"Ta phải thoát khỏi vòng truy sát của đại sư huynh trước, sau đó nghĩ cách tìm chứng cứ đại sư huynh vu hãm ta, đòi lại trong sạch." Cổ Trì đáp.
Thần Nhứ gật gật đầu, đoái trông ra hiệu cho Linh Âm và Lâm Lang. Hai người hiểu ý, Linh Âm hé mở cửa dòm ngó rồi trở về bẩm báo: "Quận chúa, bên ngoài không có ai." Lâm Lang cũng xem ngoài cửa sổ, xác định không người.
"Trời tối rồi, với võ công của anh nương màn đêm chạy đi cũng không khó." Thần Nhứ tựa hồ đang hạ lệnh đuổi khách.
Cổ Trì nghe vậy lặng lẽ đứng dậy. Y vốn cho rằng Thần Nhứ sẽ giúp y, xem ra mình quả nhiên ngây thơ.
"Niệm nghĩa cùng trong võ lâm, ta nhắc anh một câu. Đại sư huynh nói anh mưu hại sư phụ, hắn có chứng cứ không?"
Cổ Trì lắc đầu.
"Vậy tại sao đệ tử Quy Hạc cốc đều nghe hắn?"
Cổ Trì nói: "Đại sư huynh nhập môn sớm nhất, uy tín hơn ta nhiều. Mà ta…"
"Mà anh luôn luôn không màng thế sự, chỉ chuyên tâm với võ học. Cổ Trì, lúc Bạch Hạc chân nhân còn sống, anh có thể làm kiếm khách xuất thế. Hiện giờ Bạch Hạc chân nhân truyền cả Quy Hạc cốc cho anh, anh chỉ có thể vào đời. Dù anh không hiểu, không muốn tiếp nhận những chuyện đó, nhưng nếu không muốn cô phụ lệnh thầy giao phó thì nhất định phải gánh vác."
Lời của Thần Nhứ cũng chẳng phải đạo lý lớn khó lường gì đó, nhưng với Cổ Trì thì lại như cảnh tỉnh giác ngộ. Trong khoảng thời gian này y luôn lẩn trốn, luôn oán giận đại sư huynh trở mặt vô tình, thậm chí oán giận vận mệnh của mình. Sư phụ để lại cục diện rối rắm cho y, làm hại y biến thành bộ dạng này. Giờ y biết rồi, mình chỉ muốn thuận lý thành chương mà kế thừa Quy Hạc cốc nhưng không muốn gánh vác trách nhiệm chủ môn Quy Hạc cốc. Lúc trước đại sư huynh chỉ trích y không phải không ai đứng bên y, nếu y tranh đấu theo lý, giữ gìn bội kiếm của chưởng môn thì chuyện không tới nước này rồi.
"Cổ Trì hiểu lời công chúa nói." Vẻ mặt Cổ Trì nghiêm túc, cúi chào tới mặt đất.
Thần Nhứ giơ tay ra vẻ đỡ, "Rõ thì đi làm. Ta tin tưởng ánh mắt của Bạch Hạc chân nhân."
Cổ Trì đi. Thần Nhứ vươn tay gom tóc dài vẫn còn nhỏ nước, áo sau lưng ướt hơn phân nửa.
Linh Âm thấy thế vội vàng cầm xiêm y thay cho nàng. Lâm Lang thì cầm khăn vải giúp nàng lau tóc.
"Người này cũng thật là, lỗ mãng hấp tấp, không ổn trọng tí nào." Linh Âm oán trách. Thần Nhứ là cành vàng lá ngọc, chỉ mặc một cái áo đơn nói chuyện với một chàng trai xa lạ như y, người này cũng không thấy thất lễ.
"Tâm tư của anh ta đơn thuần, cũng là bị sư phụ chiều hư, trước nay chưa từng trải qua biến cố." Thần Nhứ nhìn bầu trời đã tối sầm ngoài cửa sổ, "Về sau chịu suy sụp là tốt rồi." Thú thật, Thần Nhứ hâm mộ Cổ Trì. Từ nhỏ đã được Bạch Hạc chân nhân coi trọng, luôn mang theo bên người, dốc lòng dạy dỗ. Sự vụ trong môn đều không cần qua tay y, hoàn toàn vô tư lự trưởng thành. Nghĩ đến y, rồi nghĩ đến chính mình. Đối lập thế kia, ai mà ngờ được mình là một công chúa?
Chặng đường sau cũng gặp vài tên sơn tặc, may mà có Tiết Đích hộ tống, đều hữu kinh vô hiểm đi qua. Thần Nhứ ngoài mặt vô cảm, trong lòng lại thầm giật mình. Nàng cũng từng đơn độc đi đoạn đường từ Hồng châu đến Bồng châu vài lần nhưng chưa từng gặp chuyện. Chẳng lẽ hiện tại nước Dịch đã loạn tới mức này rồi sao?
