• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm Sất Ngạo Lang mười sáu tuổi, hắn đã từng để ý một thiên kim nào đó nên cố ý đến Họa Liễm cung đợi nàng ta. Sẫm Hảo Nguyệt vì hiếu kỳ bước theo mà thấy được vẻ lúng túng của hắn nên sinh ý trêu ghẹo.

Đương nhiên lúc trước từng đến đây nên nàng cũng biết, nữ nhân từ Thư Lạc các học xong đến Họa Liễm cung đều là phải thay thân đồng phục nữ trang để học nữ hồng. Lúc trước nàng chưa từng học nên cũng không có thay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy gian xảo chậm rãi tiến đến, mắt lơ đảng ngó nơi nào làm như không nhìn thấy Sất Ngạo Lang vậy. Miệng nhỏ của nàng vờ như lẩm bẩm thực chất lại là cố ý nói cho hắn nghe.

“Ai dô, cha cũng thật là, đi lâu như vậy đến một lá thư cũng không có. Nếu gặp lại ta nhất định bắt cha phải tặng hoa làm lễ vật thể hiện thành ý mới được.”

Sất Ngạo Lang nghe xong đột nhiên nhìn tay của mình. Phải ha, hắn tay không đi gặp người ta chính là thất lễ a. Nghĩ như vậy hắn ngó xung quanh liền thấy được một khóm hoa hải đường nở rộ liền lập tức đưa tay hái.

Ngay thời gian hắn vừa hái xong, Sẫm Hảo Nguyệt vừa chạy đi vừa to giọng hô: “Người tới, có hái hoa tặc, có hái hoa tặc, mau mau bắt lại.”

Đám nữ tử đang thay y phục bên trong nghe được la toán lên. Cung nhân cùng hộ vệ gần đó đồng loạt chạy đến, miệng cũng không quên hô to:

“Hái hoa tặc ở đâu?”

“Mau mau bắt hái hoa tặc!”

“Thật to gan trong cung cũng dám xuất hiện loại hái hoa tặc vô liêm sỉ này.”

“...”

Đám khi cung nhân hộ vệ chạy đến, đám nữ nhân bên trong Họa Liễm cung cũng chạy ra nhìn thấy Sất Ngạo Lang đều là ngơ ngác. Một trận nghị luận ầm ĩ nổi lên không ngừng.

Sất Ngạo Lang cứng cả người, bông hoa hải đường cầm trên tay hoa hoa lệ lệ rơi xuống. Hắn chỉ hái mỗi bông hoa liền thành hái hoa tặc rồi. Hắn phải giải thích rất lâu mới có thể minh oan cho bản thân a.

——Phân Cách Tuyến Luna Huang——

Rất nhanh ba năm lại trôi qua, Sẫm Hảo Nguyệt đã mười tuổi rồi, răng cỏ vẫn mọc chưa đủ khiến nàng chẳng dám nhìn mình trong gương. Lúc nào bên cạnh nàng cũng có đồ ăn để nàng cắn lại phải mang mạng che tránh xấu mặt a.

Lưu cố vấn vẫn luôn ở bên cạnh nhắc nhở đủ điều. Mỗi lần như vậy Sẫm Hảo Nguyệt chỉ đưa tách trà cho nàng ta nói: “Cố vấn đại nhân thỉnh dùng trà.” Đây chính là gián tiếp chê nàng ta nói nhiều a.

Sẫm Minh Kiệt thấy nàng càng trưởng thành càng quấy phá liền càng trở nên khó tính hơn. Dù làm hoàn khố trong mắt người khác như đó vẫn là nữ nhi a, nhỡ như phá đến độ không ai dám thú thì phải làm sao.

Hôm nay Sẫm Hảo Nguyệt thả bộ dạo phố thư giãn tinh thần. Nàng vì mua lễ vật cho Sất Duệ Kỳ mà đến Vĩnh Bảo Tề tham gia đấu giá. Nhìn từ xa thấy được Sẫm Hảo Nguyệt đám khách tham gia đấu giá đều tái xanh mặt, trán đầy mồ hôi.

Tiểu nhị lại rất vui vẻ xoa xoa hai tay chạy ra nghênh tiếp, vẻ mặt cực kỳ siểm nịnh nói: “Sẫm tiểu thư, hôm nay là đến mua đồ hay tham gia đấu giá để tiểu nhân cho người chuẩn bị.”

“Hôm nay đấu giá những gì có thể nói ta biết không?” Sẫm Hảo Nguyệt không muốn phí quá nhiều thời gian nên hỏi thẳng. Nếu là vật không đáng giá nàng liền không phí thời gian mua.

