Sẫm Minh Kiệt trừng mắt nhìn Sẫm Bí Uy quát: “Ngươi đi đâu để một mình tôn tử của ta ở phủ mặc cho người khi dễ?” Đáng lẽ đi phái mang theo cả hai tiểu gia hỏa cùng đi nữa chứ.
Sẫm Bí Uy bày vẻ mặt oan uổng ra giải thích: “Phụ thân, ta cùng A Doanh đi mua chút đồ chuẩn bị lễ nhận tổ quy tông cho ngày mai a.”
Nghe đến đây Sẫm Minh Kiệt vỗ vỗ trán, hắn suýt quên mất chuyện này a. Cũng may từ khi nhận được tin báo tìm được hai tiểu gia hỏa hắn đã sớm chuẩn bị xong rồi. Lỡ mắng rồi dù biết mình sai nhưng vẫn là tiếp tục mắng xuống: “Dù là như vậy cũng phải mang chúng theo.”
“Chúng ta đi nhiều nơi nếu mang chúng theo sẽ không kịp thời gian a.” Sẫm Bí Uy vẫn ở bên này giải thích. Hôm qua phí không biết bao nhiều thời gian mới dụ dỗ được thê tử cùng hắn ra ngoài, miệng thì bảo chọn đồ cho hai tiểu gia hỏa thực chất là cùng nhau đi dạo. Nếu mang chúng theo khác nào cản trở hắn cùng thê tử đâu, hắn mới không mang.
Phí Khả Doanh bế Sẫm Hảo Nguyệt lên giúp nàng dùng khăn lau nước mắt: “Nguyệt nhi bị người nào khi dễ?”
Nếu không phải cùng Sẫm Bí Uy bảo không biết hai tiểu gia hỏa thích gì thì nàng cũng không đi cùng đâu. Hiện vui rồi, nữ nhi khóc đến thất thanh như vậy, biết trước nàng đã mang luôn hai tiểu giao hỏa đi cùng rồi. Mắt nàng không tự chủ liếc về phía trượng phu của mình đầy oán hận.
Sẫm Hảo Lân ngước đầu lên kể chuyện lúc nãy xong liền nói: “Có lẽ Nguyệt nhi là sợ nên mới khóc a.” Mặc dù chuyện phạt hai nữ nhân kia xảy ra xong rất lâu tiểu tỷ tỷ mới bắt đầu khóc nhưng ngoài lý do này hắn nghĩ không ra lý do khác.
Sẫm Bí Uy bị phụ thân trách mắng, bị thê tử oán hận đã là rất xui xẻo rồi. Hiện nghe xong Sẫm Hảo Lân kể liền sinh khí, không ngờ nữ nhân kia to gan như vậy, cả hài tử của hắn cũng dám khi dễ.
Sẫm Hảo Nguyệt vẫn còn đang khóc, nghe được lễ nhận tổn quy tông thì tiếng khóc cũng nhỏ lại. Nàng đưa tay lau nước mắt gục đầu lên vai Phí Khả Doanh, mắt đầy lệ nhìn Sẫm Hảo Lân ở bên dưới.
Vừa lúc Sẫm Hảo Lân cũng là đang nhìn nàng. Lúc này đây hai tiểu gia hỏa lại trao đổi ánh mắt.
‘Nghe gì chưa, mai đấy.’
‘Mai ta cùng ngươi đổi vận chung y phục đi.’ Nàng là muốn trêu bọn họ một phen a.
‘Ta là nam tử hán làm sao vận y phục nữ nhi.’
‘...’ Nàng không muốn phẫn nam trang đâu, chưa gì đã bị bảo giống tiểu đệ đệ cùng soái cha rồi, sau này biết làm thế nào.
‘Nguyệt nhi không nên phá phách.’
‘Hừ!’
Sẫm Bí Uy bước đến bế nữ nhi rồi mang cả nhi tử ra ngoài hoa viên. Lúc nãy hắn mua không ít đồ cho hai tiểu gia hỏa a, chỉ là mai mới tặng a. Hắn ở bên ngoài dặn dò hai tiểu gia hỏa ngày mai phải thế nào.
