Vì vậy, cô bình tĩnh tự nhiên đẩy người đàn ông mê người này ra: “Không làm!”
“Vì sao?” Hoắc Lương không ép buộc phụ nữ, tự dưng bị đẩy ra nên giọng nói của anh có chút nghi ngờ và ngây ngô: “Không phải em vẫn luôn muốn làm với anh sao?”
Tiết Tiểu Tần mới đi vài bước vào phòng khách, đã bị câu nói không chừng mực này dọa chân trái móc chân phải, cả người cô nhào về đằng trước. Cũng may, tay cô vớ được cái giá để giày. Đáng tiếc, cái giá để giày này không chịu được trọng lượng cơ thể của cô, Tiết Tiểu Tần hoa hoa lệ lệ té xuống đất.
Tiết Tiểu Tần ngồi trong đống giày dép khóc không ra nước mắt, gào thét lời nói từ đáy lòng: “Em muốn làm với anh hồi nào chứ!?”
Hoắc Lương bình tĩnh nhìn cô, thuận tay mở đèn, đèn pha lê trong phòng khách sáng ngời. Ánh đèn chiếu lên gương mặt đẹp trai như điêu khắc của anh: “Em quyến rũ anh, anh biết mà.”
Nghe như vậy, cái mặt già nua của Tiết Tiểu Tần đỏ lên. Đúng là cô… từng có ý nghĩ này, nhưng cô chỉ muốn thử xem anh có bị ED (bất lực) hay không, cô hoàn toàn không có ý đồ khác nhá!!!
Không chờ cô mở miệng giải thích, Hoắc Lương mặt không cảm xúc kể lại: “Ngày 18 tháng 3, em mặt áo len sát nách cổ cao màu ngà, lúc em rót nước cho anh, em cố ý cúi thấp người. Hôm đó, anh thấy em mặc áo ngực màu đen. Ngày 29 tháng 3, em đổi kiểu tóc mới, lúc chúng ta cùng đi ăn tối em không cẩn thận hắt nước lên quần anh. Nửa tháng kế tiếp em không làm gì nữa, anh cảm thấy kì lạ. Ngày 15 tháng 4, anh đến nhà em đón em, bữa đó em mặc áo ngủ rất gợi cảm, váy chỉ dài tới bắp đùi…”
“A a a câm miệng!” Tiết Tiểu Tần từ đống giày nhào qua bịt mồm Hoắc Lương. Ui mẹ nó chứ! Tên này tai thính thì thôi đi, vì sao lại có trí nhớ tốt như vậy!? Cô dò xét rất khéo léo, không hề làm chuyện quá đáng!
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, không cho anh nói!!!”
Lúc ấy, cô không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nghe Hoắc Lương kể lại cô mắc cỡ gần chết à!!!!!!
Hơn nữa, đầu óc anh ấy là máy vi tính à? Chuyện không biết từ khi nào mà anh vẫn nhớ rõ ngày tháng! Tiết Tiểu Tần giận nhất chính là anh hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của cô. Khi đó, anh không thèm nói một câu, nhưng lại ghi nhớ trong đầu!
Hoắc Lương chớp mắt một cái, đôi môi mỏng của anh bị bàn tay nhỏ bé non mịn của cô bịt kín. Anh cũng không giãy dụa chỉ nhìn Tiết Tiểu Tần.
Tiết Tiểu Tần kinh hãi vì hành động trong tối nay của mình, cô vội vàng rút tay về như bị phỏng, nghiến răng nghiến lợi: “Anh cố tình xem em làm trò hề?!”
“Lúc em bỏ đi không nói tiếng nào, anh đi tìm em, máy vi tính của em đặt trên bàn chưa có tắt. Anh xem lịch sử ghi lại của em, thấy em gửi bài viết ‘Vị hôn phu của tôi không chịu chạm vào tôi, tôi nghi ngờ anh ấy mắc chứng ED hoặc là thần cao nam. Tôi phải làm sao đây? Khẩn cấp!!!!’ Anh mới biết em hiểu lầm anh nhiều đến vậy.”
Tiết Tiểu Tần ôm trán muốn chết cho rồi.
Hiếm khi Hoắc Lương nói một đoạn dài như vậy, từ đầu tới cuối giọng điệu không hề biến hóa. Tiết Tiểu Tần nuốt một ngụm nước miếng: “Em có thể giải thích.”
“Không cần giải thích, là lỗi của anh.” Hoắc Lương rất sảng khoái thừa nhận sai lầm: “Chúng ta nên làm sớm mới đúng.” Nói xong, anh trực tiếp cởi thắt lưng, dọa Tiết Tiểu Tần che hai mắt: “Á! Anh làm gì thế?”
“Cho em cơ hội được nghiệm chứng.” Hoắc Lương có chút buồn rầu: “Thế nhưng, hình như em không muốn làm cùng anh. Khoảng cách nhìn gần như thế này có thể loại bỏ nỗi lo lắng của em. Mặc dù anh chưa từng làm, nhưng dựa theo kinh nghiệm lâm sàng và trình độ chuyên nghiệp của anh. Anh tin mình có thể làm rất hoàn mỹ!”
Vừa dứt lời, anh hỏi: “Thật sự không làm à?” Bộ dạng có chút tiếc nuối.
Tiết Tiểu Tần rất muốn hỏi anh, sao anh có thể dùng bộ mặt không cảm xúc nói chuyện lưu manh như vậy, cô vội xua tay: “Không làm, không làm, không làm!” Đánh chết cô cũng không làm!
Hoắc Lương nhìn cô, rất có trình tự buộc thắt lưng lại. Anh khom người dựng kệ để giày lên, lấy đôi dép nữ mới tinh đưa cho Tiết Tiểu Tần.
Tiết Tiểu Tần mang dép vào mới bắt được trọng điểm: “… Anh mới nói anh chưa từng làm?”
Mặc dù cô biết không nên thảo luận vấn đề 18+ này, nhưng Tiết Tiểu Tần rất tò mò. Hoắc Lương lớn hơn cô bốn tuổi, hai mươi chín tuổi còn là xử nam!!!!!!!!!!!!!!!!! Chuyện lạ có thật hở?
Hoắc Lương vừa giơ chân lên liền dừng lại, lạnh nhạt quay người lại: “Không có.”
“…DIY” (Ngữ: viết tắc của do it yourself)
“Không có.”
Tiết Tiểu Tần trợn mắt, cái này quá thuần khiết rồi!!
“Vậy bình thường anh giải quyết như thế nào?”
“Dục vọng không phải là không thể khống chế, huống chi…” Anh nói: “Anh biết sớm muộn gì anh cũng chờ được em.”
Mặt Tiết Tiểu Tần lại đỏ.
Ôi… Ba tháng không gặp, hình như miệng của Hoắc tiên sinh ngọt rất nhiều. Không lẽ đầu anh ấy được cài chương trình mới?
Nhìn bộ dạng Tiết Tiểu Tần nói không nên lời, mặt đỏ bừng, ánh mắt Hoắc Lương có chút dịu dàng. Nhưng rất nhanh, bong bóng màu hồng của Tiết Tiểu Tần bị đâm vỡ không còn một mảnh!
Nguyên nhân chính là Tiết Tiểu Tần nhận được điện thoại, mẹ Tiết ở đầu dây bên kia sử dụng tuyệt kỹ sư tử Hà Đông rống, mắng cô một trận xối xả. Chủ yếu là trách cô ba tháng không về nhà, tiếp theo là hỏi cô vì không quan tâm chuyện tổ chức hôn lễ?
Không, không quan tâm? Tiết Tiểu Tần choáng: “Mẹ, hôn lễ nào?”
“Còn không phải lễ cưới của con với Hoắc Lương sao? Nhà hàng cũng đặt xong rồi, chỉ thiếu mỗi con! Mẹ nói con nhé, con có thể quan tâm đến chuyện chung thân đại sự (1) của mình hay không? Hoắc Lương người ta là thanh niên đẹp trai tài giỏi, con nghĩ rằng qua được thôn này sẽ còn nhà trọ (2) sao? Mau chóng giữ chặt mới là quan trọng! Ngày mai, con mau chóng dẹp mấy cái tranh minh họa minh hiếc sang một bên cho mẹ. Hoắc Lương đã liên hệ xong xuôi rồi, con có thời gian thì đi chụp ảnh ngay!!!”
(1) Việc lớn cả đời người.
(2) Bỏ lỡ lần này sẽ hối hận.
Mẹ Tiết lại gào thét một đống chuyện, Tiết Tiểu Tần giống như tên ngốc vâng vâng dạ dạ. Sau khi cúp máy liền tìm Hoắc Lương: “Anh quyết định chụp ảnh cưới từ lúc nào vậy?”
“Một tháng trước.”
“Sao anh không nói với em?”
Hoắc Lương quay đầu sâu sắc lườm cô một cái: “Em đi rồi.”
Tiết Tiểu Tần nghẹn họng, vừa nhắc tới chuyện này cô lập tức lép vế. Bởi vì cô không có trách nhiệm lại nhát gan, kinh sợ liền chạy trốn. Mặc dù Hoắc Lương không có biểu hiện tức giận, nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn cảm thấy chột dạ: “… Chúng ta đều nhận giấy kết hôn rồi, hôn lễ không cần vội, đúng không?”
“Anh muốn cưới em về càng sớm càng tốt, cho nên nhất định phải có hôn lễ.” Hoắc Lương vừa mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn vừa trả lời. Rất nhanh, Tiết Tiểu Tần bị kỹ thuật cắt rau đẹp mắt của anh hấp dẫn, dùng đôi bàn tay cầm dao giải phẩu để cắt thức ăn. Cảnh tượng này rất hiếm thấy, thoáng chốc khoai tây được anh cắt thành từng lát mỏng. Giơ dao chém xuống, trong chớp mắt anh đã cắt xong được củ khoai tây.
Không hiểu sao Tiết Tiểu Tần cảm thấy có gì đó sai sai. Trong trí nhớ của cô, cô ở chung với Hoắc Lương sáu tháng nhưng có ba tháng hai người không gặp mặt. Ba tháng còn lại đôi bên chỉ ngẫu nhiên gặp nhau vài lần. Vì sao thái độ của Hoắc Lương lại giống như bọn họ đã quen biết nhau từ lâu? Bọn họ và những cặp đôi yêu nhau rồi kết hôn có gì khác biệt?
Vì sao biểu hiện thân mật của Hoắc Lương lại tự nhiên như vậy?
Tiết Tiểu Tầm khẳng định trước kia bọn họ chưa từng gặp nhau. Có lẽ do cô suy nghĩ nhiều, tóm lại về sau phải sống chung với nhau. Ôi mặc kệ, hai người cũng không thể kính trọng nhau như băng suốt đời. Trong lòng Tiết Tiểu Tần ném rồi lại vứt con mèo nhỏ muốn trốn hôn ra xa, bóp chết suy nghĩ bỏ trốn từ trong trứng nước.
Cô không phải là con nít, không thể bỏ trốn lần nữa, vứt hết cục diện rối rắm cho Hoắc Lương xử lý. Hơn nữa, theo cách nói của mẹ cô, thiệp mời, bánh kẹo cưới, tiệc rượu đều chuẩn bị xong. Đột nhiên cô nói không muốn kết hôn với người mình không có tình cảm, rồi bỏ chạy. Thế trước đó cô xem mắt làm cái quái gì?
Giấy kết hôn cũng nhận rồi, về mặt pháp luật bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp.
Tiết Tiểu Tần ghé vào bàn cơm, thở dài, lại nói trong chuyện này cô cũng chẳng chịu thiệt. Hoắc Lương vừa đẹp trai vừa có tiền. Ngoại trừ tình cảm, hai người bọn họ không có khuyết điểm gì, tình cảm cũng phải bồi dưỡng từ từ, không thể há miệng liền tới.
Nếu Hoắc Lương nghiêm túc như vậy, cô không thể lười biếng. Cuối cùng có thành hay không đều phải chờ xem cách chung sống sau này của bọn họ.