• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Lương luôn cố gắng làm thật tốt. Anh biết rõ vẻ ngoài đẹp trai là vũ khí lợi hại cỡ nào, nhưng anh cũng muốn làm người chồng hoàn mỹ như vậy mới có thể giữ chân Tiết Tiểu Tần ở lại.

Tính cách của Hoắc Lương hoàn toàn không biết như thế nào là dịu dàng. Anh không cách nào biến thành người chồng săn sóc hoàn mỹ trong chớp mắt, cho nên anh học từ sách, học một cách máy móc. Ở trước mặt Tiết Tiểu Tần, anh cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ thân sĩ, không chút khuyết điểm. Hoắc Lương muốn dùng dáng vẻ anh tuấn và con số trong tài sản của mình làm lợi thế, anh nghĩ rằng làm như vậy Tiết Tiểu Tần sẽ động lòng.

Anh không giỏi nhất nên anh phải cố gắng để trở thành người giỏi nhất. Để Tiết Tiểu Tần được nở mặt nở mày, làm cho tất cả mọi người hâm mộ Tiết Tiểu Tần, khiến bọn họ phải ngửa mặt nhìn mình —— Bởi vậy, Hoắc Lương cố gắng nhiều cũng vì xứng đôi với Tiết Tiểu Tần.

Thế nhưng, Tiết Tiểu Tần không trả lời anh, ở trong lòng anh việc này chẳng khác gì cự tuyệt anh.

Không ai có thể chấp nhận người như anh.

Hoắc Lương đứng dậy rời đi. Lúc đi ngang qua phòng khách, anh giống như không nghe thấy tiếng gọi của ba mẹ Tiết, cứ như vậy rời đi, không hề quay đầu lại.

Tiết Tiểu Tần ngồi trên giường một lúc lâu, cuối cùng cũng tiêu hóa xong mấy lời Hoắc Lương nói. Ngày hôm nay, lượng thông tin cô tiếp nhận vượt xa lượng thông tin sau nửa năm cô kết hôn với Hoắc Lương. Trong lòng cô, Hoắc Lương hoàn mỹ như ma-nơ-canh trưng bày trong tủ kính, toàn năng giống như người máy. Nói chung, anh không giống người bình thường.

Bề ngoài của anh rất xuất sắc, không giống người bình thường. Năng lực của anh rất mạnh mẽ, cũng không giống người bình thường. Chỉ số IQ cực kì cao lại đối xử tốt với cô… Những thứ đó làm cho anh giống như con hạc lạc giữa đàn gà. Hoắc Lương là người đàn ông cực kì xuất sắc nhưng đáy lòng anh tràn đầy tự ti. Phần tự ti này đều do Tiết Tiểu Tần mà ra.

Từ trước đến giờ, Tiết Tiểu Tần luôn lo lắng bản thân mình không xứng với Hoắc Lương, chưa từng nghĩ rằng Hoắc Lương cảm thấy anh không xứng với cô.

Anh nói anh có bệnh, bị bệnh rất lâu. Anh nói, anh luôn chú ý đến cô nên mới hiểu rõ anh như vậy? Biết rõ chiều cao, cân nặng, số đo giày, sinh nhật của cô. Biết cô thích gì và ghét gì, hiểu rõ cô đến mức có thể suy đoán được mật mã tài khoản của cô  —— Nếu không phải tình cảm sâu đậm theo năm tháng, làm sao có thể hiểu rõ như thế?

Trong cuộc đời của Tiết Tiểu Tần chưa từng xuất hiện một người mắc bệnh thần kinh. Cô nhớ Hoắc Lương nói, nếu không phải vì cô, có lẽ anh đã trở thành sát thủ lạnh lùng, tàn nhẫn không ngừng giết người.

Ban đầu, anh có thể trở thành loại tội phạm thiên tài nhưng vì cô cứu giúp nên anh trở thành bác sĩ. Anh đè nén bạo lực và công kích xuống, cố gắng biểu hiện mình giống như người bình thường nhưng anh không thể biểu lộ tình cảm, không cách nào tiếp xúc với người khác được. Ngoại trừ Tiết Tiểu Tần, anh không cho phép bất kì người nào chạm vào anh. Chỉ cần bọn họ đến gần, anh lập tức cảm thấy khó chịu.