Lưu cố vấn lẳng lặng ở phía sau lấy ra một đĩnh bạc đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị cực kỳ vui vẻ kê khai ra những món có trong danh sách đấu giá hôm nay.

Sẫm Hảo Nguyệt nghe xong gật đầu rồi nhấc chân bước vào trong. Trên đường đi đến phòng dành cho khách đặc biệt, đám người đều là khom lưng chào xong rồi nói ‘Sẫm tiểu thư hạ thủ lưu tình’, ‘Sẫm tiểu thư thỉnh nhẹ tay’,...

Kỳ thực, nàng cũng chẳng thấy bản thân làm điều gì quá đáng, chỉ là muốn mua được đồ giá tốt nên đành hy sinh bọn họ thôi. Bất quá nàng chỉ là thấy được bọn họ để ý món nào chen ngang phá giá vào lần thôi mà, bọn họ có cần phải làm quá đáng như vậy không.

Nàng lên trên phòng thượng đẳng, ngồi vào băng ghế nhìn xuống phía sàn đấu giá bên dưới. Thời gian cũng không sai biệt lắm, mọi người vẫn còn rất náo nhiệt tập trung chờ đợi khai mạc a.

Phía hành lang đối diện, Sất Ngạo Lang mỗi tay ôm một nữ nhân vừa lúc nhìn thấy được Sẫm Hảo Nguyệt. Mắt hắn phát ra một tia sáng rồi lập tức dùng nội công truyền âm sang.

“Hảo Nguyệt, thật trùng hợp.”

Sẫm Hảo Nguyệt nghe được âm thanh quen thuộc vốn là phải đảo mắt đi tìm nhưng lúc nãy Lưu cố vấn đã nhắc nhở nàng rằng Sất Ngạo Lang ở phía đối diện nên nàng vờ như mắt điếc tai ngơ mặc kệ mọi thứ. Nàng ngồi tựa ở băng ghế thông thả thưởng thức cao điểm vừa gọi.

Tên này lúc nào ở trong Luyện Quân khu cũng nhìn nàng như miếng mồi ngon mà chạy đến cả. Đương nhiên lúc nào nàng cũng khiến hắn mất mặt thôi. Tính đến đây hắn chỉ mới mười bảy thế mà lại trầm mê trong nữ sắc, trong phủ không biết có bao nhiêu nữ nhân rồi.

Tuy sau khi hắn cập kê thì đã không còn học ở Luyện Quân khu nữa những là hắn lúc nào cũng trích thời gian đến tìm nàng tặng lễ vật. Nàng thì thiện tâm đứng đầu nên không bao giờ nỡ từ chối bất cứ món đồ trân quý nào, sợ làm chúng tổn thương đó mà. Lại nói nàng chọc ghẹo hắn cũng không ít nha.

Sất Ngạo Lang luôn bị Sẫm Hảo Nguyệt xem như nhìn thấy, có khi lại cố ý làm hắn chật vật khiến hắn giận đến nha dương dương. Nếu không phải vì mẫu phi bảo hắn nên thân cận với nàng thì trời có sập xuống hắn cũng chẳng thèm cho vào mắt đâu. Một tiểu nữ oa thanh danh không tốt, ngoại hình không có gì nổi bật có gì khiến hắn phải lưu ý chứ.

Một nữ nhân ở bên cạnh hắn đưa tay vuốt ve ngực giúp hắn hạ hỏa, cũng không quên nói: “Gia người không nên tức giận, Sẫm tiểu thư còn nhỏ nên mới không thấy được uy vũ của người.” Nàng luôn theo bên cạnh Sất Ngạo Lang nên đương nhiên biết được hắn nghĩ gì rồi.

Nữ nhân khác lại từ phía sau ôm lấy cổ hắn, hơi khom người dán môi bên tai hắn nói: “Gia nhẫn nhịn một thời gian có được thế lực của Sẫm gia người liền không cần kiêng kỵ nàng ta nữa.”

Nghe vậy nộ khí của Sất Ngạo Lang cũng được áp xuống, hắn hơi nghiên người ôm lấy nữ nhân phía sau hôn một trận. Hắn phải nhịn đến khi có được thế lực kia mới thôi. Nếu là đăng hoàng vị hắn muốn mưa được mưa gọi gió lập tức có. Người hắn hành hạ đầu tiên sẽ là Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sẫm gia.

Lúc trước hắn đúng là không hiểu được dụng ý của mẫu phi nhưng mỗi ngày một trưởng thành hắn cũng phát hiện Sẫm gia chính là bàn đạp tốt nhất để hắn bước lên hoàng vị. Chỗ tốt như vậy nhất định không để Sất Duệ Kỳ chiếm được. Lại nói dung mạo của Sấm Hảo Nguyệt cũng nhìn rất thanh tú a, có lẽ sau này cũng là một mỹ nhân a.

Sau một lượt phát tiết lên môi của nữ nhân kia, hắn cuối cùng rời khỏi cao giọng gọi người vào: “Ngươi mau cho người tùy tiện mua vài thứ thay ta mang qua kia tặng Sẫm Hảo Nguyệt.”

Nữ nhân kia bị dùng làm công cụ phát tiết môi đầy máu cũng không dám kêu ca một lời. Nàng phóng đôi mắt đầy sát khí lên Sẫm Hảo Nguyệt ở đối diện. Nếu không vì nàng ta thì nàng có thê thảm như vậy không.

Lúc này bên dưới cũng bắt đầu rồi. Mấy lượt tung bảo Sẫm Hảo Nguyệt vẫn như bình thường xen ngang nâng giá. Đến khi có người gõ cửa mang lễ vật đến báo là Sất Ngạo Lang ở phía đối diện tặng nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn. Tặng hắn một nụ cười nhân tiện vẫy vậy tay cám ơn, lễ vật dâng đến cửa không lý nào nàng không nhận, đúng không.

Sau đó mắt nàng lại dời vị trí điềm tĩnh quan sát đám người đến khi một nam nhân bên dưới hô to: “Tiếp đến chính là văn phòng tứ bảo được làm từ hoàng hoa lê mộc trăm năm giá khởi điểm thất vạn lượng.”

Sẫm Hảo Nguyệt nghe được thất vạn lượng liền ôm tim, nếu là trả giá lên nữa gia sản của nàng vì một lễ cập kê mà bay hơn phân nửa rồi sao? Đã là bằng hữu thì không nên tiết chút ít lễ vật như vậy, nàng mím môi bắt đầu hô giá.

Sất Ngạo Lang bên kia thấy được Sẫm Hảo Nguyệt đối với văn phòng tứ bảo có hứng thú đương nhiên muốn nhân tiện lấy lòng. Bên này hắn cũng hô giá, nếu là thắng được tặng nàng cũng rất tốt nha.

Sẫm Hảo Nguyệt càng lúc sắc mặt càng khó coi trừng mắt tên đối diện. Bất đắc dĩ nàng cho Lưu cố vấn ở bên cạnh đi sang đó bảo hắn nhường. Nếu còn là đấu cùng hắn lần này soái gia gia nhất định nhốt nàng ở trong phủ mất.

Cũng may hắn thỏa hiệp với lý do bảo nàng cùng hắn dùng một bữa cơm. Tốt thôi, một bữa cơm thôi mà nàng ứng, chỉ cần không tốn ngân lượng liền không thành vấn đề.

Do đó nàng thuận lợi mua được văn phòng tứ bảo rồi nhanh chân chuồn êm rời khỏi Vĩnh Bảo Tề. Chỉ là chân vừa bước ra đã bị người của Sất Ngạo Lang chặn lại.

“Sẫm tiểu thư, vương gia bảo người đợi một chút.”

“Còn có chuyện gì sao?” Sẫm Hảo Nguyệt có chút không vui cau mày hỏi.

Lúc này Sất Ngạo Lang cũng bước ra, theo sau hắn chính là hai nữ nhân lúc nãy: “Hảo Nguyệt vừa đáp ứng với bổn vương nhanh như vậy liền đã quên rồi?”

Sẫm Hảo Nguyệt nặn ra một nụ cười cầu hòa: “Nào có nào có, chỉ là bổn tiểu thư không nghĩ đến hôm nay phải dùng bữa thôi.” Tên này làm gì gấp gáp như vậy, một bữa ăn thôi mà, nàng làm sao chạy trốn được.

“Không quên là tốt rồi, bổn vương chính là hiện tại muốn cùng ngươi đi ăn, đi thôi.” Sất Ngạo Lang nói xong liền cùng Sẫm Hảo Nguyệt sóng vai rời đi.

Hai nữ nhân kia bị hắn vứt lại phía sau cũng không dám thốt lời nào. Các nàng biết, nếu chọc gia không vui các nàng sẽ có hậu quả gì.Thế là các nàng chỉ biết im lặng hồi phủ thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK