“Không được.” Sẫm Hảo Nguyệt lắc đầu: “Lúc nãy không nghe nói sao, đêm qua Hắc Bạch Vũ trà trộn vào hoàng cung trộm bảo, đêm qua là xuất hiện ở phủ chúng ta báo hại mọi người đều một đêm vất vả không ngủ, nên không còn thời gian đến đây nghe kể chuyện đâu.”
Sẫm Hỉ Mộc mồm trương khẩu ngốc nhìn chằm chằm đại tỷ: “Hắn thật lợi hại nha, dám vào hoàng cung trộm bảo còn đến phủ chúng ta nữa. Nhưng mà...vì sao đại tỷ biết?”
“Hắn dám thâm nhập Trúc viên của ta.” Sẫm Hảo Nguyệt bóp chặt ly trà nhỏ trong tay. Cũng may nàng không có nội lực nên bóp cũng không bị bể.
Nhắc đến mới nhớ lửa giận trong lòng lại ùn ùn nổi lên. Nàng cũng muốn đặt vài cái bẫy chỉ là sợ đám tiểu đệ đệ chạy vào trúng bẫy, lại còn có đám nha hoàn vào dọn phòng nữa. Nếu là cài then lại nàng phải tự đi mở cửa vào mỗi sáng cho đám nha hoàn bước vào, nhưng, nàng lười quá đi! Mà chắc gì cái then cửa kia làm khó được tên đạo tặc, vẫn là không nên vẽ rắn thêm chân mới tốt, tiết kiệm sức lực sử dụng cho việc khác còn hơn.
“Oa...” Sẫm Hỉ Mộc cười đến hứng thú: “Người ta muốn gặp hắn a.” Chiến tích của Hắc Bạch Vũ hắn cũng được nghe kể một ít, bất quá là đạo tặc không cùng một đường hắn sẽ không ngưỡng mộ đâu.
Sẫm Hảo Nguyệt ôm trán kêu khổ, nàng không muốn gặp tên đạo tặc đó đâu. Tên tiểu đệ đệ này thật là ham vui a, nàng nghiêm giọng nói: “Hắn là đạo tặc, cùng chúng ta không cùng đường, gặp hắn chính là không có gì tốt đẹp.” Tuy nàng là từng là thiên kim hắc đạo nên rất không bài xích hành những hành vi của thế giới ngầm, chỉ là Hắc Bạch Vũ chống đối nàng nên nàng bài xích hắn.
Sẫm Hỉ Mộc cắn cắn môi rồi lại đột nhiên vui vẻ kể nói: “Đại tỷ không biết đâu, lúc ở biên cương a, nhị ca tam ca cùng Lan tỷ rất hay tụ tập kể chuyện của hắn a. Ai cũng nói hắn cao siêu như vậy lại bị gia gia khống chế, Sẫm gia mới là nhất.”
“Các ngươi cùng A Lan rất thân thiết?” Sẫm Hảo Nguyệt nhíu mày nhìn tiểu đệ đệ. Một người ở Tây một người ở Bắc lý không những có thể gặp được nhau còn có thể thân thiết như vậy.
“Ân.” Sẫm Hỉ Mộc gật gật đầu nhỏ: “Là lúc trước Quân tướng quân gửi thư đến bảo cha chi viện. Cha không thể rời khỏi quân doanh liền cử Nhâm phó tướng cùng nhị ca đến đó. Đệ cùng tam ca cũng len lén đi theo. Sau này ở đó một thời gian mới trở về với cha.”
Nguyên lai còn có cả chuyện như vậy a. Đôi mày liễu của Sẫm Hảo Nguyệt dần dần giãn ra không ít. Trách không được bọn hắn thân thiết như vậy, mà Quân Tử Lan cũng không có quên nàng nữa.
Hai tỷ đệ đi dạo đến chiều mới hồi phủ. Sẫm Hảo Nguyệt vừa trở về đã bị soái gia gia cùng soái cha kéo vào thư phòng hỏi chuyện.
Nguyên lại chính là cả đêm qua hai người đi lung tung hết kinh thành tìm không được bảo vật. Vừa về phủ lại nghe nói đêm qua Hắc Bạch Vũ xuất hiện ở Sẫm phủ khiến cả phủ loạn cả lên. Mà người duy nhất gặp được hắn chính là Sẫm Hảo Nguyệt nàng nên giờ mới bị gọi vào hỏi cung.
Hiện Sẫm Minh Kiệt ngồi trên ghế thái sư sau bàn sách. Sẫm Bí Uy oai vệ đứng bên cạnh. Cả hai đều dùng nhãn thần đầy tò mò nhìn Sẫm Hảo Nguyệt. Nàng đứng đối diện bàn sách nhìn hai người, sau khi giơ tay chào hỏi xong chính là nói: “Haha, người ta lấy ghế ngồi có được không, nữ nhân đứng lâu chân sẽ to sẽ xấu a.”
“Ừm.” Sẫm Bí Uy ứng một tiếng phát ra từ cổ họng. Hiện giờ phút quan trọng nữ nhi lại không đứng đắng thế này, không biết có hỏi ra được kết quả gì không.
Sẫm Hảo Nguyệt lấy ghế tròn đặt ở trước bàn sách ngồi xuống xong liền kể ra chuyện tối qua. Đương nhiên nàng không nói đến chuyện bản thân cùng hắn trong phòng trên thân không có mặc y phục rồi.
Sẫm Bí Uy cũng kể ra chuyện tối qua lung tung kinh thành cũng tìm không được: “Không biết bảo có phải còn giấu ở trong Sẫm phủ chúng ta không?” Lúc nãy hắn có cho người soát thêm một lần vẫn tìm không ra a.
