Cô đoán khăn quàng cổ kia có thể là của bạn gái cũ tặng anh. Ít nhất là cô gái anh thích! Nếu không người ưu tú như anh không thể nào quàng khăn cổ xấu như vậy. Đường kim vụng về, nhìn mà ngứa con mắt.
… Tuy rằng, tay nghề của cô không hơn người khác bao nhiêu.
Ai mà không có quá khứ, đúng không? Tiết Tiểu Tần tự an ủi mình như thế, nhưng lòng cô vẫn có chút khó chịu. Cô không thể nói rõ đó là cảm giác gì. Lúc trước, Hoắc Lương từng nói anh chưa từng làm chuyện kia. Mặt ngoài cô không tin lắm, nhưng trong bụng vẫn thấy vui mừng. Không phải vui mừng vì anh là xử nam, mà là vì cảm thấy anh biết giữ mình trong sạch. Đương nhiên, đàn ông lớn tuổi chưa từng trải qua chuyện nam nữ, đó cũng là tự do của người ta. Nói chung, Tiết Tiểu Tần cảm thấy rất vui.
Coi như Hoắc Lương từng thích một cô gái nào đó, đều là chuyện quá khứ. Hiện tại, người kết hôn và sống cùng anh là Tiết Tiểu Tần cô.
Nhưng nhìn Hoắc Lương quấn cái khăn xấu xí trên trên cổ, Tiết Tiểu Tần thật khó chịu. Bây giờ anh là người đã kết hôn, anh không thể chú ý một chút à? Sao anh có thể quấn khăn do người phụ nữ khác đan trước mặt vợ mình? Còn nói dối lừa gạt vợ mình nữa chứ!
Tiết Tiểu Tần cảm thấy không thể tha thứ.
Có lẽ vì kết hôn và bọn họ đã làm chuyện thân mật với nhau, Tiết Tiểu Tần càng ngày càng buông thả trước mặt Hoắc Lương. Cô không còn gượng gạo, câu nệ như trước kia. Hoắc Lương rất lịch sự, trầm tĩnh ít nói. Còn Tiết Tiểu Tần là người nói nhiều, vì vậy, Hoắc Lương là người lắng nghe tốt nhất.
Đột nhiên, cô nhớ tới một việc. Trước kia, cô làm thư kí ở công ty. Vào giờ nghỉ trưa, cô cùng Tiểu Viên học đan khăn quàng cổ, mặc dù thành quả không khiến người ta hài lòng cho lắm nhưng tốt hơn cái khăn trên cổ Hoắc Lương.
Tiết Tiểu Tần không nhớ cô để nó ở đâu. Về nhà mẹ đẻ cũng không gấp, Tiết Tiểu Tần xoay người chui vào phòng chứa quần áo, lục tìm trong đống quần áo của mình. Ba phút sau, cô thành công tìm ra khăn quàng cổ màu cà phê. Đường kim tỉ mỉ, nhưng cái khăn quàng cổ này có thể cầm đi lưới cá.
Tiết Tiểu Tần vui rạo rực ôm khăn quàng cổ xuống lầu, Hoắc Lương đang đứng ở phòng khách chờ cô. Tiết Tiểu Tần là một cô gái có lòng khoan dung, có cái gì không thoải mái liền ngẫm lại, chốc lát liền cho qua. Hơn nữa, hai người đang trong thời gian nồng nàn, cô không thể cáu kỉnh.
Vả lại, Tiết Tiểu Tần cô cáu kỉnh với người quanh năm mặt không đổi sắc có tác dụng sao? Tiết Tiểu Tần nghĩ thế liền nhón chân chạy tới sau lưng Hoắc Lương. Cô định bụng hù anh, ai dè người này giống như có mắt ở sau lưng í.
“Cho anh nè!” Mắt to chớp chớp, nhìn chòng chọc vào khăn quàng cổ màu vàng nhạt trên cổ Hoắc Lương. Í… càng nhìn càng khó coi!
“Đây là gì?”
“Lúc trước em rãnh rỗi nên đan một cái, anh đừng chê.” Tuy ngoài miệng Tiết Tiểu Tần nói thế, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Hoắc Lương ý nói: Anh dám ghét bỏ xem!!!
Hoắc Lương không nói gì, nhưng đôi vai cứng ngắc của anh dần thả lỏng. Lúc nãy, anh còn lo lắng hành động tông của chạy ra ngoài của mình có quá khích hay không? Có hù Tiết Tiểu Tần không? Cô có tức giận không? Ngược lại, cô không tức giận, còn tặng anh cái khăn quàng cố mới!
Anh lập tức cởi khăn quàng cổ kia xuống, cầm khăn quàng cổ màu cà phê quấn lên cổ. Màu cà phê và màu đen rất hợp với nhau, nhìn anh càng có vẻ sang trọng. Rõ ràng chỉ là khăn quàng cổ làm từ sợi len rẻ tiền và thủ công thấp kém, nhưng mang trên cổ Hoắc Lương khiến người ta có cảm giác cao sang.
Tiết Tiểu Tần thấy vậy rất hài lòng, dù khăn cổ này không đẹp nhưng hiệu quả lại khác nhau.
Cô tự động bỏ quên người mẫu vô cùng ưu tú nào đó.
Bây giờ đã có khăn quàng cổ mới, khăn quảng cổ cũ giữ lại làm quỷ gì? Thế nhưng Tiết Tiểu Tần chưa kịp xử lý khăn quàng cổ cũ, Hoắc Lương liền nắm tay nhỏ bé của cô: “Cho anh đi.”