———Phân Cách Tuyến Luna Huang———
Sáng hôm sau, cả Sẫm phủ náo nhiệt hẳn lên, hai tiểu gia hỏa được vận y phục đồng bộ chỉ khác là giới tính và màu sắc của bộ y phục thôi. Nam hài vận lam y, nữ hài vận phấn hồng sắc nắm tay nhau bước đến bên soái gia gia.
Sẫm Minh Kiệt đưa cả hai đến từ đường thắp hương xong liền tiến ra tiền thính. Ở tiền thính khách nhân đã đến đầy đủ, Sẫm Bí Uy cùng Phí Khả Doanh, Thương bá tiếp khách đến hoa cả mắt, trán đầu mồ hôi cũng không kịp lau.
Vừa thấy nhân vật chính đến mọi người đều luôn miệng chúc mừng. Sẫm Minh Kiệt trước mặt mọi người mang hai miếng ngọc bội đeo lên thắt lưng của hai tiểu gia hỏa. Sẫm Bí Uy tặng một người một trường sinh tỏa bằng vàng mang lên cổ. Phí Khả Doanh lại tặng hai túi hương tự thêu mang lên thắt lưng của cả hai.
Tiếp đến khách nhân cũng lần lượt đến tặng lễ vật. Hai tiểu gia hỏa chỉ đứng cảm tạ thôi là khô hết cổ họng rồi. Sẫm Hảo Nguyệt đảo mắt lại nhìn thấy Cổ Sùng Kính đứng ở một bên nhìn mình cùng tiểu đệ đệ. Nàng khép hờ mắt bước đến chỗ của hắn.
Cổ Sùng Kính thấy được Sẫm Hảo Nguyệt bước đến lập tức giấu cả khuôn mặt xuống bàn. Hắn là hiếu kỳ vì sao trên đời này có người giấu nhau như vậy thôi a, mặc dù gặp lần này đã là lần thứ ba nhưng hắn vẫn xem đến xuất thần.
“Mặt bổn tiểu thư có hoa?” Sẫm Hảo Nguyệt dừng cước bộ bên cạnh hắn hạ giọng hỏi. Mũi nàng vừa ngửi đã ngửi được cả người hắn đều có mùi thảo dược. Không trách được a, người ta là học y mà.
Cổ Sùng Kính chậm rãi phu hai chữ: “Không có.” Vì sao tiểu nữ oa này luôn hỏi hắn câu này chứ, lần trước hắn đã trả lời còn chưa hài lòng sao.
Sẫm Hảo Lân thấy được cũng vui vẻ chạy đến: “Đồng học hảo.” Hôm trước bảo là đồng học thì hắn gọi đồng học a.
Sẫm Minh Kiệt cùng Phí Khả Doanh thấy được cùng là ngạc nhiên không ít, nhanh như vậy đã nhận thức rồi. Sẫm Bí Uy vội tóm tắt kể lại buổi gặp mặt hôm trước hai người mới gật gù hiểu biết.
“Hai các ngươi phải gọi ta là ca ca mới đúng, ta lớn hơn hai người tận hai tuổi.” Cổ Sùng Kính thấy hai tiểu gia hỏa y hệt nhau đứng trước mặt mình, lại không chút tôn trọng hắn liền nhắc nhở. Dù gì hắn cũng lớn hơn hai người bọn họ cơ mà.
Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi khinh thường nói: “Ngươi ngoại trừ tuổi ra thì không có chỗ nào hơn bổn tiểu thư, không gọi.” Nàng lớn hơn hắn rất nhiều đấy.
Sẫm Hảo Lân gật đầu cực kỳ chắc chắn, tiểu tỷ tỷ nhà hắn cái gì cũng biết nha. Tiểu tỷ tỷ dạy hắn rất nhiều, Cổ Sùng Kính làm sao biết được nên hắn chu mỏ đắc ý nói: “Nguyệt nhi biết nhiều thứ lắm đó.”
