• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường hồi Sẫm gia, Sẫm Minh Kiệt không ngồi ngựa như lúc đến mà chui vào trong xe ngựa ngồi cùng Sẫm Hảo Nguyệt. Nàng hiếu kỳ chớp chớp mắt muốn hỏi liền đã bị soái gia gia sớm một bước hỏi trước.

“Nguyệt nhi thấy mọi người thế nào?”

“Gia gia là đang muốn hỏi cái gì?” Sẫm Hảo Nguyệt ngây thơ phản vấn, đây là vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy?

Sẫm Minh Kiệt nhìn tôn nữ của mình, nàng vẫn còn quá nhỏ để hỏi thẳng ra vấn đề kia, nhưng nếu là không hỏi, sợ là bản thân đi sai bước liền không thể vãng hồi.

“Gia gia nghe nói các vương gia đều rất thích chơi cùng ngươi, vậy ngươi thì sao, thích chơi cùng ai?”

Sẫm Hảo Nguyệt nhìn tròng mắt của soái gia gia rất lâu, như muốn từ trong đó thấy được ý tứ gì đó. Sẽ không phải là đám hoàng thất xem Sẫm gia là miếng mồi ngon mà xâu xé chứ? Nàng được biết ở cổ đại hôn nhân được xem là chính trị nha, xem ra nàng phải làm chút gì đó mới được.

Thấy tôn nữ vẫn còn suy nghĩ Sẫm Minh Kiệt một lòng treo ngược. Vẫn là đợi xem tình hình thôi, nếu có thể hắn cùng Cổ gia hoặc Ân gia nhanh chóng giúp tôn nữ định thân liền tránh khỏi đám hoàng thất kia. Xưa nay dính vào hoàng thất đều không có kết quả gì tốt đẹp cả.

“Vậy Nguyệt nhi cảm thấy Sùng Kính cùng Mặc Nguyên thế nào, gia gia thấy chúng nó rất ngoan ngoãn lại học giỏi.” Chỉ là hai tên tiểu tử này luận về võ học cái gì cũng không tinh thông, nói trắng ra chính là tệ hại. Nhưng nếu vì đảm bảo tôn nữ an toàn vẫn là nương nhờ hai tên đó rồi.

Sẫm Hảo Nguyệt đang lâm vào trầm tư liền bị lời này của soái gia gia lôi về thực tại. Cổ Sùng Kính, Ân Mặc Nguyên sao, soái gia gia đây là muốn gì ở nàng?

“Bọn họ cùng đệ đệ có gì khác nhau đâu.”

Sẫm Minh Kiệt bật cười ha hả rồi, vậy liền thuận theo tự nhiên thôi. Tôn nữ của hắn chỉ mới năm tuổi là hắn nghĩ nhiều rồi. Bất quá sau này để nàng cùng Cổ gia cùng Ân gia qua lại thân cận một chút bày ra ý tứ cho hoàng thượng xem.

Sau buổi trò chuyện đêm hôm đó, Sẫm Hảo Nguyệt chính thức mở ra kế hoạch làm hoàn khố cho bản thân. Mở rộng dánh tiếng của bản thân ở kinh thành, không những thế mỗi lần tham gia cung yến nàng đều phá đến long trời lở đất.

Đám người hậu cung đang dòm ngó vào Sẫm gia đương nhiên luôn giúp nàng lót đường thế nên lúc nào nàng cũng bình an vô sự tiến cung rời cung a. Mà nếu không có bọn họ giúp nàng cũng có đường thoát thân bởi làm gì nàng vẫn chừa một đường lui cho mình.

Đến một hôm hoàng thượng không thể chịu được nữa thế là tên của nàng bị liệt vào danh sách đen nghiêm cấm tham gia tất cả các cung yến dưới mọi hình thức.

—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-

Lại hai năm nữa trôi qua, Sẫm Hảo Nguyệt đã được bảy tuổi.

Nàng càng ngày càng hoàn khố hơn, y phục xa hoa lại kiểu dáng mới lạ,lại là không người dám mặc trùng với nàng kể cả đám công chúa phi tần trong cung. Ca cơ nào mới, món ăn nào mới, bài hát nào mới, nàng luôn là người đầu tiên phẩm thường. Trong kinh thành không chỗ nào không có bước chân của nàng, đương nhiên vẫn ngoại trừ Bất Thụy nhai, Trường Sinh nhai.