“Làm cái gì?” Tiết Tiểu Tần hỏi: “Đã cũ như vậy rồi anh giữ làm gì?” Cô hơi bực mình: “Chẳng lẽ anh không thích khăn quàng cổ em vừa tặng?”
“Thích.” Hoắc Lương nói tiếp: “Cũng thích cái cũ.” Nói xong, anh bổ sung: “Đây là khăn quàng cổ đầu tiên em tặng anh, anh muốn giữ lại.”
Hừ! Được ba phần nhan sắc, anh liền mở phường nhuộm đến nơi! Tiết Tiểu Tần tức giận đến nghẹn: “Em tặng anh khăn quàng cổ lúc nào hả? Cái khăn rách này không phải em tặng cho anh!”
“Phải.” Trong chuyện khăn quàng cổ, Hoắc Lương vô cùng cứng đầu: “Chỉ là em không nhớ thôi.”
Tiết Tiểu Tần trừng Hoắc Lương, bộ dạng đẹp trai như vậy, khí chất như vậy… Nếu cô từng gặp anh, làm sao cô quên anh được?
“Vậy anh nói cho em biết, em tặng anh lúc nào? Vì sao tặng anh? Vì sao em không nhớ rõ anh? Trước khi xem mắt, chúng ta đã từng gặp nhau?”
Lần này, phản ứng của Hoắc Lương chính là giữ im lặng là vàng. Nhìn gương mặt than liền biết anh kiên trì ý nghĩ trong lòng mình.
Tức chết mà! Còn không bằng cãi một trận cho sướng. Tiết Tiểu Tần tức đầy bụng mà không chỗ phát. Vì sao đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông ít nói thật không tốt! Nghĩ tới cha và mẹ cô, hai người bọn họ cãi nhau cả đời nhưng tình cảm rất tốt. Tại sao đến lượt cô, muốn cãi nhau cũng chẳng được?
“Vì sao anh không nói? Chẳng lẽ em nói sai?”
Hoắc Lương tiếp tục im lặng.
Tốt! Rốt cục lần này đốt cháy sạch sẽ lý trí của Tiết Tiểu Tần. Cô không sợ gì hết, chỉ sợ chiến tranh lạnh: “Anh muốn chiến tranh lạnh với em hả? Em đã nói với anh, em ghét nhất chính là chiến tranh lạnh!”
Hoắc Lương im lặng vài giây: “Không chiến tranh lạnh.”
“Vậy sao anh không chịu nói thật với em?” Tiết Tiểu Tần quyết định không thể dung túng hành vi lừa gạt bà xã của anh: “Khăn quàng cổ này không phải do em tặng anh! Anh đừng hòng nói là em tặng cái đồ màu sắc phát tởm cộng với tay nghề dở tệ kia! Mắt thẩm mỹ và tay nghề của em bết bát đến vậy sao?!”
…
Trên thực tế, là có.
Đương nhiên, Hoắc Lương không dám nói ra khỏi miệng. Anh dịu dàng xoa bóp lòng bàn tay cô, trân trọng hôn lên nó. Khuôn mặt đẹp trai hờ hững khiến cô ngẩn ngơ trong chốc lát. Kế đó, cô lắc đầu cự tuyệt mỹ nam kế, tiếp tục truy hỏi nguyên nhân: “Trước kia, anh từng có bạn gái chớ gì? Em đã nói chuyện này rất bình thường. Tuy rằng em không biết thích một người có cảm giác gì nhưng em có thể thông cảm cho anh, cũng không để bụng chuyện đó. Tóm lại, người hiện tại sống cùng anh là em. Thế nhưng!” Cô cố ý lên giọng: “Chúng ta đã kết hôn thì phải trung thành và có trách nhiệm với cuộc hôn nhân này. Nếu bây giờ trong lòng anh vẫn còn người đó thì nói thật cho em biết. Nếu anh chờ em thích anh rồi mới nói anh thích người, em nhất định cho anh—— “
Cô duỗi hai tay ra, làm động tác răng rắc.
Hoắc Lương không thèm để ý, trái lại ánh mắt lộ tia ấm áp: “Không có.”
“Không có gì? Là anh không có người mình thích hay là không có gạt em?”
“Đều không có.”
Tiết Tiểu Tần giận muốn hộc máu: “Anh nói láo! Còn nói không có! Cái khăn quàng cổ này rõ ràng không phải do em tặng anh! Em —— “
Cô còn chưa nói xong, miệng đã bị Hoắc Lương hôn lên.
Mụ nội nó! Hoắc tiên sinh hôn thật tốt. Anh lại dùng kỹ thuật thắt nút cuống anh đào để lấy lòng cô… Tiết Tiểu Tần mắng thầm trong bụng hết 30 giây. Sau đó, bản thân cô như lọt vào sương mù chẳng còn biết gì hết.
Cuối cùng, cô quên luôn chuyện truy hỏi chuyện này. Bởi vì Hoắc Lương cất khăn quàng cổ cũ, không bao giờ lấy ra dùng nữa. Về sau, mỗi lần ra khỏi cửa cần quấn khăn cổ, anh đều dùng cái cô đưa. Thế là, Tiết Tiểu Tần không tính toán chuyện này nữa, càng không gây sự quá đáng! Hiện tại, cô có chút thích thích Hoắc Lương. Cô không có trả giá gì cho tình cảm của mình, ngược lại Hoắc Lương săn sóc cô rất nhiều. Tấm lòng như vậy sao cô nỡ đào móc tình sử của người ta được?
Được rồi! Tiết Tiểu Tần thừa nhận đều nhờ kỹ thuật hôn và diện mạo đẹp trai của Hoắc tiên sinh.