Tiết Tiểu Tần là nguồn sáng duy nhất của anh. Nếu một ngày nào đó, nguồn ánh sáng duy nhất rời bỏ anh, không ai biết anh sẽ biến thành bộ dạng gì.

Việc cứu người mang tính thách thức hơn giết người rất nhiều. Khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là Hoắc Lương cư nhiên mắc chứng vọng tưởng, nhân cách phản xã hội!? Hai cái này hợp lại hậu quả rất đáng sợ đó nha! Anh có thể trở thành sát thủ liên hoàn đáng sợ nhất lịch sử. Thế nhưng anh không có, anh chẳng những không có mà còn chưa từng làm chuyện xấu. Vượt đèn đỏ, vứt rác bừa bãi… một chút cũng không có.

So với người bình thường, anh càng giống người tốt hơn. Tuy rằng anh không hiểu chính trực và công bằng, nhưng từ trên người Tiết Tiểu Tần anh học được những thứ này. Hơn nữa, anh học đến nỗi áp dụng lên trên người mình.

Hoắc Lương là bác sĩ rất giỏi, cho nên anh có thể tự khống chế bản thân, không đến mức giống các bệnh nhân khác không kiềm chế được bản thân.

Vì tình yêu anh thay đổi toàn bộ.

Tiết Tiểu Tần có chút choáng váng. Cô thừa nhận mình rất rất thích Hoắc Lương, nhưng phần thích này so với tình yêu mãnh liệt của Hoắc Lương hoàn toàn không đáng nhắc tới. Cô có tài đức gì mà được Hoắc Lương yêu thương như vậy? Thậm chí, anh còn vì cô hi sinh mọi thứ, bao gồm cả chính anh?!

Trên đời này, tình yêu sâu đậm như thế là duy nhất.

Chỉ có một mình cô có được.

Tiết Tiểu Tần tiếp tục ngồi im lặng, cô không biết mình nên làm gì, mãi cho đến khi cô nhận ra Hoắc Lương không có ở trong phòng. Anh đi đâu rồi?

Anh rời đi lúc nào?

Nghĩ tới đây, Tiết Tiểu Tần lập tức cầm điện thoại gọi cho Hoắc Lương, nhưng không có người nhận hoặc là có người không muốn nghe. Tiết Tiểu Tần có chút hoảng sợ, vội vã cầm túi xách và chìa khóa chuẩn bị trở về nhà. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô bị ba Tiết gọi lại, ông hỏi có phải cô cãi nhau với Hoắc Lương hay không? Sao Hoắc Lương rời đi mà không nói tiếng nào hết vậy? Đáy lòng Tiết Tiểu Tần lộp bộp, thầm nghĩ nguy rồi.

Mặc dù cô không biết gì về y học nhưng cô biết đối với Hoắc Lương, phản ứng như thế có ý nghĩa gì.

Không chỉ có Hoắc Lương hiểu cô, cô cũng hiểu rõ về Hoắc Lương. Y tá trưởng và Hoắc Lương làm việc chung nhiều năm, bà ấy vẫn không hiểu nổi một ánh mắt của Hoắc Lương có nghĩa gì. Trong mắt người khác, Hoắc Lương vĩnh viễn không có cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Bọn họ không thể nào hiểu được, cho nên xem không tồn tại.

Tiết Tiểu Tần biết, tuy mặt của Hoắc Lương không có cảm xúc nhưng ánh mắt anh biết khóc, biết cười, biết nói chuyện, để lộ ánh sáng dịu dàng.

Chỉ có mình cô biết.

Tất cả mọi người đều nói Hoắc Lương lạnh lùng đến đáng sợ, bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng Hoắc Lương dịu dàng và thâm tình. Bởi vì, Hoắc Lương chỉ bộc lộ dáng vẻ này ra trước mặt Tiết Tiểu Tần.

Tiết Tiểu Tần lái xe thẳng về nhà, thế nhưng vừa vào cửa chỉ thấy một mảnh tối đen như mực. Cô mở đèn, nhìn phòng khách quạnh quẽ liền biết Hoắc Lương không có về nhà.

Anh đi đâu? Anh đi nơi nào? Cho tới bây giờ, Tiết Tiểu Tần mới phát hiện mình quan tâm Hoắc Lương nhiều cỡ nào.

