Hôm nay Sẫm Hảo Lân cùng Sẫm Hảo Nguyệt được Phí khả Doanh chọn y phục đồng bộ. Không những màu sắc mà hoa văn cũng là tương tự, không tính đám hoa hòe trên váy mà chỉ là hoa văn ở trên phi bạch thôi. Đương nhiên đây là dựa vào thiết kế của Sẫm Hảo Nguyệt mà tạo nên một kiện nam trang đồng bộ như vậy.
Thấy được tiểu tỷ tỷ đến Sẫm Hảo Lân cười đến híp mắt: “Nguyệt nhi thật đẹp nha.”
“Đương nhiên rồi, ta đã phí không ít tâm tư a.” Sẫm Hảo Nguyệt được đặt ngồi ở bên Sẫm Hảo Lân, nàng chu môi đắc ý nói.
Lúc này hoàng thượng hoàng hậu phi tần cùng đám vương tử công chúa tiến điện. Mọi người một phen hành lễ, Sẫm Hảo Nguyệt cũng không ngoại lệ nhưng nàng lại không cung kính như bọn họ mà chỉ làm cho người xem thôi.
Hoàng thượng quét mắt thấy được Sẫm Hảo Nguyệt ngoan ngoãn hành lễ cùng là thỏa mãn không ít. Vốn nghĩ hắn lại phải hù dọa nàng một phen a. Sau khi ngồi vững trên long ỷ mới cho bình thân.
Trên diện bắt đầu khai yến, bốn tỷ đệ Sẫm gia lại như ban sáng bắt đầu bào đồ ăn không chút nể tình. Sất Duệ Kỳ ở bên kia vô cùng an tâm vì kế hoạch đã hoàn hảo. Sất Vưu Thần ngồi trong cổ kiệu nhàn nhạt không chút biểu tình
Sất Ngạo Lang một bụng tức giận không cho chỗ phát tiếc ngồi bên cạnh Hác thị. Sất Tĩnh Thư mím môi trừng mắt Sẫm Hảo Nguyệt rồi lại nhu tình nhìn Thôi Cẩn Hòa ở phía đối diện.
Thôi Cẩn Hòa cùng Thôi Lạc Tranh cũng là phẫn nộ nhìn Sẫm Hảo Nguyệt không rời mắt. Những gì của ngày hôm nay bọn họ bắt nàng phải trả gấp bội a.
Sẫm Hảo Nguyệt cảm nhận được những ánh mắt dị thường nhìn về phía mình nhưng vẫn xem như không thấy. Nàng không sợ phiền toái đến tìm mình đâu.
Sau bữa yến tiệc đám người chưa đủ tuổi hoặc quá tuổi sẽ ở lại trong đại điện thưởng thức vũ khúc của đám ca cơ. Những người đã qua cập kê chưa thành thân liền được thả ra bên ngoài cùng nhau trao đổi hoa cùng hoa đăng.
Đương nhiên đám nữ nhi ở đây đa số vẫn là hướng về vị vương gia độc thân được cưng sủng lại tài mạo song toàn nhất hiện nay là Sất Duệ Kỳ rồi. Hắn chính là người có cơ hội thừa kế hoàng vị cao nhất. So với Sất Ngạo Lang hắn hơn rất nhiều a, chỉ là hắn đối với hoàn khố nữ Sẫm gia...khiến không ít nữ nhân cùng đại thần nghi kỵ a.
Cổ lão thái gia cùng Ân lão thái gia sớm đoán được Sẫm Minh Kiệt muốn cùng bọn họ kết thân gia. Bọn họ không ngại thanh danh bên ngoài của Sẫm Hảo Nguyệt bởi bọn họ biết được một người nghiêm khắt như Sẫm Minh Kiệt để tôn nữ thanh danh không tốt ắt có khổ tâm.
