ sao?"
"Lòng người dễ đổi. Hôm nay ta và nàng nâng cốc cùng vui, ai biết ngày sau thế nào?"