“Nhưng nếu so dược các ngươi sẽ không bằng ta.” Cổ Sùng Kính vẫn còn đắc ý đáp. Hắn được học từ nhỏ, gia gia vẫn mỗi ngày mỗi dạy hắn, hắn còn được khen là có thiên phú nữa.
Khóe môi của Sẫm Hảo Nguyệt một cong, chân khiễng lên, tay nhỏ đặt ngay phần cao nhất ở trên vai, ngón trở vững vàng chắc chắn đặt đúng nơi, có thể thấy tùy thời dùng lực: “Ngươi nói xem nếu ta dùng lực thì thế nào?” Như có như không phun một câu hỏi.
Cả người của Cổ Sùng Kính cứng đờ, hắn đương nhiên là biết rồi, gia gia đã từng dạy hắn tất cả các huyệt vị để biết dùng đến thuật châm cứu cơ mà. Tay nàng là đang đặt ngay Kiên Tỉnh huyệt, chỉ cần dùng sức cánh tay sẽ tê bại, mất đi sự linh hoạt.
Không để hắn nói tay nhỏ của Sẫm Hảo Nguyệt lại dời đến cổ tay hắn, ngón cái để ngay giữa của phần cổ tay lại nhỏ giọng hỏi: “Còn nơi này thì sao?” Nàng thì không biết y lý, chỉ là mấy chỗ huyệt vị nguy hiểm vẫn được học nha. Nàng tin chắc không lâu sau soái gia gia hoặc soái cha cũng sẽ dạy nàng cùng tiểu đệ đệ chuyện này thôi.
Trên trán của Cổ Sùng Kinh bắt đầu xuất hiện mồ hôi, tay nàng đang đặt ở Thái Uy huyệt, dùng sức liền tổn thương nội khí, cản trở bách mạch a. Thật không ngờ một tiểu nữ oa ba tuổi lại có thể biết được nhiều như vậy. Mắt hắn nhìn sang khuôn mặt ngơ ngác của Sẫm Hảo Lân bên cạnh, có lẽ vẫn là không hiểu đi. Vậy nàng học từ đâu ra?
Sẫm Hảo Lân nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu gì cả liền hỏi: “Nguyệt nhi đang làm gì?” Đột nhiên lại chạm vào nam tử khác như vậy, mắt hắn đảo quanh thấy không ai để ý liền lén thở phào rồi nhanh chóng kéo tay tiểu tỷ tỷ trở về: “Nương dặn không được chạm vào nam nhân.”
“Ta giúp Cổ đồng học đả thông một chút tư tưởng thôi mà.” Sẫm Hảo Nguyệt cười hì hì nắm tay tiểu đệ đệ, hắn luôn là phiền phức như vậy. Suốt ngày chỉ biết mang ‘nương nói’ ra giáo huấn nàng. Đến cùng hắn là đệ đệ hay ca ca của nàng đây?
Cổ Sùng Kính đen mặt lại, hắn không thể đánh giá thấp tiểu nữ oa này rồi. Đành rằng biết võ tướng cũng sẽ được học huyệt vị nguy hiểm nhưng nàng vừa về vài ngày, Sẫm Hảo Lân lại một chút cũng không biết a.
“Ta biết rồi, đa tạ Sẫm đồng học chỉ điểm.”
“Vậy bổn tiểu thư liền không làm phiền nữa, tạm biệt.”
Sẫm Hảo Nguyệt mang tâm trạng vui vẻ kéo Sẫm Hảo Lân đến bàn của mình bắt đầu dùng bữa. Chuẩn bị phải đi học cùng một đám tiểu hài tử a. Không biết ở Thư Lạc các sẽ thế nào đây...ai...toàn một đám tiểu oa nhi.
Đến tối, cả hai mở rất nhiều lễ vật, toàn là đồ trân quý, thứ nào cũng là hai kiện y hệt nhau, không thì cũng là có phân biệt giới tính a.
Sau đó cả hai tự chia nhau cho người mang về viện của mình.