Cô có thể hiểu cảm xúc của Hoắc Lương nhưng cô không biết anh thích gì và không thích gì, càng không biết ngoại trừ nhà và bệnh viện anh có thể đi đâu.

Lúc anh xoay người đi cô không phát hiện. Bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, Hoắc Lương có còn quay về hay không?

Hay là, anh quay lưng rời đi như thế chính là cả đời không trở lại.

Cô sẽ không còn gặp lại anh nữa.

Anh chuyển toàn bộ tài sản sang tên cô, nếu không có cô ràng buộc, Hoắc Lương không thể nào sinh ra cảm giác thân thuộc với thành phố này. Thế giới này rất lớn nhưng không có nhà của anh, anh cũng không có nơi để dừng chân.

Tiết Tiểu Tần sợ đến phát khóc. Hai mắt cô ngấn lệ mông lung liên tục gọi điện thoại, nước mắt rơi trên màn hình, đáy lòng sợ hãi không yên.

Vì sao Hoắc Lương sinh bệnh đó?

Cô không sợ, nhưng cô đau lòng cho anh. Nhớ đến hai mươi mấy năm mình sống, luôn có người nhà ở bên cạnh cô bầu bạn, trải qua từng ngày ấm áp, vui vẻ, không cô đơn. Thế nhưng, Hoắc Lương vĩnh viễn chỉ có một mình, anh khát vọng cô, lại không dám đến gần cô. Vì vậy, anh cứ sống cô quạnh một mình, dần dần tự chia bản thân thành ‘Tiết Tiểu Tần’ để làm bạn.

Nhưng lí trí lại biết rõ đó là ‘Tiết Tiểu Tần’ giả. Cho dù phản ứng và suy nghĩ đều giống Tiết Tiểu Tần thật sự, không nhưng không thể ôm Tiết Tiểu Tần, mọi thứ đều là hư vô.

Cô quanh đến mức chia bản thân thành hai người, nhưng không chiếm được thứ mình hằng mong ước. Gần như thế lại không thể ôm, đó là cuộc sống như thế nào?

Tiết Tiểu Tần không ngừng gọi điện thoại cho Hoắc Lương, nhưng không ai nghe. Cô đến bệnh viện mới biết điện thoại di động của Hoắc Lương bị rơi trong phòng làm việc. Cô có thể cảm nhận được tâm tình lúc anh rời đi, Tiết Tiểu Tần không ngừng trách mắng bản thân.

Có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau, vì sao nhất định phải tùy hứng đùa giỡn tính tình? Cô biết rõ, dựa vào tính cách của Hoắc Lương, anh tuyệt đối không làm loại chuyện phản bội hoặc là lừa dối cô.

Ra khỏi bệnh viện, Tiết Tiểu Tần mờ mịt không thôi. Hoắc Lương, anhđi đâu rồi? Trên người anh không mang theo gì hết, anh sẽ đi nơi nào? Cô nên đi đâu tìm anh?

Tiết Tiểu Tần không nhịn được lại lau nước mắt. Đã thật lâu, cô không khóc. Gần đây, mấy lần rơi nước mắt đều vì Hoắc Lương.

Đột nhiên, cô nhớ căn nhà Hoắc Lương dẫn cô đi xem. Được rồi, Hoắc Lương có rất nhiều nhà, cô có thể tìm từng căn một, cuối cùng cũng tìm ra thôi!

Lúc này, ông trời cố tình chỉnh cô, gần tới năm mới cư nhiên có tuyết rơi! Tiết Tiểu Tần bọc mình trong áo khoác nhung, vội vội vàng vàng đón xe về nhà. Cô luôn lười biếng không chịu thi bằng lái xe, cho nên dù trong nhà có xe cô cũng chẳng dám lái.

Ngay khi cô vừa rời đi, Hoắc Lương trên người đầy tuyết đến bệnh viện. Trên tay anh còn xách một vali tinh xảo.

Y tá trưởng chưa tan ca, thấy Hoắc Lương vẫn mặc áo blouse trắng phẫu thuật hồi sáng, trên người dính đầy hoa tuyết đi tới. Bà không nhịn được quở trách: “Bác sĩ Hoắc, trễ thế này rồi cậu còn đến bệnh viện làm gì? Buổi tối có ca giải phẫu hả?”

Hoắc Lương lắc đầu.

