"Công chúa, quận chúa biến mất rồi!" Vừa thấy Cảnh Hàm U về, Tái Phúc và Linh Âm đã run giọng nói.
"Biến mất?" Cảnh Hàm U đẩy hai người ra, sải bước tiến vào tẩm điện. Chỉ thấy chăn trên giường lộn xộn, chẳng bắt gặp bóng dáng quen thuộc kia. "Chuyện gì xảy ra?" Trái tim Cảnh Hàm U đột nhiên nhảy lên, nhưng vẫn ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
"Khi nãy ạ, nô tỳ muốn đánh thức quận chúa dùng bữa, lúc đi vào quận chúa đã mất tăm hơi. Chúng nô tỳ đã tìm khắp cung Vũ Yên nhưng vẫn không thấy quận chúa." Tái Phúc bẩm báo.
Cảnh Hàm U nhìn giường chiếu trống trơn, chẳng biết suy nghĩ cái gì. Bỗng, nàng quay đầu hỏi Tái Phúc và Linh Âm, "Lần cuối các ngươi gặp Thần Nhứ là khi nào?"
Linh Âm không nói gì, nghiêng đầu nhìn Tái Phúc.
Tái Phúc đáp: "Bẩm công chúa, quận chúa uống thuốc xong, bảo rằng mùi thuốc trong phòng quá nồng. Mùa xuân gió lớn, chúng nô tỳ không dám tùy ý mở cửa sổ, cho nên nô tỳ sai người đến hoa phòng lấy bồn hoa tươi về bày biện. Khi đó quận chúa còn êm đẹp ngồi trên giường, về sau nô tỳ không vào nữa."
Ánh mắt Cảnh Hàm U trông về phía Linh Âm.
Linh Âm đáp: "Sáng nay nô tỳ bị cục Thượng Thực * điều đi hỗ trợ, vừa mới trở về ạ."
* cục Thượng Thực: quản lý vấn đề ăn uống trong cung, ngoài ra còn quản lý rượu và y dược.
Lúc này, Trần Tâm ở một bên nói: "Công chúa, hoa này hình như có vấn đề."
Cảnh Hàm U đi đến cạnh bàn, lập tức ngửi được một hương thơm xông vào mũi. Nàng vội vàng che miệng mũi, "Đây là hoa gì? Thơm như vậy."
Tái Phúc thưa: "Là hoa Bồng Lai ạ. Người ở hoa phòng nói hoa này hương nặng, thích hợp xua tan mùi thuốc nhất, cho nên nô tỳ mới lấy ra."
Cảnh Hàm U dạo quanh bình hoa một vòng, sắc mặt đột ngột biến đổi, tức khắc dặn dò: "Trần Tâm, ngay lập tức truyền lệnh cho Phi Vân Kỵ phong tỏa chặt chẽ từng cửa thành của đế đô, ra vào đều phải điều tra kỹ càng."
"Vâng." Thấy nét mặt chủ tử nhà mình khác thường, Trần Tâm không dám trễ nải, lập tức ra cửa truyền lệnh.
Cảnh Hàm U nháy mắt sai người mời Trần thái y quen biết tới, bảo hắn kiểm tra bồn hoa Bồng Lai kia. Kết quả kiểm tra của Trần thái y là hoa bị người động tay động chân, đổ thuốc bột có khả năng khiến người hôn mê lên. Có điều thuốc bột ấy là thượng phẩm, bay hơi theo hương hoa, đợi đến lúc Cảnh Hàm U trở lại thì đã bay gần hết. Thế nên Cảnh Hàm U không phải phát hiện vấn đề qua hương thơm, mà là thông qua thuốc bột còn lại trên hoa lá.
"Công chúa, thuốc bột này được gọi là 'Xuân Phong Tuý'. Chỉ một ít cũng đủ làm người ta hôn mê. Nếu hít nhiều thì rất có thể mãi mãi không tỉnh lại." Vẻ mặt Trần thái y nghiêm túc.
"Làm phiền Trần thái y." Cảnh Hàm U khoát tay để người đưa Trần thái y ra ngoài. Nàng xoay người lại, một cái tát đánh vào mặt Tái Phúc. Tái Phúc vội vàng không kịp chuẩn bị, người ngã ngang.
Cung nữ thái giám bên cạnh sợ đến mức trái tim run rẩy, nhưng không một ai dám tiến đến đỡ. Tái Phúc té trên mặt đất không nhẹ nhưng cũng không dám kêu đau. Nàng ta bò dậy từ dưới đất, quy củ mà quỳ, cúi đầu, đến cầu xin tha thứ cũng không dám thốt ra.
"Nói, hoa Bồng Lai là sao?" Giọng Cảnh Hàm U vô cùng âm u.
Tái Phúc run rẩy, đây là lần đầu tiên nàng ta chứng kiến một Cảnh Hàm U như thế. "Bẩm công chúa, nô tỳ… nô tỳ thật sự không biết. Trước đó nô tỳ đều nói thật, tuyệt đối không dám dối gạt nửa câu."
Tay Cảnh Hàm U nắm thành đấm thật chặt, "Gia Hỉ, dẫn người đi theo cô ta đến hoa phòng tìm người!"
Gia Hỉ là nhất đẳng thái giám trong cung Vũ Yên, ngày thường làm việc rất đắc lực, hơn nữa võ công không tệ. Giờ phút này hắn nói tiếng vâng, kéo Tái Phúc ra khỏi cửa.
Ánh nhìn bất thiện của Cảnh Hàm U lại đưa về phía Linh Âm. Linh Âm lập tức quỳ rạp xuống đất, "Công chúa, nô tỳ có chết cũng không mưu hại quận chúa."
"Ngươi là người Thần Nhứ tự mình đề bạt, xuất thân của ngươi ta không hỏi, ta chỉ nói cho ngươi biết, nếu Thần Nhứ xảy ra chuyện gì, dù có liên quan tới ngươi hay không, ta đều sẽ để ngươi chôn cùng." Tiếng nói Cảnh Hàm U vững vàng, hoàn toàn không nghe ra cảm giác tức giận, nhưng Linh Âm lại thấy mỗi một chữ đều đập vào lòng mình.
"Nếu quận chúa gặp chuyện, nô tỳ đương nhiên sẽ sống chết có nhau."
"Sống chết có nhau? Lời này không nên là ngươi nói." Cảnh Hàm U lạnh lùng nhìn nàng một cái, đi ra ngoài.
Hoàng thượng thu được tin tức Thần Nhứ mất tích cũng kinh ngạc không thôi. Cảnh Hàm U đến xin điều tra hậu cung, hoàng thượng có hơi khó xử. Thần Nhứ có quan trọng đến đâu cũng chỉ là một công chúa mất nước, giá trị trong cung này chỉ là đồ chơi của Cảnh Hàm U mà thôi. Vì một món đồ chơi mà đi điều tra hậu cung, thế chẳng phải trò đùa?
"Nhu Gia, loại chuyện như điều tra hậu cung còn phải bàn bạc kỹ hơn. Trước mắt quan trọng nhất là tìm ra manh mối, tìm hiểu nguồn gốc, ấy mới là thượng sách."
"Phụ hoàng, manh mối nhi thần sẽ tra. Nhưng nhi thần cảm thấy trước mắt trọng yếu nhất là tìm được Thần Nhứ." Đối mặt với hoàng đế, thái độ của Cảnh Hàm U không thể cứng rắn.
Hoàng thượng gật đầu. "Nhu Gia, tâm tình của con trẫm hiểu được, nhưng chuyện điều tra hậu cung còn phải thận trọng."
Cảnh Hàm U không dong dài nữa, hành lễ lui ra ngoài. Nàng tất nhiên có thể tiếp tục tranh thủ, nhưng chẳng còn thời gian đợi người nữa. Đối với một Thần Nhứ không có võ công, thêm một giây đồng hồ cũng là nguy hiểm.
Tin Thần Nhứ mất tích rất nhanh đã truyền khắp hậu cung. Ân Khang công chúa và Đoan Thận công chúa bình thường có quan hệ khá tốt với Thần Nhứ đều tới hỏi thăm tình huống. Cảnh Hàm U bảo Linh Âm thuật lại chuyện đã xảy ra, nàng thì tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Bên Gia Hỉ đã có kết quả. Tất cả thái giám trong hoa phòng đều bị điều tra, không có tiểu thái giám tặng hoa cho Tái Phúc.
"Tính toán thật sự chu đáo chặt chẽ." Cảnh Hàm U thở dài.
Đoan Thận công chúa kề bên nói: "Xem ra đây là kế hoạch mưu đồ đã lâu. Chỉ có ngày ấy chúng ta đều phải dự lễ, muội tất nhiên không ở cạnh Thần Nhứ. Linh Âm bình thường ở bên Thần Nhứ thì bị điều đi cục Thượng Thực, Tái Phúc lại bị người lợi dụng, vòng vòng đan xen, không biết đã mưu tính bao lâu."
Ân Khang công chúa cũng gật đầu. "Đầu sỏ sau màn nhất định là người trong cung. Hơn nữa…"
"Hơn nữa còn hết sức căm thù Thần Nhứ." Cảnh Hàm U tiếp lời. Nói đến đây, ba người liếc nhìn nhau, trong đầu đều hiện lên một cái tên - Phùng quý phi.
Nói đến từ lần trước náo loạn không có kết quả, Phùng quý phi thực sự im ắng quá lâu. Cảnh Hàm U hoàn toàn có lý do hoài nghi bà ta.
Nhìn Cảnh Hàm U xoay người muốn đi, Ân Khang công chúa giữ nàng lại. "Nhu Gia, muội muốn đi đâu?"
Cảnh Hàm U cười khổ, "Đại tỷ, tỷ yên tâm, ta không phải đi tìm Phùng quý phi."
"Vậy muội là…" Đoan Thận công chúa cũng hỏi.
"Có phương hướng rồi, ta tự có cách điều tra rõ chuyện này." Cảnh Hàm U nhìn qua hướng điện Tiêu Lan điện, ánh sáng trong đôi mắt lóe lên liền biến mất.
Từng mệnh lệnh hạ xuống, người ngoài hoàn toàn không ngờ Cảnh Hàm U có thể điều động nhiều nhân lực như vậy trong hậu cung.
"Công chúa, hoàng hậu nương nương mời người đi cung Đoan Hoa." Một tiểu cung nữ cung Đoan Hoa tới truyền lời.
Cảnh Hàm U gật đầu, sai người dẫn theo Tái Phúc cùng đến cung Đoan Hoa.
Trong cung Đoan Hoa, hoàng hậu đã cho lui những kẻ khác, chỉ để lại một Phụng Linh hầu hạ ở bên. Trông thấy Tái Phúc, đôi mắt hoàng hậu híp híp, "Nhu Gia, con đây là ý gì?"
Cảnh Hàm U làm lễ, "Mẫu hậu, nhi thần đánh thuộc hạ của người, là tự mình đến thỉnh tội."
Vừa rồi Cảnh Hàm U tát một cái thế nhưng là dùng toàn bộ sức lực, nửa bên mặt của Tái Phúc sưng lên cả.
Hoàng hậu thở dài, "Bổn cung cũng là bất đắc dĩ. Nhu Gia, mặc dù bổn cung ghét Dịch Già Thần Nhứ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc hại cô ta. Tái Phúc là người bổn cung phái đi, nhưng bổn cung không hề sai cô ấy đi hại người."
"Bồn hoa có độc trong tẩm điện là Tái Phúc đặt. Nhi thần mặc kệ có phải cô ta cố tình hại người hay không, cũng mặc kệ có phải có kẻ sai khiến cô ta làm thế hay không. Tóm lại cô ta đã khiến Thần Nhứ chịu tổn hại, đó chính là sai lầm thấu trời của cô ta. Cô ta là người của mẫu hậu, cho nên nhi thần đưa đến giao cho mẫu hậu xử trí. Nhi thần còn phải tìm kiếm tung tích của Thần Nhứ, sau sẽ đến thỉnh an mẫu hậu. Nhi thần cáo lui." Dứt lời, nàng không đợi hoàng hậu đồng ý, trực tiếp rời khỏi cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu nhìn Tái Phúc quỳ trên mặt đất, tiếc hận lắc đầu. "Lời Nhu Gia nói ngươi nghe rõ chưa? Bổn cung tin ngươi không cố ý hại Dịch Già Thần Nhứ, nhưng là ngươi ngu xuẩn để kẻ khác thừa cơ ra tay. Tính tình Nhu Gia bổn cung hiểu rõ, nó đưa ngươi tới là cho bổn cung thấy thái độ. Đồng thời, nó cũng muốn bổn cung cho một thái độ." Hoàng hậu thở dài, "Tái Phúc, suy cho cùng ngươi vẫn là người bổn cung phái ra, bổn cung tạm thời không giết ngươi. Về phần ngươi có thể sống bao lâu, vậy phải xem xem ngươi có thể lấy công chuộc tội không."
Tái Phúc mãi không lên tiếng lúc này đột nhiên ngẩng đầu, "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ phải làm thế nào?"
"Tìm ra thái giám đưa cho ngươi hoa Bồng Lai."
"Nhưng mà…" Tái Phúc mờ mịt, nàng ta đã gặp tất cả thái giám ở hoa phòng, nào có tên đó.
Hoàng hậu không có hứng thú tiếp tục hướng dẫn Tái Phúc nên làm gì. Bà quay đầu nhìn Phụng Linh, "Ngươi dạy cô ấy đi."
"Vâng." Phụng Linh đi tới bảo: "Ý của nương nương là ngươi hãy truy tìm tất cả thái giám trong cung, kẻ kia có thể xuất hiện trong hoa phòng mà không bị người ta phát hiện, khẳng định là kẻ thường qua lại trong cung."
"Nhưng… trong hậu cung biết bao nhiêu thái giám, đợi nô tỳ tìm xong chẳng phải chậm trễ thời gian tìm kiếm quận chúa?" Tái Phúc vẫn không hiểu.
"Bổn cung muốn ngươi tìm chẳng qua là muốn cứu ngươi mà thôi." Hoàng hậu bất chợt lạnh lùng nói một câu.
Tái Phúc đến cùng không tính là quá ngốc, vừa nghĩ thế đột ngột hiểu ra, rồi cảm giác sau lưng trở nên lạnh lẽo. Ý của hoàng hậu là vốn không định giúp Nhu Gia công chúa tìm kiếm Thuận Ân quận chúa. Làm như vậy hoàn toàn là trì hoãn thời gian.
Trong lòng mọi người đều tỏ, Thần Nhứ mất tích nhất định là bị người bắt đi. Thế thì hiển nhiên đối phương sẽ không bắt nàng ra ngoài rồi chăm sóc thật tốt. Muốn hủy diệt một người - nhất là một cô gái - thật sự có rất nhiều cách. Đợi đến khi Tái Phúc phân biệt hết tất cả thái giám, đoán chừng mộ phần của Thần Nhứ đã dài cỏ rồi.
Lúc này Thần Nhứ chậm rãi mở mắt. Nhúc nhích tay chân, phát hiện không có gì lo ngại. Nàng ngồi dậy, thấy mọi trang hoàng trong phòng. Đây cũng là một toà nhà của gia đình giàu có. Bày biện nom khá đẹp đẽ, nhưng không tính là tuyệt đỉnh. Loại nhà này trong đế đô không có một ngàn cũng có tám trăm.
Thần Nhứ chẳng vội vã xuống giường, đối phương không trói nàng nhất định là có điều chắc chắn, cơ thể nàng chưa hồi phục, thực sự không nên làm chuyện tốn công vô ích.
Đương lúc suy nghĩ, cửa bị đẩy ra, một nữ tử đi đến. Thần Nhứ nhìn thoáng qua, xác định mình không nhận ra người này.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Sư tỷ mất tích, sư muội rất sốt ruột.