Chỉ là quan hệ của Sẫm Hảo Nguyệt cùng Sất Duệ Kỳ khiến bọn họ nghi kỵ không ít a. Đã là nữ tử đương nhiên đều là để mắt đến Sất Duệ Kỳ rồi, luận thân phận, tài mạo đều là tốt hơn so với tôn nhi của bọn họ a. Sẫm Hảo Nguyệt sẽ chọn như thế nào a!
Trong đại điện mọi người bắt đầu rời khỏi chỗ ra ngoài, Sất Vưu Thần ngồi trong cổ kiệu không hề động đậy thôi. Năm nào cũng có cung nhân mang hoa đăng đến cho hắn nhưng vẫn đều là cầm mang hồi phủ chứ không tặng cho bất kỳ người nào, cũng không ai nguyện ý tặng hoa cho hắn.
Đây là chuyện đương nhiên rồi, một người thân mang bệnh nặng quanh năm đến đứng cũng không thể làm được, nhỡ vừa gả qua hắn đoạn khí chẳng phải là ở quả sao, những vậy còn cõng luôn cái tội danh khắc phu nữa a.
Đó là còn chưa kể đến nếu như hoàng thượng bắt bồi táng vậy các nàng liền không còn gì nữa. Trên đời này không có ai ngốc như vậy đâu, có câu nói người không vì mình trời tru đất diệt nha. Cũng may hắn là một vương tử thất sủng nên đến bây giờ hoàng thượng vẫn không đả động gì đến việc xung hỷ cho hắn.
Sẫm Hảo Nguyệt nhìn hắn đầy khinh thường, đáng đời cô độc cả đời không người lấy. Một nam tử xấu tính như hắn có tặng không cần tiền kèm thêm ưu đãi hấp dẫn cũng không ai thèm đâu.
Lúc này Sất Duệ Kỳ, Cổ Sùng Kính, Ân Mặc Nguyên đều đến trước mặt Sẫm Hảo Nguyệt mang hoa đăng trong tay mình đưa cho nàng. Sẫm Hảo Nguyệt cũng là mỉm cười đưa tay nhận lấy.
Sâm Hảo Lân nhìn thấy liền nhăn mặt nói: “Nguyệt nhi, không thể nhận lung tung đâu.” Hôm nay hắn cũng biết được Thanh Đằng yến là để làm gì, nếu là tiểu tỷ tỷ nhận sẽ bị hoàng thượng tứ hôn nha. Lại nói nhận một lượt ba cái hoa đăng như vậy thì gả cho ai?
“Hoa đăng đẹp ngươi thích ta cùng ngươi thả.” Sẫm Hảo Nguyệt cười híp mắt tiếp thu hết ba cái hoa đăng trước sự ngơ ngác của nhiều người.
Hoàng thượng cũng là không hiểu nỗi nhìn Tiêu hiền phi. Tiêu hiền phi vốn lúc nãy có gọi Sất Duệ Kỳ vào hỏi một trận nhưng hắn vẫn không chịu trả lời. Thế lực của Sẫm gia cùng thanh danh của Sẫm Hảo Nguyệt là tỷ lệ nghịch với nhau a, nên lựa chọn thế nào cho tốt đây.
Lúc này hoa đăng của Sất Vưu Thần ở bên đối diện cũng được cung nhân mang qua đưa cho Sẫm Hảo Nguyệt. Nàng nheo mắt nhìn thân ảnh vốn là mờ ảo của hắn trong cổ kiệu hiện là dưới ánh nến không thể nhìn thấy một chút gì trong lòng liên tục nổi lửa.
Còn không để nàng mở miệng âm thanh hư nhược của Sất Vưu Thần cũng truyền đến: “Ngươi nhận của bọn họ không có lý không tiếp nhận của bổn vương, đúng không?” Tiếng ho khan lại trận trận vang lên.
Đây là ép nàng vào chỗ chết a. Sất Vưu Thần đáng chết, bổn tiểu thứ sẽ không tha cho ngươi. Sẫm Hảo Nguyệt trừng mắt đầy hung dữ về phía cổ kiệu nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng thượng bị đám người Sất Duệ Kỳ che lại nên không thấy được biểu tình của Sẫm Hảo Nguyệt nên bật cười, không ngờ Sẫm Hảo Nguyệt lại được lòng mọi người như vậy. Chỉ là, mắt hắn không tự chủ nhìn về phía cổ kiệu của Sất Vưu Thần, hắn không thể nào hiểu được nhi tử này của hắn đang nghĩ gì? Là để ý Sẫm Hảo Nguyệt hay là chỉ nhất thời cao hứng?
“Người đến, mang hoa cho Sẫm nha đầu.” Hắn muốn biết đến cùng tâm ý của nàng là đặt trên người nào.
Đám người nghe được tất cả đều sửng sốt mở to mắt ra như thế không tin được những gì mình vừa nghe, đương nhiên ngoại trừ Sất Vưu Thần đang ung dung thưởng trà trong cổ kiệu, mặt không chút biểu tình, nhãn thần lại có hiện lại một ít ý niệm.
Đám người Sất Duệ Kỳ hoàn toàn đông cứng người, không nghĩ đến còn có chuyện này a. Sẫm Bí Uy vội vàng đứng lên chấp tay cung kính nói: “Hoàng thượng, nữ nhi còn nhỏ tuyệt không thể đưa hoa cho nàng tránh làm hỏng quy củ.”
Hắn cũng biết tâm ý của Sẫm Minh Kiệt nên mới cố ý để tùy nàng làm hỏng thanh danh của mình. Bản thân hắn cũng không muốn đưa nữ nhi gả vào trong hoàng tộc.
Không những như vậy mà hiện bệnh vương Sất Vưu Thần không hiểu vì lý do gì cũng mang hoa đăng tặng đến a. Nếu là hoàng thượng có tứ hôn, lấy thanh danh bại hoại của nữ nhi ở ngoài nhất định sẽ bị gả cho bệnh vương thủ tiết thì phải làm sao đây.
Sắc mặt của Sẫm Minh Kiệt ngày một kém đi nhưng bị chòm râu rộng dài che mất. Hắn cố gắng nén thần sắc trong mắt xuống để hoàng thượng nhìn không thấu. Lúc sáng Sất Vưu Thần vừa đánh tôn nữ của hắn một gậy giờ đây lại ở trước mặt mọi người không chút che giấu tặng hoa đăng a. Đây là dụng ý gì?
Nhưng năm gần đây biểu hiện của Sất Ngạo Lang không được tốt nhưng vẫn liên tục lập công không kém gì Sất Duệ Kỳ khiến hắn nghi ngờ có người âm thầm hỗ trợ. Kinh qua chuyện của ngày hôm này hắn có hơn bảy phần nghi ngờ Sất Vưu Thần có tham gia chuyện này. Tôn nữ của hắn lại cùng Sất Duệ Kỳ giao hảo như vậy, Sất Vưu Thần đây là đang đánh cái loại bàn tính gì, nghĩ hắn nhìn không thấu sao?
“Sẫm khanh gia đây là luyến tiếc ái nữ không nỡ để nàng gả đi sao? Khanh không cần như vậy, nếu là biết được ý của Sẫm nha đầu Trẫm cũng dễ xử sự hơn. Cổ y phó cùng Ân lang trung vừa qua lễ cập kê không lâu nên không cần vội nhưng hai hoàng nhi của Trẫm đã là không thể đợi rồi.” Hoàng thượng trọng trọng ánh mắt quan sát từng người trong Sẫm gia, miệng nói nhưng tâm lại có chút suy nghĩ.
Mọi người ở đây ai cũng hiểu ngầm ý của hoàng thượng chính là cả hai vương tử đều xem trọng một nữ tử, nếu còn không để hoàn khố nữ quyết định nhất định sẽ dẫn đến giữa hai vương tử có nội chiến. Thế nên chuyện hoàng thượng ban hoa cho hoàn khố nữ chính là các giải quyết tốt nhất.