Một buổi tối, người ngựa rốt cuộc tới Bồng châu. Nơi cửa thành đã sớm có thuộc hạ của thứ sử Bồng châu Lưu Đông Húc tiến đến nghênh đón. Vào phủ thứ sử, Lưu Đông Húc tổ chức tiệc rượu phong phú, Thần Nhứ nói cười vui vẻ, khen mấy câu đã khiến Lưu Đông Húc mở cờ trong bụng.
"Hạ quan nghe được những thủ đoạn lợi hại của quận chúa ở Hồng châu, đã sớm mong quận chúa đến. Thú thật, Bồng châu không thể so với Hồng châu, nơi đây núi ác nước hiểm, điêu dân khắp chốn." Lưu Đông Húc còn muốn nói tiếp nhưng lại thấy mặt Thần Nhứ trầm xuống, lúc này ông ta mới nhận ra mình nói lỡ. Trước mặt là hoàng tộc nước Dịch, mình coi khinh người nước Dịch chẳng phải là làm vị quận chúa này không vui sao. "Hạ… hạ quan nói lỡ, xin quận chúa thứ lỗi."
"Bồng châu là vùng giao tranh từ xưa. Nơi chiến trận, dân cư tất nhiên bất đồng. Lưu đại nhân, hiện giờ nước Lịch đã cai quản nước Dịch, mong đại nhân có thể đối xử bình đẳng với bá tánh, không phân khinh trọng." Thần Nhứ nói rất trịnh trọng, không có chút ý đùa giỡn nào.
"Vâng, vâng." Lưu Đông Húc vội vàng nâng chén, một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Thần Nhứ thấy thế cũng cười đổi đề tài: "Hôm nay tiệc rượu phong phú, Thần Nhứ đa tạ sự khoản đãi của đại nhân. Thời gian sau này còn phải nhờ đại nhân chiếu cố."
Tiệc tan, Thần Nhứ về Đông viện phủ thứ sử, đây là sân Lưu Đông Húc sắp xếp cho nàng. Trong phòng đã có một chàng trai đang đợi, thấy nàng tiến vào, y lập tức quỳ xuống thưa: "Vi thần Liễu Như Sa tham kiến công chúa điện hạ."
"Đứng lên đi, ngồi." Thần Nhứ cũng ngồi xuống, nhìn nam tử mặt mày như họa ở đối diện, cười bảo: "Dung mạo của Liễu tướng quân đẹp hơn trước rồi."
Liễu Như Sa đỏ mặt, y vốn nam sinh tướng nữ, cực kỳ tuấn tú, hiện giờ hai má đỏ ửng càng thêm diễm tuyệt. "Công chúa vẫn thích giễu cợt vi thần như trước."
"Khó có dịp gặp huynh, không đùa một chút chẳng phải thiệt?"
Linh Âm và Lâm Lang đều mở to hai mắt nhìn, quận chúa đã bao giờ vui đùa với một nam tử? Chàng trai trông giống nữ này rốt cuộc là ai?
Liễu Như Sa vốn là đại nội thị vệ. Sau khi Thần Nhứ về nước, y là thị vệ chuyên bảo hộ Thần Nhứ. Thần Nhứ không phải người khó ở chung, chỉ là thích đùa cợt về dung mạo của y. Nước Dịch là nơi sinh ra mỹ nhân, nam tử phần lớn phong lưu tiêu dao, mỹ lệ như Liễu Như Sa không nhiều lắm.
"Công chúa ở nước Lịch chịu khổ rồi." Liễu Như Sa lớn hơn Thần Nhứ bảy tuổi, y thật sự đau lòng cho vị công chúa y vẫn xem như một đứa trẻ này.
"Ở đâu cũng khổ. Cuộc sống của huynh chưa chắc tốt hơn ta." Thần Nhứ cười cười, "May mắn hiện tại huynh đã về bên người ta. Nói thật, huynh xem hai nha đầu của ta, tuy trung thành cần mẫn nhưng không có võ công thì rốt cuộc không tiện. Nhân thủ đi theo ta đều là hoàng đế nước Lịch phái tới, không thể yên tâm. Giờ huynh đã trở lại, ta cũng có thể bớt nhọc lòng." Nàng quay đầu nói với Linh Âm và Lâm Lang đang ngây ngẩn: "Liễu tướng quân từng là thị vệ luôn phụ trách an toàn của ta, là người một nhà."
Hai người nghe vậy rốt cuộc rõ, lập tức hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Liễu tướng quân."
Liễu Như Sa vội vàng đứng dậy đáp lễ, có hơi luống cuống tay chân. Thần Nhứ cười nói: "Được rồi, huynh ấy sợ nhất mấy nghi thức xã giao này, hai ngươi đến cách vách nghỉ ngơi đi, ta có chút chuyện phải nói với Liễu tướng quân."
Linh Âm và Lâm Lang rời đi, Liễu Như Sa ngồi lại theo ý Thần Nhứ. Không đợi Thần Nhứ mở miệng, y đã lấy một lọ thuốc trong ngực áo ra đưa đến trước mặt Thần Nhứ.
"Công chúa, vi thần nghe nói nội lực của người bị phế. Đây là Cố Nguyên Đan vi thần xin Cao thái y. Tuy không thể khôi phục nội lực nhưng có lợi với thân thể của người."
"Cao thái y… còn sống?" Thần Nhứ hơi ngập ngừng. Nàng nhớ lúc nguy cấp rõ ràng thấy Cao thái y uống rượu độc chết theo nước.
Liễu Như Sa lắc đầu. "Khi trước ông ấy động tay động chân trong ly rượu độc kia, chỉ là giả chết thôi, thừa cơ chạy khỏi hoàng cung." Y nói tới đây, hơi lo lắng hỏi: "Công chúa, người… có…"
"Huynh cho rằng ta sẽ trách ông ấy? Trách ông ấy cái gì đây? Không tuẫn quốc? Ta cũng không tuẫn quốc mà." Thần Nhứ cười khổ. "Như Sa, thiên cổ gian nan duy nhất tử *. Nhưng kỳ thật tồn tại còn cần nhiều dũng khí hơn."
* Trích từ bài "Đề tức phu nhân miếu" của Đặng Hán Nghi, nghĩa là cửa tử luôn là thứ khó qua. Ý của Thần Nhứ là chết thì khó, nhưng sống thì càng khó hơn.
"Công chúa…" Không có người ngoài, Liễu Như Sa cuối cùng không che lấp sự quan tâm với nữ tử trước mắt nữa. Y dám biểu hiện, bởi vì lòng y trong sạch. Với y Thần Nhứ là chủ tử, là em gái, không pha lẫn chút tình cảm nam nữ nào.
Thần Nhứ nhìn y, cười dịu dàng. "Không cần lo lắng cho ta." Nàng cầm lấy bình thuốc kia, "Thuốc này ta sẽ uống. Đêm nay huynh hãy lên đường, đến nước Lịch giúp ta làm một chuyện." Nàng đẩy một phong thư đã viết sẵn đến trước mặt Liễu Như Sa, "Nhớ kỹ, đi nhanh về nhanh, trước khi ta rời khỏi Bồng châu huynh phải trở lại."
Mắt Liễu Như Sa tràn đầy kích động. Lâu như vậy, y cuối cùng cũng được nghe mệnh lệnh của nàng.
Sáng hôm sau, Thần Nhứ chào hỏi Lưu thứ sử rồi dẫn Lâm Lang ra khỏi phủ thứ sử. Hai chủ tớ đi dạo ở một cửa hàng. Trong tiệm vải vóc, Thần Nhứ lật xem những vải dệt còn tính là cao cấp. Chưởng quầy thấy tướng mạo và khí chất của Thần Nhứ, lập tức cảm giác được khách hàng lớn tới cửa, tự mình qua chiêu đãi.
"Vị tiểu thư này vừa nhìn đã biết là xuất thân từ gia đình giàu có. Thế nào, đã lựa được chưa? Bên này còn có vài loại vải, đều là hàng thượng hạng từ nước Phong đó ạ." Nước Phong trồng một loại dâu mà tằm nhổ ra tơ không giống thường, cho nên người có tiền khắp các nước rất thích mua tơ lụa nước Phong.
Thần Nhứ theo chưởng quầy đến bên đó lật lật, hỏi: "Chưởng quầy, ta muốn tìm một loại vải tên "Bích Hải Ti", không biết chỗ ông có không?"
Chưởng quầy nghe xong thoáng sửng sốt, trên dưới đánh giá Thần Nhứ một lần nữa, cười nói: "Tiểu thư quả nhiên là người bất phàm. Chờ một chút, tôi đi hỏi chủ nhân coi có không." Chưởng quầy vội vàng dặn tiểu nhị tiếp đón Thần Nhứ và Lâm Lang rồi chạy vào nhà sau.
Không bao lâu, chưởng quầy quay lại cười bảo: "Tiểu thư, chủ nhân của chúng tôi cho mời."
Hậu viện tiệm vải, hoa cỏ xanh tốt mọc um tùm. Một cô gái mềm yếu đang ngồi trên ghế tre ở hoa viên thêu hoa. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Thần Nhứ đầy kinh ngạc. Xua tay đuổi chưởng quầy, cô gái quỳ xuống thưa: "Người liên lạc ở Bồng châu Thẩm Oánh tham kiến công chúa điện hạ."
Thần Nhứ bảo nàng miễn lễ, hai người ngồi xuống, có nha hoàn dâng nước trà. Thẩm Oánh rót đầy một ly đưa Thần Nhứ.
"Trà Thiên Khương." Thần Nhứ cười uống một ngụm, khen: "Đã hơn một năm không được thưởng thức hương vị này."
Thẩm Oánh cười cười, "Biết công chúa thích trà này, thuộc hạ cố ý học, nghĩ có một ngày có thể hầu hạ người."
"Cô vẫn khoẻ chứ?" Thần Nhứ không nóng lòng nói chuyện quốc gia. Những người nàng để lại sống không nhẹ nhàng hơn nàng.