Trong hai năm này, các giáo quan liên tục gọi Sẫm Minh Kiệt ra nói chuyện. Bởi vì Sẫm Hảo Nguyệt ở Luyện Quân khu thành tích luôn không tốt nên nhờ hắn ở nhà để nàng luyện tập nhiều một chút.

Hắn mỗi sáng đều cùng tôn nữ dùng vũ khí gỗ giao đấu, nhưng ngoại trừ nàng không có nội lực ra hắn luôn là thấy nàng biểu hiện rất xuất sắc không hề như các lão sư nói một dạng. Thậm chí động tác linh hoạt, ứng biến xuất thần, nếu như có thêm nội lực tương trợ chính là quá hoàn mỹ rồi.

Sau mấy ngày theo dõi cùng hỏi chuyện của tôn nữ thông qua Lưu cố vấn hắn đã xác nhận được một chuyện, chính là nàng cố ý. Tuy không hiểu lý do nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này rất tốt, chí ít đám hoàng thất kia sẽ bỏ qua tôn nữ của hắn. Thế nên hắn hoàn toàn mặc kệ nàng làm hoàn khố.

Danh xưng hoàn khố của Sẫm Hảo Nguyệt ở trong kinh thành ngày càng bành trướng. Ngày nào cũng là có không ít người đến Sẫm gia tìm Sẫm Minh Kiệt mắng vốn.

Nàng không mang bạc ném người chính là trêu ghẹo các cô nương, công tử gia đến người ta khóc lóc van xin mới thôi. Có lần có mang binh sĩ đi tháo quán của người ta chỉ vì nàng không hài vị đạo của trà nữa.

Đương nhiên những chuyện nàng phá phách không chỉ có như vậy thôi đâu. Nhiều đến nỗi người khác có thể viết thành bộ truyện dài tập nữa.

——-Phân Cách Tuyến Luna Huang——-

Hôm nay, Sẫm Hảo Nguyệt vận một thâm thúy lục sắc đi đến điểm đa hẹn với ba tên tiểu bằng hữu. Điểm hẹn hôm nay của bọn họ chính là Nhất Phẩm Đường, tửu lâu mới được mở cách đây không lâu nhưng thức ăn quả rất hấp dẫn người. Ở đây chỉ chuyên bán những món ngọt thôi.

Bước gần đến Nhất Phẩm Đường là ngửi được một mùi đường ngọt thơm bao xung quanh mình. Vừa thấy được tiểu thư hoàn khố của Sẫm gia, tiểu nhị liền lập tức tranh nhau chạy đến nghênh tiếp, bởi vì mỗi lần khi nàng rời đi đều mạnh tay chi bạc cho bọn họ a.

Được một tiểu nhị đưa lên bao sương đã đặt trước, Sẫm Hảo Nguyệt vừa bước chân vào đã thấy ba tên bằng hữu đang ngồi đó đợi mình. Nàng mỉm cười vui vẻ hỏi.

“Các ngươi đợi đã lâu?”

“Ngươi vì sao luôn đến trễ như vậy, lại không cho chúng ta đến đón.”  Ân Mặc Nguyên là người đầu tiên trách móc, từ lúc cùng đám người Sẫm Hảo Nguyệt thân cận hắn cũng quên mất con người lúc trước của mình.

“Lần nào hẹn gặp cũng là phải đợi người rất lâu như vậy, đổi lại là người khác liền đã sớm bỏ về rồi.” Cổ Sùng Kính vừa ăn điểm tâm ngọt vừa trách. Hiện trên người hắn cũng vì Sẫm Hảo Nguyệt chê bai mà tìm cách khử hẳn cái mùi dược liệu rồi.

Kể từ đầu năm nay Sất Duệ Kỳ mười hai tuổi được hoàng thượng đặc cách cho vào triều nghe chính sự thì bọn họ chỉ gặp nhau ở Luyện Quân khu thôi. Thời gian còn lại Sất Duệ Kỳ có một sư phó riêng nên phải theo sư phó đó học.

Khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ để bốn người tụ tập thế mà Sẫm Hảo Nguyệt lại làm phí hết một đống thời gian. Sất Duệ Kỳ nhập một ngụm trà thán: “Đừng nói với chúng ta ngươi lại bận rộn trang điểm cùng chọn y phục nhé, lý do này từ đầu năm này đã dùng không ít lần rồi.”