Sẫm Minh Kiệt thở dài một hơi rồi nói: “Có lẽ phải tăng cường thủ hộ Trúc viên thôi.” Tuy tôn nữ của hắn chưa cập kê nhưng cũng không thể cứ như vậy để nam nhân đêm khuya ghé phòng gọi thức dậy cùng xem tang vật được.
“Ai dô gia gia a, tăng cường bao nhiêu cũng là vô dụng thôi. Hoàng cung canh gác không đủ nghiêm ngặt sao? Đến cùng thì thế nào, vẫn mất bảo đấy thôi. Vẫn là tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.” Sẫm Hảo Nguyêt lần lượt gõ bốn đầu ngón tay lên mặt bàn chán nản nói.
Móng tay nhọn dài lần lượt liên tục chạm vào mặt bàn gỗ tạo nên âm thanh như một bản nhạc vậy. Trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở thì chỉ còn lại âm thanh này thôi.
Đột nhiên nhở ra gì đó nàng mạnh ngẩng đầu nhìn soái gia gia đầy nghi hoặc: “Gia gia nghĩ cho thật kỹ xem có phải ngươi đắc tội qua người nào mà không nhớ không? Tôn nữ cho rằng Hắc Bạch Vũ chính là nhắm vào Sẫm gia chúng ta a.”
Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy nghe xong đều chau mày suy nghĩ rất lâu. Người bọn họ đắc tội cũng chỉ có những nước ngoại bang thôi. Không lẽ Hắc Bạch Vũ là ngoại bang?
Cả hai cùng nhìn nhau trân trối. Nếu thực sự như vậy chính là nguy to a. Ngay mai có lẽ phải lên triều dâng tấu về vấn đề này thôi.
“Hai người làm sao?” Sẫm Hảo Nguyệt nhăn mặt nói. Nàng mới là đẹp nhất cơ mà lý nào hai người này cứ nhìn nhau mà bỏ qua nàng cơ chứ.
“Vì sao ngươi lại cho rằng như vậy?” Sẫm Minh Kiệt đặt ra một vấn đề. Không có lý do đột nhiên tôn nữ của hắn lại nói như vậy, là Hắc Bạch Vũ nói gì với nàng sao? Nếu quả thực như vậy liền có thể từ đó mà tra rồi.
“Chuyện bạch ngọc hạc lần trước chẳng phải cũng thế sao. Hắn là cố ý năm lần bảy lượt đến trộm thực chất là muốn Sẫm gia chúng ta chịu tội.” Sẫm Hảo Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình. Kỳ thực lần trước chỉ là trực giác của nàng thôi nhưng qua chuyện đêm qua nàng khẳng định mười hai phần rồi.
“Vì lý do gì hắn phải giấu tang vật ở Sẫm phủ mà không tìm các phủ khác chứ. Đó chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?”
Sẫm Bí Uy nghe phân tích xong liền cảm thấy nữ nhi đúng là còn nhỏ a. Chỉ có như vậy mà kết tội người khác chính là không được: “Có lẽ hắn hận chuyện bạc ngọc hạc lần trước vì Sẫm gia mà lấy không được nên mới cố ý làm như vậy.”
Sẫm Minh Kiệt cũng cảm thấy như Sẫm Bí Uy nên vuốt râu gật đầu. Thực sự Sẫm gia trước nay chỉ luôn ở biên cương chống ngoại bang xâm lược. Trở về kinh thành cũng là không hề cùng ai bất hảo, đương nhiên trừ Thôi gia, mà Thôi gia cũng không có cái gan cùng năng lực đó a. Chỉ khi Sẫm Hảo Nguyệt đi khắp nơi gây chuyện thì không biết thôi. Nhưng mấy trò của nàng cũng không có đến mức phải lấy mạng của toàn Sẫm gia a.
“Sai!” Sẫm Hảo Nguyệt vỗ bàn đầy khí thế nói: “Nếu chỉ là như vậy thì vì sao hắn không từ tay sứ giả cướp bạch ngọc hạc mà năm lần bảy lượt thất bại ở Sẫm gia vẫn muốn đến trộm?”
Sẫm Minh Kiệt cùng Sẫm Bí Uy nghe xong liền phì cười. Nàng vẫn còn nhỏ suy nghĩ chưa thấu a, chỉ là, chuyện nàng nói sáng mai bọn hắn cũng sẽ dâng tấu để mọi người cùng thảo luận.
Sẫm Bí Uy xoa xoa đầu của nữ nhi ôn nhu nói: “Hắn đánh không lại nhiều người nên mới không trộm.” Đó là sứ giả nên sẽ được thủ hộ rất nghiêm ngặt, cho dù muốn trộm cũng không có dễ dàng như vậy a. Chỉ là nếu hắn thấy được cơ chế hoạt động của đóng bẫy nữ nhi nhà mình bày sẽ không còn có thể nói như vậy nữa.
Sẫm Minh Kiệt đã từng thấy qua loại bẫy của tôn nữ nên cũng không dám xem thường, mà trong tay Hắc Băng Vũ lại có loại mê dược kia nữa. Đúng là hắn không đến đó đoạt thì rất khả nghi. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui nếu Hắc Băng Vũ là gian tế thì sẽ không thể rời khỏi kinh thành vậy chuyện hắn không rời đi trộm cũng là chuyện có thể hiểu nha.
“Ngươi cũng trở về đi, ta cùng cha ngươi thảo luận một chút.”
Sẫm Hảo Nguyệt tức giận hừ một tiếng rồi đứng dậy bước ra ngoài. Lý nào không ai tin nàng cơ chứ, trực giác của nữ nhân chính là luôn đúng a.