Nhờ thái độ tiểu bá vương của Lý Trác Vân nên mới tạm thời ngăn cản được đoàn người, thành công trì hoãn thời gian.
Lệnh Mạn tức tốc lái xe trở về thành phố A để hỏi cho rõ, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra.
Không may là Lý Nghiễm Thời không có ở nhà, cô đành phải tìm Hạ Vũ Nhu trước.
Hạ Vũ Nhu nhìn thấy Lệnh Mạn vội vã bước vào thì chạy ra nghênh đón, khó hiểu hỏi: “Không phải con đưa bà ngoại đi sao? Sao lại quay về?”
Lệnh Mạn đi như bay, giọng nói không kìm được tức giận: “Có người muốn phá dỡ nhà chúng ta ở quê, chuyện này mẹ có biết hay không?”
Hạ Vũ Nhu bối rối: “Là ai?”
“Chồng mẹ đó.”
Hạ Vũ Nhu nghi ngờ cau mày: “Vậy là sao? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
Lệnh Mạn ngồi xuống ghế salon, hít sâu một hơi sau đó mới kể lại chi tiết cho bà: “Đột nhiên hôm nay có một đám người tới nhà, mang theo cả máy xúc đến để phá dỡ, nói là người của tập đoàn Nhất Thiên, còn đưa cả hợp đồng cho con nhìn, bác và dì đã bán nhà cho bọn họ, căn nhà sẽ bị phá dỡ bất cứ lúc nào.”
Hạ Vũ Nhu mờ mịt: “Có chuyện này sao? Mẹ không biết.”
Lệnh Mạn thở dài: “Đợi Lý Nghiễm Thời về, mẹ hãy đi nói với ông ấy.”
“… Mẹ đi hả?” Hạ Vũ Nhu ngần ngừ chỉ vào mình.
“Đó là chồng mẹ, dĩ nhiên mẹ phải nói rồi.”
Hạ Vũ Nhu do dự: “Mẹ… Mẹ nói gì với ông ấy bây giờ?”
Lệnh Mạn không thể tin được nhìn bà: “Đương nhiên là bảo ông ấy lập tức dừng ngay việc phá dỡ nhà lại!”
Hạ Vũ Nhu vẫn ấp a ấp úng: “Nhưng mà… Làm thế nào mở miệng được?”
“Cái này còn phải cần người dạy nữa?” Lệnh Mạn chịu thua, những lúc như thế này mới cảm thấy ghét cái tính của mẹ cô, không bao giờ giúp được cái gì.
“Mẹ cứ nói thế này.” Cô đành phải dạy bà từng câu từng chữ: “Chúng ta đã kết hôn, mẹ em cũng chính là mẹ anh, quê em cũng chính là quê anh, bây giờ có người muốn phá nhà của anh, anh có chấp nhận được không?”
Hạ Vũ Nhu liên tục lắc đầu: “Không được không được, quá hùng hổ doạ người, không nói thế được.”
“Ở cái nhà này mẹ không có cả cái quyền phát biểu ý kiến hay sao?”
Hạ Vũ Nhu ủ rũ, im lặng không nói.
Lệnh Mạn vỗ trán: “Thôi được rồi, mẹ không chịu nói với ông ấy thì để con nói vậy, thế đã được chưa?”
Lệnh Mạn ngồi ở phòng khách chờ nguyên một buổi chiều.
Lý Nghiễm Thời có việc quan trọng quấn thân, bận rộn đến tối mịt mới về đến nhà.
Chuyện phá dỡ lúc sáng ông cũng đã nghe Lý Trác Vân nói đại khái qua điện thoại, bây giờ thấy Lệnh Mạn đang đợi mình thì cũng biết ngay lý do.
Ông gọi Lệnh Mạn vào thư phòng, hai người nói chuyện.
Lý Nghiễm Thời đi thẳng vào vấn đề: “Mạn Mạn, thật xin lỗi con, ở quê con đang chuẩn bị tiến hành một dự án rất lớn, cụ thể như thế nào thì ta không thể nói vì có liên quan đến bí mật thương nghiệp. Ta gọi con vào đây chỉ muốn nói trước với con là, dự án này đã được lên kế hoạch từ một năm trước, lúc đó ta vẫn không hề biết khu vực quy hoạch cũng bao gồm nhà của các con, nếu như ta mà biết thì ngay từ đầu ta đã không thông qua cái dự án này.”
Khi ở nhà Lý Nghiễm Thời không hề có dáng vẻ của vị Lý tổng cao cao tại thượng, ông nói chuyện với Lệnh Mạn cũng chỉ như là người lớn đang thương lượng với con cháu trong nhà mà thôi.
Điều này cũng khiến cho thái độ của Lệnh Mạn nhu hoà hơn.
“Dượng Lý, con không có ý trách dượng, con chỉ muốn biết là liệu có khả năng huỷ bỏ dự án ở quê con hay không?”
Lý Nghiễm Thời không nói gì, thở dài một hơi: “Nếu như đây chỉ là một công trình thông thường, ta sẽ lập tức ra lệnh ngừng thi công. Nhưng dự án này đã phải kêu gọi mười mấy đối tác cùng hợp tác, số tiền đầu tư lên đến hơn hai mươi tỉ, nếu như ta đơn phương huỷ bỏ thì sẽ gây ra tổn thất không thể lường được.”
Lệnh Mạn nhất thời trầm mặc.
Hai mươi tỉ, con số mà người bình thường chỉ nghĩ đến thôi cũng không dám.
Cho dù là Lý gia tiền tài như nước cũng không thể chịu được tổn thất như vậy.
Cô biết thương trường không phải là trò đùa, trước sự tổn thất nặng nề thì vứt bỏ một chút cũng đáng giá.
Thế nhưng khi nghĩ đến cái cảnh bà ngoại khóc khàn cả giọng, cô lại cảm thấy không đành lòng.
Lệnh Mạn cố gắng xin một cơ hội cuối cùng: “Dượng Lý, nơi đó không chỉ là quê của con, hay là nhà mẹ đẻ của mẹ con, mà nó còn là nơi mà ông bà ngoại con sinh sống suốt sáu, bảy mươi năm trời. Từ sau khi ông ngoại qua đời, căn nhà cũ đó là nơi gửi gắm duy nhất của bà ngoại, sáng nay lúc máy xúc muốn đến phá nhà, bà ngoại đã trực tiếp nằm chắn ngay trước cửa, muốn cùng đồng sinh cộng tử với căn nhà. Con cầu xin dượng hãy nghĩ xem có cách nào giải quyết được toàn vẹn cả đôi đường hay không, vừa giảm thiểu tổn thất, lại vừa có thể giữ được ngôi nhà.”
Nghe Lệnh Mạn nói một hồi, Lý Nghiễm Thời rơi vào trầm tư, liên tục thở dài.
Trên đời lấy đâu ra cách giải quyết vẹn cả đôi đường như thế?
Thế nhưng ông vẫn đồng ý với Lệnh Mạn: “Mạn Mạn, con cứ về trước đi, cho ta thêm một chút thời gian để suy nghĩ, ta sẽ cố gắng hết sức để cho con một câu trả lời thoả đáng.”
Lệnh Mạn cũng không muốn cưỡng ép quá mức: “Vâng, cám ơn dượng Lý.”
***
Lo lắng cho tình hình của bà ngoại, Lệnh Mạn lái xe về quê ngay trong đêm.
May mắn là Lý Trác Vân đã thu xếp ổn thoả, bà đã sớm đi nghỉ ngơi.
Lệnh Mạn sốt ruột hỏi: “Bà ngoại sao rồi?”
Lý Trác Vân nói: “Không sao.”
Lệnh Mạn vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa: “Mấy người kia đâu?”
“Đuổi đi rồi, tạm thời sẽ không quay lại.”
Nghe anh nói như vậy, trái tim treo lơ lửng của Lệnh Mạn cuối cùng cũng thả lỏng.
Đêm đã khuya, hai người không thể trò chuyện lâu, ngày hôm sau Lý Trác Vân còn phải dậy sớm để về trường học.
Thời gian không còn nhiều, hai người tranh thủ về phòng mình nghỉ ngơi.
Chạy đi chạy lại đường xa ba lần, quả nhiên thắt lưng Lệnh Mạn không chịu nổi.
Ngày hôm sau khi ngủ dậy, chứng đau thắt lưng lại tái phát.
Lý Trác Vân đứng ở ngoài cửa, thấy Lệnh Mạn khập khiễng bước ra.
Anh tiến lên hỏi: “Cô sao vậy?”
“… Đau lưng.” Lệnh Mạn ảm đạm nói.
Lý Trác Vân ngẫm nghĩ: “Vậy để tôi lái xe.”
“Không được.” Lệnh Mạn vòng qua anh đi sang bên ghế lái: “Cậu chưa có bằng lái.”
“Ai nói tôi chưa có?”
Lý Trác Vân móc một tấm thẻ nhỏ ra, hớn hở giơ lên trước mặt cô.
Lệnh Mạn nhìn anh nửa tin nửa ngờ: “Cậu làm từ khi nào vậy?”
Lý Trác Vân không kìm nổi đắc ý: “Thi đợt nghỉ đông vừa rồi.”
Cô vẫn còn đang nghi ngờ thì Lý Trác Vân đã nhanh chân leo vào ghế lái: “Mau lên xe đi, sắp muộn rồi.”
Lệnh Mạn: “…”
Thầy dạy lái xe của Lý Trác Vân là vị nào? Lệnh Mạn rất muốn tặng một món quà tạ lễ thật long trọng.
Trải qua một tháng được hướng dẫn chuyên nghiệp, hay phải nói hơn là quản thúc, trình độ lái xe điên cuồng của Lý Trác Vân cuối cùng cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
Ít ra cũng không còn khiến Lệnh Mạn chóng mặt buồn nôn nữa.
***
Đến trường học, Lý Trác Vân thành thạo đỗ xe, tự xách hành lý của mình xuống.
Anh hất cằm với Lệnh Mạn: “Đi đây.”
Lệnh Mạn cũng bước xuống xe: “Không cần tôi đi cùng với cậu sao?”
“Cũng chẳng phải lần đầu, cần gì ai đi cùng nữa.”
Lệnh Mạn cười cười, lại nói: “Lý Trác Vân, chuyện hôm qua cám ơn cậu.”
Nếu không nhờ cái thái độ bá đạo đó của anh, có tác dụng hơn cả tường đồng cối đá, không khéo căn nhà ở quê đã không giữ được.
“Lần sau tôi mời cậu ăn cơm.” Lệnh Mạn chân thành nói.
Lý Trác Vân khinh thường nhướn mày: “Tôi cũng không phải là em gái cô, không muốn ăn kiểu đó.”
Lệnh Mạn cảm thấy hơi tiếc, thôi được rồi.
Nhưng Lý Trác Vân lại nói tiếp: “Nếu như thực sự muốn cám ơn tôi, lúc nào rảnh rỗi thì nhớ học bà ngoại cách làm món trứng đánh đường, sau này về làm cho tôi ăn.”
Nói xong, anh tung chìa khoá xe cho Lệnh Mạn, tiêu sái xoay người vẫy vẫy tay: “Đi đây.”
Lại là lời tạm biệt ngắn gọn dứt khoát như vậy.
Lệnh Mạn nhìn theo bóng lưng Lý Trác Vân sải bước đi xa dần, không nhịn được mỉm cười.
***
Không hiểu sao Lệnh Mạn rất để tâm tới câu Lý Trác Vân nói trước khi đi.
Vào một ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, cô thực sự mày mò làm thử một phần trứng đánh đường.
Sau khi tự mình ăn thử cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, cô lập tức làm thêm một phần nữa.
Cũng không biết hưng phấn ở đâu ra, Lệnh Mạn cất cẩn thận vào lồng giữ nhiệt, lái xe thật xa đưa đến trường học của Lý Trác Vân.
Trên đường đi nhớ đến mấy cậu bạn cùng phòng của anh, cô lại vào siêu thị mua thêm hai túi đồ ăn vặt thật to.
Lý Trác Vân đang trong giờ thể dục, anh bảo Lệnh Mạn đến sân vận động tìm mình.
Thời tiết càng ngày càng nóng hơn, trên sân bóng rổ có rất nhiều người đang chơi bóng, mồ hôi chảy dài trên từng khuôn mặt.
Lệnh Mạn nhìn những cậu thanh niên dáng người khoẻ mạnh năng động, con ngươi đảo nhanh theo từng chuyển động ném rổ của bọn họ.
Woa…
Woa woa…
Thật là lợi hại.
Trong lòng không kìm được mà cảm thán.
“Này.” Đột nhiên có một bàn tay huơ huơ trước mặt, che hết toàn bộ tầm nhìn của cô: “Nhìn đủ chưa?”
Lệnh Mạn ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt bất mãn của Lý Trác Vân.
Anh lên án: “Cô có biết vẻ mặt của cô vừa rồi giống như cái gì không?”
Lệnh Mạn chớp chớp mắt: “Giống cái gì?”
“Giống một bà dì quái gở háo sắc.”
“…”
Cậu biến đi!
“Đến tìm tôi làm gì?” Lý Trác Vân đứng tựa vào lan can, khoái chí hỏi.
Vì sự so sánh vừa rồi của anh, Lệnh Mạn có chút không vui.
Cô cố tình giấu lồng giữ nhiệt ra sau lưng: “Đi ngang qua thôi.”
“Đi ngang qua?” Lý Trác Vân cúi đầu liếc thấy một đống đồ ăn trong tay cô.
Giấu đầu hở đuôi.
Anh vốn không thích cũng không thể hiểu nổi cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo này của nữ sinh.
Huống hồ Lệnh Mạn cũng đâu phải là một cô học trò nữa, vậy mà còn giả bộ.
Thật là buồn nôn.
“Cô đến quảng trường nhân dân mua cho tôi suất gà rán đi.” Lý Trác Vân nói.
“Hả?”
Lệnh Mạn khó hiểu.
Sao tự nhiên lại nói vậy?
“Dù sao thì đối với cô mấy trăm cây số cũng chỉ là tiện đường đi ngang qua thôi mà.” Vẻ mặt Lý Trác Vân rất bỉ ổi.
“…”
Lệnh Mạn bị anh nói đến nín câm.
Cái miệng này!
Không thể tha cho người khác hay sao?!
Cô chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác, đưa mắt nhìn ra phía xa: “Mấy người kia là bạn cùng phòng của cậu hả? Bọn họ chơi bóng rổ giỏi thật.”
Lý Trác Vân nghe vậy thì như có điều suy nghĩ: “Bọn họ sao? Cũng tạm được thôi.”
Đột nhiên lúc này có người gào to.
“Lý Trác Vân! Đến lượt cậu ra sân!”
Lý Trác Vân cao giọng đáp một tiếng: “Đến đây.”
Anh lau sạch mồ hôi trên trán, trước khi đi còn bày ra dáng vẻ đẹp trai nói với Lệnh Mạn: “Nhìn nhé.”
Đây là… đang muốn biểu diễn sao?
Lúc này điện thoại của Lệnh Mạn rung lên hai cái, là giáo sư Trương gửi tin nhắn đến.
“Tiểu Mạn, đi đến đâu rồi?”
“Đã đến trường anh rồi, đang ở sân vận động.”
“Được, bây giờ tôi qua tìm em, em ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy ăn chung đi, tôi biết một nhà hàng đồ tây mới mở, mùi vị không tệ.”
“Được thôi.”
Lệnh Mạn còn chưa kịp nhấn nút gửi đi, đột nhiên một quả bóng rổ bay vèo tới, nện xuống bên chân cô.
“Bành” một tiếng lại văng ra ngoài.
“Á!”
Lệnh Mạn giật mình hét lên một tiếng, suýt chút nữa thì đánh rơi cả điện thoại.
Cô vẫn còn chưa hoàn hồn, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Trác Vân mặt mũi sa sầm đi về hướng này.
Khi tới bên cạnh cô, Lý Trác Vân thở phì phì: “Tôi vào đánh mà cô cũng không thèm nhìn lấy một lần!”
Nhất thời Lệnh Mạn cảm thấy chột dạ, vội giấu điện thoại ra sau lưng.
“Xin lỗi, tại khách sạn có chút việc.” Cô ngượng ngập nói.
Sau đó Lệnh Mạn liền làm lành: “Tôi mua rất nhiều đồ ăn, mau gọi các bạn cậu cùng đến ăn uống đi.”
Lý Trác Vân nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt không kiên nhẫn.
Lệnh Mạn cố gắng lấy lòng: “Toàn đồ cậu thích ăn đó. ~”
Lý Trác Vân hừ một tiếng, không buồn để ý đến cô.
Thế nhưng anh vẫn không tiếp tục so đo, gọi mấy người Dương Dương và Đại Bân cùng tới.
Lệnh Mạn hỏi Lý Trác Vân muốn uống gì.
Lý Trác Vân khoanh tay, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Sprite.”
Chỉ có một lon Sprite, Lệnh Mạn vội vàng ưu tiên đưa cho anh.
Lệnh Mạn cũng cảm thấy khát, cô lấy một chai nước khoáng, dùng hết sức mà không vặn được nắp ra.
Hự ——!
A ——!
Hự ——!
Vì dùng sức quá mạnh mà mặt mũi Lệnh Mạn vặn vẹo trông rất buồn cười.
Theo như lời của Lý Trác Vân nói thì, xấu xí đến nỗi không dám nhìn thẳng.
Anh không nhìn nổi nữa, giơ tay đoạt lấy chai nước, vặn mạnh một cái là mở được, đưa lại cho cô.
Nhưng mà cũng không phải là đưa vào tay, mà lại trực tiếp đưa lên miệng cô.
Thế này… là muốn đút nước hả??
Lệnh Mạn nhìn Lý Trác Vân bằng ánh mắt kỳ lạ, do dự không biết nên làm gì.
Không nhận thì cả hai cùng lúng túng, mà nhận thì chỉ có mình cô lúng túng.
Chi bằng cứ giả bộ như không có chuyện gì, lẳng lặng mà uống đi vậy.
Lệnh Mạn đành khẽ há miệng ra ngậm lấy miệng chai, uống nước từ cái chai Lý Trác Vân đang cầm.
Cô liều mạng tự thôi miên bản thân: Không cảm thấy gì cả, không cảm thấy bất cứ cái gì hết…
Ực ực uống được hơn một nửa.
Đột nhiên Lý Trác Vân nhướn mày, mặt đầy ghét bỏ nhìn cô chằm chằm: “Tay cô đâu?”
Lệnh Mạn: “…”
“Còn muốn để tôi cầm đến bao giờ? Thực sự coi mình là trẻ nít đấy hả?”
Nội tâm của Lệnh Mạn: CMN…..
Tiếng chuông tan học vang lên, giờ học thể dục kết thúc.
Đã đến giờ ăn trưa, các nam sinh kéo nhau thành đoàn đi về phía căng tin.
Lý Trác Vân quay đầu nhìn Lệnh Mạn vẫn còn đang ngồi nguyên tại chỗ, cất giọng thúc giục như ra lệnh: “Đi ăn cơm.”
Lệnh Mạn cười: “Tôi không đi đâu.”
Lý Trác Vân một câu liền đoán trúng: “Có hẹn à?”
“… Ừ.”
“Ai?”
Lệnh Mạn đang nghĩ có nên nói cho anh biết hay không.
Lý Trác Vân đã tự có đáp án.
“Giáo sư Trương?”
“…” Lại bị anh đoán trúng.
Nhìn biểu tình như gặp quỷ của Lệnh Mạn, Lý Trác Vân cũng biết ngay mình đoán không sai.
Anh khinh thường hừ một tiếng, xoay người đi.
Trước khi đi anh còn mắng cô: “Sáng nắng chiều mưa.”
???
Có ý gì?
Lệnh Mạn không thể hiểu nổi đứng tại chỗ.
Ai sáng nắng chiều mưa chứ?
Tại sao cô lại là người sáng nắng chiều mưa?
Này này này cậu mau quay lại nói rõ ràng ra cho tôi!
***
Lệnh Mạn ngồi ở sân vận động đợi một lúc.
“Tiểu Mạn.”
Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cô quay đầu lại.
Nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người cô gái xinh đẹp đang cười nói bên cạnh giáo sư Trương.
Hô hấp Lệnh Mạn như dừng lại một giây.
—— Lâm Na.
“Chờ lâu chưa?” Giáo sư Trương hỏi.
Lệnh Mạn lắc đầu: “Chưa.”
Giáo sư Trương bèn giới thiệu hai người với nhau, vô cùng lễ độ chỉ vào Lâm Na: “Vị này là đồng nghiệp của tôi, giáo viên múa đang công tác ở học viện múa, Lâm Na.”
Sau đó đang muốn giới thiệu Lệnh Mạn: “Đây là…”
Anh ta mới nói được một nửa thì bị Lâm Na cười cắt ngang: “Không cần giới thiệu, tôi với Mạn Mạn là bạn cũ.”
Giáo sư Trương thoáng kinh ngạc: “Hai người quen nhau sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi quen biết cũng gần mười năm rồi.” Lâm Na quay ra nói với Lệnh Mạn: “Đúng không? Mạn Mạn.”
Lệnh Mạn nở nụ cười xã giao chuyên nghiệp: “Ừ.”
Lâm Na tiện thể hỏi han cô: “Gần đây sống thế nào?”
“Rất tốt.”
Lệnh Mạn thuận miệng trả lời.
Lâm Na nở nụ cười càng sâu: “Vừa rồi nghe giáo sư Trương nói phải đi gặp một cô gái, tôi vẫn còn đang đoán là ai chứ, không ngờ lại là cô.” Cô ta nhìn hai người bằng ánh mắt hiếu kỳ: “Hai người ~ định khi nào thì bắt đầu đây ~ nói mau nói mau!”
Bị Lâm Na trêu chọc như vậy, Lệnh Mạn cảm thấy rất khó chịu, buồn bực không đáp.
Giáo sư Trương cũng chỉ cười không nói.
Bầu không khí đang có chút lúng túng túng thì chuông điện thoại Lâm Na reo vang.
Cô ta “chao ôi” một tiếng, như sực nhớ ra: “Tôi không quấy rầy hai người nữa, chồng tôi vẫn đang đợi tôi về nhà nấu cơm cho anh ấy.”
Cô ta vội vàng chào tạm biệt hai người rồi đi thẳng về phía trước.
Một chiếc ô tô sang trọng dừng ở ven đường, có một người đàn ông mặc âu phục giày da bước từ trên xe xuống mở cửa cho Lâm Na.
Lệnh Mạn mở to mắt ra nhìn, không bỏ qua một chi tiết nào.
Kia chính là chồng Lâm Na?
Dáng vẻ trông tháºt bình thÆ°á»ng.
Lâm Na ngá»i lên xe, quay Äầu lại vẫy tay vá»i bá»n há», khoé miá»ng hÆ¡i nhếch lên.
â¦
Lại là nụ cÆ°á»i Äó.
Ký ức của Lá»nh Mạn vẫn còn má»i nhÆ° vừa xảy ra ngà y hôm qua.
Khi lần Äầu tiên Lâm Na kéo tay Liên TÄ©nh xuất hiá»n á» trÆ°á»c mặt cô, cô ta cÅ©ng cÆ°á»i vá»i cô nhÆ° váºy.
Äắc ý, khoe khoang, khiêu khÃchâ¦
Trong mắt ngÆ°á»i khác Äó là nụ cÆ°á»i ngá»t ngà o, nhÆ°ng Äá»i vá»i cô thì chá» cảm thấy nhức mắt.
Gặp lại sau bao nÄm xa cách, tại sao Lâm Na lại dùng nụ cÆ°á»i Äó Äá» cÆ°á»i vá»i cô?
Mãi Äến khi chiếc xe Äã Äi xa, Lá»nh Mạn vẫn không thu há»i tầm mắt.
Giáo sÆ° TrÆ°Æ¡ng quan tâm há»i thÄm: âEm sao váºy?â
Lá»nh Mạn lấy lại tinh thần, má»m cÆ°á»i: âKhông sao.â
Äá»t nhiên giáo sÆ° TrÆ°Æ¡ng nghÄ© tá»i má»t chuyá»n: âVẫn nhá» lần trÆ°á»c em có há»i thÄm tôi vá» giáo viên má»i của há»c viá»n múa, chÃnh là Lâm Na sao?â
Lá»nh Mạn: âỪm.â
DÆ°á»ng nhÆ° giáo sÆ° TrÆ°Æ¡ng mÆ¡ hỠý thức Äược Äiá»u gì, bèn không tiếp tục há»i nữa.
Sau Äó hai ngÆ°á»i xuất phát Äến nhà hà ng Äá» Än trÆ°a, trÆ°á»c tiên Äi ra bãi Äá» xe lấy xe.
Äúng lúc Äèn Äá» chuyá»n xanh, má»t Äám sinh viên trà n xuá»ng Äi bá» sang ÄÆ°á»ng.
Giáo sÆ° TrÆ°Æ¡ng rất tá»± nhiên nắm tay Lá»nh Mạn, dáng vẻ nhÆ° muá»n che chá» cô.
Lá»nh Mạn có chút hoảng há»t, cúi Äầu nhìn hai bà n tay Äang giao nhau.
Hôm nay sau khi tan lá»p giáo sÆ° TrÆ°Æ¡ng không còn quên rá»a tay.
Bà n tay sạch sẽ không dÃnh chút bụi nà o.
Lòng bà n tay dần dần truyá»n Äến má»t nhiá»t Äá» không phải của mình.
Äã bao nhiêu nÄm rá»i cô không nắm tay ngÆ°á»i khác phái nhÆ° váºy? Có lẽ cô sắp biến thà nh má»t bà cô già nhạt nhẽo nhÆ° trong miá»ng má»i ngÆ°á»i.
âSáng nắng chiá»u mÆ°a!â
Bá»ng nhiên trong Äầu Lá»nh Mạn hiá»n lên dáng vẻ khá»t mÅ©i coi thÆ°á»ng của Lý Trác Vân.
Nhất thá»i bầu không khà bá» phá vỡ hoà n toà n.
A a a a a.
Tên tiá»u tá» thúi nà y!
Bà n tay Äang bá» giáo sÆ° TrÆ°Æ¡ng nắm lấy chẳng khác nà o Äang có mÆ°á»i triá»u con kiến bò lên, cảm thấy cá»±c kỳ mất tá»± nhiên.
Lá»nh Mạn không thá» nà o xem nhẹ loại bất an nà y.
Cô dần dá»ch từng chút từng chút, sau Äó lẳng lặng rút cả bà n tay ra.
***
NgÆ°u NgÆ°u vừa trá» vá» sau khi sang Thái Lan ghi hình cho chÆ°Æ¡ng trình ẩm thá»±c, cô ấy hẹn Lá»nh Mạn Äi tán gẫu.
Lúc hai ngÆ°á»i vừa gặp nhau, Äang chuẩn bá» Äi Äến nhà hà ng thì chuông tin nhắn Äiá»n thoại của Lá»nh Mạn vang lên.
Liên TÄ©nh hẹn cô Än cÆ¡m.
Lạ tháºt, sao hôm nay có nhiá»u ngÆ°á»i tìm cô váºy nhá»?
Lá»nh Mạn cầm Äiá»n thoại, Äang ngẫm nghÄ© xem nên trả lá»i thế nà o.
NgÆ°u NgÆ°u Äã giáºt Äiá»n thoại nhanh nhÆ° chá»p: âThế không phải quá tá»t sao, có ngÆ°á»i trả tiá»n!â
Cô ấy trả lá»i thay Lá»nh Mạn: âÄược Äó, Än á» Äâu?â
Lá»nh Mạn muá»n ngÄn cÅ©ng không ká»p nữa rá»i, nhanh chóng Äoạt lại Äiá»n thoại.
Thế nhÆ°ng sao có thá» Äấu Äược NgÆ°u NgÆ°u Än lắm ngÆ°á»i khoẻ.
Chá» má»t lát sau, Liên TÄ©nh nhắn tin trả lá»i: âSao cÅ©ng Äược, em chá»n Äi.â
NgÆ°u NgÆ°u Äảo mắt má»t vòng, biá»u tình gian xảo, nói vá»i Lá»nh Mạn: âÄi Äi Äi, hôm nay nhất Äá»nh chúng ta phải là m thá»t hắn!â
Lá»nh Mạn (thá»±c ra là NgÆ°u NgÆ°u Äang trả lá»i): âTôi muá»n Än Äá» Äắt tiá»n, tôi muá»n Äến nhà hà ng Mekton.â
Liên TÄ©nh: âKhông thà nh vấn Äá».â
Thà nh công tóm Äược má»t ngÆ°á»i tiêu tiá»n nhÆ° rác, NgÆ°u NgÆ°u vô cùng vui vẻ, khoa tay múa chân: âLà lá la, mau lên ÄÆ°á»ng thôi, Äi Än chùa nà o!â
Lá»nh Mạn bất Äắc dÄ© thá» dà i, ná» máy xe.
***
Khi Äến Äiá»m hẹn, Liên TÄ©nh nhìn thấy NgÆ°u NgÆ°u thì rất là kinh ngạc.
NgÆ°u NgÆ°u quá»t miá»ng, hừ hừ: âLà m sao? Nhìn thấy tôi không vui thế à ? Tôi Äến Än chá»±c Äó.â
Liên TÄ©nh má»m cÆ°á»i má»i các cô ngá»i xuá»ng: âÄâu có, là do cô thay Äá»i quá nhiá»u, bây giá» trông xinh Äến ná»i tôi không nháºn ra.â
Lá»i nói nà y nghe tháºt lá»t tai.
NgÆ°u NgÆ°u vui vẻ trong lòng nhÆ°ng ngoà i miá»ng vẫn không khách khÃ: âKhông cần phải nói mấy câu dá» nghe, tôi vẫn không thÃch anh nhÆ° trÆ°á»c kia.â
Liên TÄ©nh Äã quen rá»i, nhún nhún vai: âTuỳ cô.â
Nhìn hai ngÆ°á»i tranh cãi, Lá»nh Mạn bèn hoà giải: âLiên TÄ©nh, tìm em có chuyá»n gì không?â
âỪ.â Liên TÄ©nh quay sang nhìn cô: âAnh Äến ÄÆ°a thiá»p má»i cho em.â
NgÆ°u NgÆ°u thấy kẽ há» thì vá»i nói chen và o: âThiá»p má»i?! Thiá»p má»i cái gì?â
âMạn Mạn vẫn chÆ°a nói vá»i cô sao?â Liên TÄ©nh cất giá»ng nhà n nhạt: âTôi sắp kết hôn rá»i.â
â⦠Kết hôn?!â
NgÆ°u NgÆ°u chợt vá» bà n má»t cái.
Trợn mắt há má»m nhìn Liên TÄ©nh.
Sau Äó lại quay Äầu nhìn Lá»nh Mạn.
Phản ứng của Ngưu Ngưu vô cùng khoa trương.
NhÆ°ng trên thá»±c tế, nếu nhÆ° ban Äầu Lá»nh Mạn không cá» gắng kìm chế, thì khi nghe Äược tin nà y cô cÅ©ng sẽ phản ứng giá»ng NgÆ°u NgÆ°u mà thôi.
Thiếu chút nữa là NgÆ°u NgÆ°u nhảy cẫng lên, giáºn dữ bất bình nói vá»i Liên TÄ©nh: âAnh nói rõ rà ng cho tôi, thế nà o gá»i là sắp kết hôn? Kết hôn vá»i ai?â
Lá»nh Mạn vá»i và ng kéo cô ấy ngá»i xuá»ng: âNgÆ°u NgÆ°u, cáºu bình tÄ©nh má»t chút.â
NgÆ°u NgÆ°u vẫn chÆ°a hạ hoả: âÄược lắm Liên TÄ©nh, anh không lấy Mạn Mạn, tại sao không giá»i thiá»u cho cô ấy mấy chà ng trai Äá»c thân thà nh Äạt, lại còn má»t má»±c giữ chân cáºu ấy suá»t nhiá»u nÄm nhÆ° váºy, rá»t cuá»c thì anh có ý gì?â
Lá»nh Mạn hết sức khó xá», cá» gắng kéo tay áo cô ấy, nói nhá»: âNgÆ°u NgÆ°u, Äủ rá»i.â
Cô và Liên TÄ©nh vá»n dÄ© không phải bạn bè trai gái máºp má» gì, hắn kết hôn lúc nà o là viá»c của hắn, thá»±c sá»± không liên quan Äến Lá»nh Mạn.
Lần nà y NgÆ°u NgÆ°u Äã quá kÃch Äá»ng rá»i.
Mà cô cÅ©ng tháºt lạ, chẳng hiá»u sao lại không chá»u nói trÆ°á»c vá»i NgÆ°u NgÆ°u.
Äá» Än còn chÆ°a có gá»i mà Äã cÄng thẳng nhÆ° váºy, xem ra bữa cÆ¡m nà y không Än Äược rá»i.
Lá»nh Mạn nói lá»i xin lá»i vá»i Liên TÄ©nh: âTháºt xin lá»i, trÆ°a nay tâm trạng cáºu ấy không tá»t lắm.â
Vẻ mặt Liên TÄ©nh cÅ©ng rất khó coi: âKhông sao.â
Lá»nh Mạn chuẩn bá» rút lui: âÄá»t nhiên em nhá» á» nhà vẫn còn chút chuyá»n, có lẽ phải Äi vá» trÆ°á»c, anh ÄÆ°a thiá»p má»i cho em Äi, em sẽ Äến Äúng giá».â
âỪ.â
Liên TÄ©nh lấy má»t chiếc thiá»p má»i mà u Äá» từ trong cặp ra.
Lá»nh Mạn chuẩn bá» ÄÆ°a tay Äón lấy.
Ãnh mắt Liên TÄ©nh bá»ng nhìn xuyên ra Äằng sau lÆ°ng Lá»nh Mạn, Äá»ng tác liá»n hÆ¡i ngừng lại.
Thiá»p má»i rÆ¡i trá» lại trong cặp.
Hắn là m Äá»ng tác xin lá»i vá»i hai ngÆ°á»i: âXin lá»i, chá» anh má»t chút.â
Liên TÄ©nh Äứng lên, Äi nhanh ra phÃa Äằng sau lÆ°ng Lá»nh Mạn.
âLý tá»ng!â
Hắn cất tiếng gá»i.
Mấy ngÆ°á»i Äà n ông mặc âu phục Äang bÆ°á»c ra khá»i gian phòng bao, vừa Äi vừa thảo luáºn cái gì Äó.
Lý Nghiá» m Thá»i Äi Äầu tiên, nhìn qua cÅ©ng có thá» thấy rõ Äá»a vá» cao thấp.
Liên TÄ©nh chạy Äến bên cạnh, lại gá»i thêm má»t tiếng: âLý tá»ng.â
Lý Nghiá» m Thá»i ngẩn ngÆ°á»i, nháºn ra hắn: âÃ, cáºu là Liên tiên sinh.â
âLà tôi.â Liên TÄ©nh vá»i và ng bắt tay ông: âHân hạnh hân hạnh.â
Hắn nhân tiá»n há»i han: âTháºt là trùng hợp, Lý tá»ng cÅ©ng Äến Äây dùng cÆ¡m sao?â
âỪm, bà n chuyá»n hợp tác vá»i mấy ông chủ, còn cáºu?â
Liên TÄ©nh chá» vá» phÃa bà n của mình: âTôi Äến Äây gặp mặt vá»i mấy ngÆ°á»i bạn, không nghÄ© tá»i lại có thá» gặp Äược Lý tá»ng.â
âVáºy hả.â Lý Nghiá» m Thá»i gáºt Äầu, nhìn theo hÆ°á»ng tay hắn chá».
â¦
Lại nhìn thấy Lá»nh Mạn.
DÆ°á»ng nhÆ° hiá»u ý, Lá»nh Mạn cÅ©ng Äứng lên, Äi vá» phÃa ông.
âDượng Lý.â Khi Äến gần, cô lá» phép chà o há»i.
Lý Nghiá» m Thá»i ngạc nhiên: âMạn Mạn, sao con cÅ©ng á» Äây?â
Lá»nh Mạn má»m cÆ°á»i: âÄến Än cÆ¡m vá»i bạn.â
Lý Nghiá» m Thá»i hiá»u ra: âÃ, hoá ra con là bạn của Tiá»u Liên.â
Liên TÄ©nh không hiá»u gì cả, vừa nhìn Lý tá»ng lại vừa nhìn Lá»nh Mạn.
âLý tá»ng và Mạn Mạn có quen biết nhau sao?â
Lý Nghiá» m Thá»i cÆ°á»i: âCon bé là con gái tôi.â
â¦
Mang tâm trạng phức tạp quay trá» lại bà n của mình, ba ngÆ°á»i ngá»i xuá»ng má»t lần nữa.
Lần nà y coi nhÆ° NgÆ°u NgÆ°u Äã Äược ná» mà y ná» mặt: âKhông ngá» chứ gì? Mạn Mạn của chúng ta bây giá» chÃnh là bạch phú mỹ (**) Äó, há»i háºn chÆ°a?â
(**) Bạch phú mỹ: Con gái nhà già u có, vừa thông minh lại vừa xinh Äẹp.
Liên TÄ©nh không trả lá»i, chá» má»t má»±c nhìn Lá»nh Mạn chằm chằm.
âMạn Mạn, Äã có chuyá»n gì xảy ra? Em có thêm má»t ngÆ°á»i ba từ lúc nà o váºy?â
â¦
Nên bắt Äầu từ Äâu Äây?
Lá»nh Mạn thong thả uá»ng má»t ngụm nÆ°á»c, không trả lá»i ngay mà trÆ°á»c tiên Äặt câu há»i: âTrÆ°á»c khi hợp tác là m Än các anh không Äiá»u tra thông tin của Äá»i phÆ°Æ¡ng sao?â
Äặt cá»c nÆ°á»c xuá»ng, cô nói tiếp: âMẹ em tái hôn, bây giá» Lý Nghiá» m Thá»i là ba dượng của em.â
***
Phải mất má»t lúc lâu Liên TÄ©nh má»i tiêu hoá Äược cái tin tức kinh thiên Äá»ng Äá»a nà y, hắn im lặng không nói gì.
Lá»nh Mạn vẫn không quên mục ÄÃch của chuyến Äi.
Cô giÆ¡ tay ra trÆ°á»c mặt Liên TÄ©nh: âÄÆ°a thiá»p má»i cho em Äi.â
Thế nhÆ°ng Liên TÄ©nh lại tránh né Äá» tà i nà y: âÄúng rá»i, vẫn còn má»t chuyá»n.â
Lá»nh Mạn há»i: âChuyá»n gì?â
âHiếm khi anh má»i vá» nÆ°á»c má»t lần, muá»n tụ há»p vá»i mấy ngÆ°á»i bạn trong ban nhạc trÆ°á»c kia, thứ tÆ° tuần sau em có rảnh không?â
Lá»nh Mạn ngẫm nghÄ© má»t lát: âCó rảnh.â
âVáºy em sẽ Äến chứ?â
Lá»nh Mạn gáºt Äầu.
Äến chứ.
Tại sao lại không Äến.