“Đúng rồi, bà Hoắc có tới tìm cậu đó. Tôi nói cậu không có đến đây, nghe xong cô ấy liền khóc. Còn bảo tôi giữ điện thoại di động của cậu, khi nào cậu đến thì lập tức đưa cho cậu.” Vừa nói vừa đưa di động cho Hoắc Lương.

Hoắc Lương lẳng lặng nhìn di động, vỏ điện thoại tình nhân giống của Tiết Tiểu Tần. Vỏ điện thoại đó cũng là do Tiết Tiểu Tần chọn. Anh biết mình không nên nhận, nhưng nếu như anh đủ lý trí, anh nên thu dọn hành lý im lặng rời khỏi thế giới của Tiết Tiểu Tần, không bao giờ làm Tiết Tiểu Tần bị tổn thương. Anh biết sẽ tồi tệ hơn thôi, đã từng có được lại mất đi khiến anh bị dằn vặt cả ngày lẫn đêm.

Nhưng anh không thể nào chống lại sức hấp dẫn, đưa tay nhận lấy di động.

Khóa màn hình là bức ảnh Tiết Tiểu Tần cười tươi như ánh mặt trời, ánh mắt Hoắc Lương trở nên dịu dàng. Nói một tiếng cám ơn với y tá trưởng, gật đầu chào liền đi vào phòng làm việc.

Y tá trưởng bùi ngùi, vợ chồng trẻ bây giờ thật là…

Hoắc Lương ngồi trên ghế trong phòng làm việc mở khóa điện thoại, lọt vào tầm mắt anh là mấy chục cuộc gọi nhỡ. Thông qua di động anh có thể hình dung được dáng vẻ lo lắng của Tiết Tiểu Tần. Chợt trong đầu anh nảy sinh suy nghĩ tồi tệ, có phải cô rất sợ anh, muốn nhanh chóng ly hôn với anh, rời xa anh?

Hay là… lo lắng cho anh?

Hoắc Lương có chút bàng hoàng, ngón tay vô tình chạm vào weibo cập nhật mới, anh cũng có tài khoản weibo, chỉ quan tâm một mình Tiết Tiểu Tần. Anh xem từng trạng thái cô đăng, nhưng không bình luận một chữ.

Tiết Tiểu Tần cũng cập nhật mới.

‘Ông xa, em đang tim anh, mau về nhà đi!’

Phía dưới là một loạt bình luận, Hoắc Lương không xem, không cần thiết phải xem. Trước đây, Hoắc Lương rất thích xem Tiết Tiểu Tần khoe khoang tình cảm vợ chồng của cô với nhóm người hâm mộ, chọc bọn họ ghen tỵ. Khi đó, anh cảm thấy mình làm cho Tiết Tiểu Tần hạnh phúc.

Anh ngơ ngác nhìn chăm chú vào weibo một hồi lâu, sau đó nhấn vào cập nhật mới.

Không có cập nhật mới.

Hoắc Lương ngồi trên ghế. Ban đầu, anh muốn mang theo những món đồ trân quý thuộc về Tiết Tiểu Tần như kẹp tóc, tờ giấy, dây buộc tóc…. Dù phải rời khỏi cô. Anh luyến tiếc những món đồ đã làm bạn, an ủi anh trong thời gian dài.

Thế nhưng… Anh không nỡ rời đi.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tiết Tiểu Tần khóc như con mèo nhỏ xuất hiện trước cửa. Hoắc Lương chưa kịp nói gì, đã thấy y tá trưởng đứng sau lưng Tiết Tiểu Tần.

Y tá trưởng quở trách anh: “Bác sĩ Hoắc nè, không phải tôi muốn nói cậu, làm gì có người đàn ông nào bắt nạt vợ như cậu không chứ! Cậu nhìn thấy vợ mình khóc như vậy vừa lòng chưa? Tôi vừa gọi điện báo cho cô ấy biết, cô ấy liền chạy đến. Cậu là đàn ông, nhường vợ một tí sẽ chết à?”

Hoắc Lương và y tá trưởng không có giao tình, nhưng người phụ nữ trung niên đáng yêu này vẫn rất quan tâm anh. Lúc này đây, Hoắc Lương gật đầu, thật lòng nói tiếng cám ơn. Sau đó bước tới, ôm chặt Tiết Tiểu Tần vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK