Vừa thấy con gái trở về, ba Tiết hết sức hài lòng, mẹ Tiết thì nhìn phía sau con gái, không thấy Hoắc Lương bà liền hỏi: “Hoắc Lương đâu?”
Tiết Tiểu Tần nói lẫy: “Chết rồi ạ.” Sau đó liền chui vào phòng mình không chịu ra.
Đừng tưởng mẹ Tiết ngày thường ăn nói lớn tiếng mà lần bà là người nóng nảy, đó là do ba Tiết và Tiết Tiểu Tần tốt tính. Nhưng một khi ba Tiết hoặc Tiết Tiểu Tần thật sự nổi giận, mẹ Tiết lập tức từ sư tử Hà Đông biến thành cừu con. Bà nhìn cửa phòng đóng chặt của con gái, lo lắng nói chuyện với ba Tiết: “Sao vậy? Vợ chồng son cãi nhau hả ông?”
Ba Tiết sờ cằm trầm ngâm: “… Bà cả thấy tính tình thằng rể mình như vậy sẽ cãi nhau được à?”
Mẹ Tiết: “…” Cũng đúng.
Hai ông bà mắt to trừng mắt nhỏ hơn mười giây, rất ăn ý đứng dậy. Một người đi gõ cửa phòng con gái, một người cầm điện thoại gọi cho con rể.
Gọi liên tục mấy cuộc mới có người bắt máy, biết được Hoắc Lương vừa giải quyết xong một ca phẫu thuật. Anh vừa về phòng làm việc thì không thấy Tiết Tiểu Tần đâu, đang cảm thấy khó hiểu thì mẹ vợ gọi điện tới.
Hoắc Lương mặc áo khoác trắng chưa kịp thay, mặt không biểu cảm sắp xếp lại giá sách, nhìn mấy thẻ đánh dấu sách vì đương sự vội vã rời đi không kịp cất vào rơi trên mặt đất. Hoắc Lương khom lưng nhặt mấy thẻ đánh dấu sách lên, ánh mắt thoáng dịu dàng nhưng ngay sau đó lại lạnh như băng.
Anh cẩn thận đặt thẻ đánh dấu sách vào lòng bàn tay, thổi thổi lớp bụi dính bên trên rồi kẹp vào sách. Anh nói với mẹ Tiết sẽ qua đó ngay, Hoắc Lương cởi áo khoác trắng, ghét bỏ mùi máu tanh trên người mình nhưng bây giờ anh không có thời gian tắm rửa.
Vừa ra khỏi phòng làm việc, Hoắc Lương thất y tá trưởng đi tới, bà cười híp mắt: “Bác sĩ Hoắc, vừa rồi…” Lời còn chưa nói hết, Hoắc Lương đã xoải bước biến mất trước mặt bà. Y tá trưởng hoài nghi không biết mình có nhìn thấy bác sĩ Hoắc hay không?
Khi Tiết Tiểu Tần không vui cô sẽ tự nhốt mình lại để tự điều chỉnh cảm xúc, nhưng lúc này mặc kệ cô làm gì cũng không thể điều chỉnh được. Ba Tiết ở bên ngoài gõ cửa nhưng không nghe tiếng cô trả lời, nhưng dám làm phiền cô, ông chỉ nói ba ở phòng khách chờ con, kế đó quay người rời đi.
Nghe tiếng bước chân của ba càng lúc càng xa, Tiết Tiểu Tần mới vùi mặt vào gối đầu khóc rống, vừa khóc vừa mắng Hoắc Lương khốn kiếp.
Bởi vì khóc quá chuyên tâm nên cô không nghe thấy âm thanh chìa khóa xoay mở cửa. Cho đến khi có người ôm cô lên, Tiết Tiểu Tần giật mình, tức giận trừng Hoắc Lương: “Anh tới đây làm gì?”
Hoắc Lương nhìn cô không nói lời nào, ánh mắt nuông chiều, Tiết Tiểu Tần nhìn thấy ánh mắt này liền phát bực, làm như người đuối lý không phải Hoắc Lương mà là Tiết Tiểu Tần cô cố ý gây sự. Cô giận đến nước đánh Hoắc Lương, quả đấm nện vào đầu vai anh cố sức giãy dụa không cho anh ôm. Hoắc Lương mím môi mỏng không rên một tiếng, để mặc cho cô đánh đấm cấu véo giẫm đạp. Vì cô giãy dụa quá mạnh nên anh đặt cô lên giường, dùng chân ngăn chặn hai chân Tiết Tiểu Tần, một tay nắm hai cổ tay trắng nõn của cô đưa lên đỉnh đầu. Sau đó, nhìn cô thở phì phò.
Tiết Tiểu Tần bị người nào đó chế trụ, trong lòng trừ bỏ khó chịu thì chính là khó chịu, nước mắt lạch cạch rơi xuống: “Anh là đồ khốn… Anh làm sai còn dám ôm em!”
“Anh làm sai chuyện gì?” Hoắc Lương thật sự không biết mình làm sai chuyện gì. Anh vừa nghe Tiết Tiểu Tần tức giận liền cuống cuồng, mấy lần vượt đèn đỏ tranh thủ về nhà vợ.
Anh có thể để mặc cô đánh đấm thỏa thích, nhưng khi cô khóc… Anh hoàn toàn không biết phải làm sao, buộc lòng cúi đầu lên hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô. Anh hi vọng nụ hôn này có hiệu quả.
Tiết Tiểu Tần bị anh hôn, lửa giận vô cớ bốc lên. Cô tức giận muốn há miệng cắn anh nhưng không nỡ, Hoắc Lương lợi dụng cơ hội này công thành đoạt đất. Khi cô nằm dưới người anh không sức phản kháng, mau chóng mềm nhũn thành nước. Đôi mắt đẹp mơ màng, gò má mang theo sắc hồng nhạt, tội nghiệp giống con nai nhỏ ngơ ngác nhìn anh.
Hoắc Lương hỏi: “Vì sao em tức giận?”
Giọng điệu của anh trước sau như một, Tiết Tiểu Tần như bị giội một gáo nước lạnh liền tỉnh táo. Nhìn bộ dạng ‘anh rất vô tội’ của Hoắc Lương cô càng giận hơn: “Anh còn dám nói! Anh như thế là lừa gạt cưới đấy!”
Vì lo sợ ba mẹ ở bên ngoài nghe được, Tiết Tiểu Tần nhỏ giọng gầm nhẹ. Bộ dáng giống như con mèo nhỏ xù lông, rất đang yêu.
Hoắc Lương càng khó hiểu: “Anh… Lừa cưới?”
“Sao anh không nói cho em biết anh đã có người trong long? Trước khi kết hôn, vì sao anh không nói? Sớm biết như vậy em sẽ không gả cho anh! Hiện tại thì hay rồi, anh giấu diếm em ‘ngoại tình’…”
“Chờ đã.” Hoắc Lương kêu ngừng không ngớt: “Ngoại tình gì? Ai ngoại tình…?”
“Đương nhiên là anh!” Cô không thể tin được anh còn muốn bác bỏ, Tiết Tiểu Tần hận không thể cắn xé thịt trên người anh. Người đàn ông này nhìn bề ngoài có vẻ trung thành, trong lòng lại là người đàn ông cặn bã! Vừa nghĩ tới chuyện mình không hiểu rõ con người này, Tiết Tiểu Tần hận không thể ngất xỉu cho xong: “Em biết hết rồi, anh còn muốn lừa gạt em!?”
Hoắc Lương cực kì bất đắc dĩ: “Em biết cái gì?”
“Anh ngoại tình…!” Tiết Tiểu Tần lặp lại một lần nữa, nhìn thái độ bình tĩnh của Hoắc Lương cô giận đến mức muốn hét lên: “Anh, anh, anh, anh còn dám không thừa nhận? Anh dám nói anh không có ngoại tình? Vậy thì đống sách manga trong phòng làm việc của anh là của ai? Mấy tờ giấy kẹp ở bên trong là ai viết? Giấy tỏ tình của con gái người ta gửi anh đều giữ gìn quý trọng, anh còn nói anh không thích cô ấy!”
Nói thật, khi hỏi câu cuối cùng Tiết Tiểu Tần hi vọng Hoắc Lương sẽ bác bỏ. Nhưng, người đàn ông này cư nhiên gật đầu: “Anh rất thích.”
Sấm sét giữa trời quang.
Tiết Tiểu Tần mất đi hơi sức giãy dụa, nhìn Hoắc Lương, miệng chậm rãi bẹp bẹp, cảm xúc cố gắng đè nén tan vỡ, cô khóc òa lên. Cô bị tên lừa đảo này gật mất thân lẫn trái tim… Cô muốn đóng gói hết tài sản của Hoắc Lương rời đi!
Nhìn Tiết Tiểu Tần khóc đau lòng như vậy, Hoắc Lương thở phào nhẹ nhõm. Tiết Tiểu Tần thấy Hoắc Lương thở phào nhẹ nhõm, cô tức muốn nổ phổi. Cô khóc thành bộ dạng này mà tên cặn bã kia có thể thả lỏng? Ngay lúc cô định mắng anh để trút giận, Hoắc Lương lau nước mắt cho cô nhưng anh không khăn cũng không sử dụng tay mà là dùng lưỡi.
Nước mắt có vị mặn, nhưng Hoắc Lương nếm lại có vị ngọt.
Tiết Tiểu Tần nghĩ thầm, anh không cho tôi sống tốt, anh cũng đừng hòng sống thoải mái, dám gạt tôi xem tôi đánh chết anh! Cô đang muốn cắn anh một ngụm, đột nhiên Hoắc Lương dùng ngữ điệu gần gũi: “Dù em vui mừng cũng đừng khóc như thế, khóc nhiều sẽ không tốt cho mắt.”
Tiết Tiểu Tần tức giận đến lòng dạ đau thắt, té ra anh nghĩ rằng cô vui mừng nên khóc lóc?
“Hoắc Lương, em xx cả nhà anh!”
“Anh không có người thân, em muốn lấy cái gì để xx?” Vẻ mặt Hoắc Lương lạnh lùng, nghiêm cẩn nói.
Tiết Tiểu Tần: “…” Mẹ ơi, tới cứu con với! Hoắc Lương bị bệnh thần kinh rồi!
Bị anh nói như vậy, cô không khóc được nữa. Cô rất muốn hỏi, anh dựa vào cái gì mà dám nói cô vui mừng phát khóc. Tiết Tiểu Tần không thể cử động nên trừng mắt nhìn anh, đôi mắt vốn to tròn vì giận dữ mà trở nên xinh đẹp động lòng người, phảng phất như có thể thiêu đốt Hoắc Lương cháy không còn một mảnh.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Trước tiên, Hoắc Lương dỗ Tiết Tiểu Tần ngừng khóc. Sau đó, anh cảm thấy mình nói chuyện không đủ dịu dàng, lập tức chêm thêm một câu: “Ngoan.”
Ngoan ngoan ngoan, ngoan cái đầu anh á!
Thấy Tiết Tiểu Tần còn trừng mình, Hoắc Lương rất nhân tính hóa thở dài một hơi, dùng ánh mắt ‘trẻ con không hiểu chuyện’ nhìn Tiết Tiểu Tần: “Chưa từng thấy người nào như em, tự ghen với bản thân mình.”
Tiết Tiểu Tần ngu người: WTF? Anh nói cái gì thế? Excuse me?
“Anh giải thích rõ ràng cho em, cái gì gọi là tự ghen với bản thân mình?” Cô làm chuyện ngu xuẩn đó hồi nào hở?
Ánh mắt Hoắc Lương có lẽ được phiên dịch thành: Mặc dù em vừa trẻ con lại thích ăn dấm chua của chính mình, nhưng anh rất yêu em, thế nên anh sẽ bao dung cho em.
“Mấy tờ giấy đó đều do em viết, lẽ nào em không nhận ra chữ viết của mình?”
Nghe anh nói như vậy, cố gắng nhớ lại những chuyện trước kia của mình, lúc này mới phát hiện có chỗ là lạ. Hèn gì cô cảm thấy mấy chữ đó nhìn quen mắt… Không ngờ mấy chữ đó là nét chữ của cô! Thế nhưng —— làm sao có thể?
“Em chưa từng viết mấy thứ đó!”
Ngoại trừ Hoắc Lương, cô chưa từng yêu đương làm sao có thể viết mấy câu lời ngon tiếng ngọt?
“Anh có nhớ nhầm hay không? Mấy thứ đó đâu phải do em viết?”
“Là em viết.” Hoắc Lương rất kiên trì.
Tiết Tiểu Tần thấy anh kiên trì như vậy, bản thân cô bắt đầu mơ hồ. Thậm chí nhìn vào ánh mắt cam kết của anh khiến cho cô bắt đầu hoài nghi bản thân. Chữ này tuyệt đối đúng là do cô viết, từ lúc bắt đầu học vẽ, cô đã tự tạo kiểu chữ riêng dành cho mình. Lúc đó cô giận quá mất khôn nên không nhận ra chữ viết của mình… Nhưng cô thật sự không có ấn tượng!
Não hoạt động nhanh gấp mấy lần, kế đó Tiết Tiểu Tần không tức giận, rất nghiêm túc hỏi Hoắc Lương: “Trước kia, chúng ta là một đôi tình nhân, nhưng vì một nguyên nhân nào đó nên em mất trí nhớ? Anh quá nhớ em nên tìm cơ hội đến gần em. Về sau, chúng ta kết hôn, anh giữ mấy tờ giấy kia lại làm kỉ niệm hả?”
Hoắc Lưng suy nghĩ một chút: “Phần lớn đều đúng, trừ chuyện mất trí nhớ những chuyện khác đều đúng.”
“Nếu em không mất trí nhớ, vậy anh giải thích như thế nào về chuyện em hoàn toàn không nhớ gì về mấy tờ giấy đó?” Tiết Tiểu Tần rất nghi ngờ, nhưng chắc chắn Hoắc Lương sẽ không gạt người. Vì sao cô không có ấn tượng gì hết vậy?
Hoắc Lương nói: “Anh không biết.”
Vẻ mặt của anh rất phức tạp, Tiết Tiểu Tần nhìn anh một chút tự nhiên đáy lòng có chút áy náy. Hình như người ta ngày nhớ đêm mong về mình, kết quả mình quên người ta không còn một mống. Anh nói chuyện này là quá khứ? Song, cô rất có lòng tin với trí nhớ của mình. Tiết Tiểu Tần cảm thấy cô không thể nào yêu đương với người đàn ông xuất sắc như Hoắc Lương, sau đó quên sạch trơn. Chẳng lẽ trên người cô đã xảy ra chuyện gì đó mà ngay cả bản thân cô cũng không biết?
Vớ va vớ vẩn.
“Anh nói, có phải anh lừa dối em không?” Tiết Tiểu Tần híp mắt hỏi, rõ ràng không có dấu hiệu tức giận, suy cho cùng tờ giấy kia là do cô viết.
Kỳ quái là cô không nhớ rõ chuyện đó. Vừa rồi cô chỉ thuận miệng hỏi Hoắc Lương có lừa dối cô hay không? Bây giờ cô suy nghĩ lại: “Anh có xem Liêu Trai không?”
Hoắc Lương gật đầu.
“Anh biết chuyện xưa về A Bảo trong tuyển tập Liêu Trai không? Chẳng lẽ tình huống của em và A Bảo giống hệt nhau? Nhưng cũng không đúng, em còn nhớ rõ ngày hôm qua em ăn cái gì đấy!” Tiết Tiểu Tần buồn rầu.