Sẫm Hảo Nguyệt ngồi vào bàn cười hì hì bá đạo tuyên bố rằng: “Ngươi đoán đúng rồi, bổn tiểu thư là nữ nhân đương nhiên phải tốn thời gian vào việc đó, nam tử các ngươi chỉ cần đợi là được không cho phép lải nhải.”

Ân Mặc Nguyên đưa tay châm cho nàng một ly trà nóng: “Hôm nay chúng ta hẹn gặp nên nói chủ đề chính, nếu cứ phí thời gian vào chuyện này e rằng bàn đến tối vẫn chưa xong mất.”

“Ân, nói đi, gọi bổn thư đến có chuyện vui gì muốn nói?” Sẫm Hảo Nguyệt nhập xong một ngụm trà lại cắn một miệng điểm tâm ngọt Cổ Sùng Kính đưa đến. Bình thường tụ tập chính là nói một ít chuyện trên triều đình cũng rất vui nha.

Sất Duệ Kỳ lập tức mang vấn đề chính ra nói: “Phụ hoàng nghe nói tam hoàng huynh lại trở bệnh nên lệnh cho ta đến tặng một ít đồ, ta muốn cùng các ngươi đi.”

“Ngươi tự đi một mình đi, hoàng huynh của ngươi đâu phải của chúng ta.” Sẫm Hảo Nguyệt bĩu môi không chút do dự liền cự tuyệt. Nàng cùng Sất Vưu Thần học chung thời gian không lâu, năm hắn mười hai tuổi cũng là không còn gặp nữa. Tuy là ngồi cách Cổ Sùng Kính nhưng vẫn là không cùng nhau nói câu nào, nên không có giao tình.

Cổ Sùng Kính cùng Ân Mặc Nguyên cũng cực kỳ ngạc nhiên với lời đề nghị này. Sất Vưu Thần bình thường không có nói chuyện với ai, ngồi trong học đường ngoại trừ nghe được tiếng ho của hắn thì chỉ có khi Tôn lão sư hỏi vấn đề hắn bị điểm tên mới trả lời a.

Hai tên đồng thanh: “A Nguyệt nói có lý.” Cái địa phương kia không phải người bình thường là có thể đến được nha.

“Tóm lại ta muốn các ngươi cùng đi.” Sất Duệ Kỳ chép miệng không nói lý do mà chỉ phun một câu ép buộc. Thực ra hắn cũng không muốn như vậy đâu, nếu không phải phụ hoàng dặn dò hắn cũng không muốn đến đó.

Cổ Sùng Kính đột nhiên cười ha ha hỏi: “Sẽ không phải là ngươi sợ bị lây bệnh chứ?” Sất Vưu Thần từ khí chuyển đến địa phương kia thì bệnh quấn thân quanh năm, ngay cả đứng lên cũng không thể, mọi người không ai dám tới gần nên chỉ có hắn cùng Sẫm Hảo Nguyệt to gan ngồi bên cạnh. Hắn là học y đương nhiên không sợ bị lây bệnh, còn Sẫm Hảo Nguyệt thì to gan trước giờ không cần nói đến.

“Hay nói đúng hơn chính là sợ ma nha.” Ân Mặc Nguyên thè lưỡi làm mặt quái dị trước mặt Sất Duệ Kỳ rồi cười ha ha trêu hắn.

Sất Vưu Thần là một hoàng tử thất sủng, phủ đệ của hắn ở một con phố phía đông vắng vẻ mà tối tâm u ám nhất kinh thành. Xung quanh phủ chỉ toàn mấy tiệm bán quan tài, vàng mã thôi, người ta gọi đó là Trường Sinh nhai. Nếu không có chuyện gì sẽ không ai nguyện bước chân đến nơi âm u xui xẻo đó.

Mà điều kỳ lạ chính là ở trên Trường Sinh nhai, ngay cả một cái cây cũng không thể sống, nên trên con phố đó chỉ để bán hàng không người sinh sống trừ người trong phủ của Sất Vưu Thần. Mà nghe đồn phủ đó rất to nhưng rất ít người a.

Bị bắt trúng đuôi, Sất Duệ Kỳ đem hai tay vỗ bàn đứng lên mắng: “Các ngươi đến cùng có phải bằng hữu của bổn vương không? Bảo cùng bổn vương đi tặng đồ có một chút cũng từ chối nữa.” Lúc nãy phụ hoàng là bắt Sất Ngạo Lang đi nhưng là hắn(SNL) nhanh miệng nhận nhiệm vụ khác, đám hoàng huynh khác của hắn cũng không một ai dám đi toàn đẩy cho hắn a.

“Đi thì đi, có cần dùng thịt đè người như vậy không?” Cả ba đồng thanh nhàn nhạt nói.

“Vậy mới là bằng hữu tốt của ta chứ.” Sất Duệ Kỳ an tâm ngồi trở lại chỗ của mình. Không thể trách hắn sợ được, ngay cả mã xa kiệu phu không ai dám đến, nhất là ban đêm nha, nghe đồn Trường Sinh nhai luôn phát ra âm thanh vừa đáng sợ vừa thê lương. Mấy người buôn bán ở đó, mặt trời chưa xuống núi là dọn hàng đóng cửa trở về nhà hết rồi.

“Nếu hôm nay chỉ có như vậy thì mau mau ăn xong điểm tâm chúng ta cùng đi thôi.” Ân Mặc Nguyên cũng thuộc hàng sợ ma nên mở miệng thức giục.

Sẫm Hảo Nguyệt nhìn hắn trân trối lúc lâu mói nói: “Ngươi có nhầm lẫn không vậy, bổn tiểu thư chỉ vừa mới ngồi xuống thôi mà.” Đây gọi là đuổi người nha.

Cổ Sùng Kính cười hắc hắc bắt chân chữ ngũ như người lớn: “Đó là do ngươi đến trễ không thể trách chúng ta a.” Đây là hình phạt cho người đến trễ.

Sất Duệ Kỳ xem như không nghe được liền tiếp tục nói: “Tiếp tới chính là chuyện của Hắc Bạch Vũ a.”

Nhắc đến cái tên này chính là nỗi sợ của các phú hộ trong kinh thành, cũng là nỗi ám ảnh của quan lại triều đình. Gần đây cái tên này được nhắc đến rất nhiều như một ám ảnh kinh hoàng vậy. Trong kinh thành nhà người nào cũng là gia thế bễ nghễ, không có đặt chân vào quan trường cũng là gia sản kết xù.

Mà Hắc Bạch Vũ lại chuyên nhắm vào bảo vật của những hộ trong kinh thành mà trộm. Ngay cả những thương nhân từ nơi khác đến cũng có người tránh không thoát. Do đó nghề bảo tiêu ở kinh thành càng ngày càng đắt khách, giá cũng cao không ít, số lượng càng ngày càng khang hiếm.

Sau mỗi lần gây án chỉ để lại mỗi một lông vũ bên trắng bên đen, thế nên mọi người gọi hắn là Hắc Bạch Vũ. Những vụ án hắn gây nên chính là bài toán khó của triều đình, cả hoàng cung cũng bị hắn trộm hết một món bảo vật rồi. Mà thân thủ có lẽ không tệ nên mới có thể trót lọt thực hiện chưa từng có người thấy qua thân ảnh của hắn.

Ngay cả sàng đấu giá lớn như Vĩnh Bảo Tề cũng phải thuê thêm không ít bảo tiêu cùng công tác bảo mật phải phòng chóng nghiêm ngặt. Thậm chí lúc thuê người cũng phải điều tra gia phả tận ba đời mới được nhận dù đó chỉ là làm công tác dọn dẹp a.

Sẫm Hảo Nguyệt thở một hơi dài đặt đũa xuống: “Vậy đám đại thần có nghĩ được biện pháp chế trụ hắn chưa?” Soái gia gia của nàng mấy tháng nay vì chuyện này mà ăn không ngon ngủ không yên, đến nỗi râu tóc bạc đi rất nhiều a.

Sất Duệ Kỳ khẽ lắc đầu: “Không có cách nào bắt được hắn, phụ hoàng cũng sắp điên đến nơi rồi. Các đại thần đều là đề ra rất nhiều biện pháp nhưng trong biện pháp đều có điểm sơ sót nên phụ hoàng không dùng.”

Nói thêm một hồi cả bốn người cùng nhau đến Kinh Lang vương phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK