Thứ sáu tuần này là đại hội cuối năm của tập đoàn Nhất Thiên.
Mỗi năm cứ đến ngày này Nhất Thiên đều bao trọn cả Bích Hoa Uyển, mức độ hoành tráng và long trọng không thua gì một bữa đại tiệc của khu vực.
Ngoài toàn thể nhân viên trong công ty, còn có trên trăm vị đối tác có mối quan hệ hợp tác với tập đoàn được mời tham dự buổi đại hội.
Cũng trong ngày hôm đó, các nhân viên đạt được nhiều thành tích nổi bật trong năm vừa qua sẽ được tuyên dương khen ngợi, ngay đến vị trí ngồi trong buổi dạ tiệc cũng được xếp ở hàng đầu.
Năm nay nhóm dự án rượu xán chính là một con hắc mã của công ty, tất nhiên không có gì lạ khi tên của nhóm này được xuất hiện trong danh sách khen thưởng.
Đại hội được chính thức khai mạc vào buổi trưa. Buổi sáng, các nhân viên vẫn làm việc như bình thường.
Nhưng mà cứ nghĩ đến việc sắp được lên bục nhận thưởng, tất cả mọi người đều không kìm nén được sự hào hứng, khó mà tập trung làm việc cho được.
Bề ngoài phòng làm việc đang có vẻ yên tĩnh.
Đột nhiên, một người đồng nghiệp nam hấp tấp chạy vào phòng.
“Mau mau! Mọi người mau thu xếp đi, xuống lầu nghênh đón lãnh đạo!”
“Để làm gì vậy?” Có người hỏi.
“Nghe nói có một vị lãnh đạo thành phố đến công ty kiểm tra, bảo chúng ta xuống thật đông để giữ thể diện!”
Công ty lớn như Nhất Thiên là đối tượng được chính phủ đặc biệt quan tâm, luôn luôn có lãnh đạo cấp tỉnh đến thị sát, Lệnh Mạn đã sớm quen với điều này.
Cô bèn để lại công việc đang làm, cùng mọi người xuống lầu đón lãnh đạo.
Trong đại sảnh rộng lớn đứng đầy người, tất cả xếp thành hai hàng thật dài, kéo đến tận cửa thang máy.
Ở giữa để trống thành một con đường, giống như một tấm thảm đỏ dẫn vào công ty.
Mười phút sau, lãnh đạo đến.
Tất cả mọi người đứng ở hàng đầu cùng hô lên: “Hoan nghênh bí thư Mã!”
“Hoan nghênh chủ tịch!”
Lệnh Mạn nhìn thấy có mấy chục người áo vest quần tây phong độ đi vào từ cửa xoay, mười phần uy nghiêm.
Cô đứng ở xa, chỉ có thể cảm nhận được khí thế to lớn, còn đâu chẳng thể nhìn rõ mặt mấy người kia.
Lần nào cũng như vậy, hoan nghênh lãnh đạo nhưng căn bản chẳng biết người tới là ai.
Dù sao thì cũng chỉ phải đứng ở đây hơn mười phút, chờ nhóm lãnh đạo tiến vào thang máy xong thì cũng không còn việc gì của bọn họ nữa.
Lệnh Mạn vừa thả lỏng tinh thần thì bỗng nghe thấy mấy đồng nghiệp nữ bên cạnh xúm vào một chỗ thì thầm bàn tán.
“Tôi nghe nói hôm nay cậu chủ cũng tới!”
“Thật không? Thật hay giả vậy?”
“Mau nhìn mau nhìn, người đi phía sau chủ tịch chính là cậu chủ đó! Thật là đẹp trai quá đi!”
“Mấy năm trước tôi may mắn được thấy cậu ấy, khi đó cậu ấy vẫn còn là một mỹ thiếu niên, woa, bây giờ trưởng thành rồi lại càng có thêm sức quyến rũ của đàn ông.”
“Haizz, nếu như tôi trẻ lại 5 tuổi nhất định sẽ đi dụ dỗ cậu ấy! Được gả cho cậu chủ thì sau này không còn phải lo nghĩ đến cái gì nữa.”
“Phụt haha… Nằm mơ đi, người ta mà thèm để ý đến cô sao?!”
Lệnh Mạn nghe cuộc trò chuyện của mấy đồng nghiệp nữ thì ngơ ngác mất vài giây.
Cậu chủ?
… Lý Trác Vân?!
Lệnh Mạn mau chóng tỉnh ngộ, không dám tin chen lên trước đám người, muốn nhìn thử xem sao.
Đi ở đầu tiên là hai vị lãnh đạo chủ chốt, một người là Lý Nghiễm Thời, một người là lãnh đạo tỉnh.
Đi ngay phía sau bọn họ, không phải chính là người mới tối hôm qua vẫn còn gọi video tán gẫu chuyện trên trời dưới bể với Lệnh Mạn – Lý Trác Vân sao?
Lệnh Mạn trợn to hai mắt.
Tại sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?
Lý Trác Vân mặc âu phục lần đầu tiên vào năm mười chín tuổi, cậu thanh niên thiên chi kiêu tử năm ấy đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho Lệnh Mạn.
Ngày hôm nay, anh đi giữa những nhân vật lớn nhưng cũng chẳng hề tỏ ra lép vế.
Dáng người anh cao ngất, uy vũ hiên ngang, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một vẻ ung dung vững chãi.
Nhưng tất cả những điều này đều không phải là trọng điểm.
Điều khiến Lệnh Mạn khiếp vía nhất là, trên người Lý Trác Vân mặc bộ âu phục cô mua cho anh, trên tay thì đeo đồng hồ tình nhân giống hệt của cô.
Tại sao anh lại sơ suất đến vậy chứ?
Lệnh Mạn vội vàng quay ngược trở lại, trước khi bị người khác phát hiện liền nhanh chóng cởi đồng hồ đeo tay ra.
Sau khi các vị lãnh đạo đi hết vào trong thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Nhiệm vụ của bọn họ đến đây là kết thúc, có thể giải tán.
***
Lệnh Mạn quay trở lại phòng làm việc mà vẫn còn sợ hãi trong lòng, tâm trạng nặng nề ngồi xuống ghế.
Tại sao Lý Trác Vân lại đến công ty?
Bởi vì đại hội hàng năm sao?
Sao tối hôm qua anh không nói với cô?
Suy nghĩ chưa được bao lâu thì người đồng nghiệp nam kia lại cả kinh chạy vào lần nữa.
“Mau mau, thu xếp một chút, có người tới!”
Mọi người đều ngơ ngác ngẩng đầu lên:… Lại ai tới nữa nhỉ?
“Cốc cốc.”
Đầu tiên là hai tiếng gõ cửa thanh thuý.
Một cô gái trang điểm cẩn thận đẩy cửa kính ra, lộp cộp giẫm trên giày cao gót đi vào.
Là thư ký riêng của chủ tịch ở trên tầng cao nhất, luôn tự cho mình thanh cao, hầu như không bao giờ xuất hiện ở các phòng làm việc từ tầng bốn mươi trở xuống.
Ngay sau đó, một chàng trai đi đôi giày da đắt tiền bước vào phía sau.
Chủ nhân của nó —— Lý Trác Vân với gương mặt tuấn mỹ xuất hiện trước mắt mọi người.
Lệnh Mạn không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Cô lặng lẽ cúi thấp đầu xuống, muốn nấp mình sau màn hình máy tính.
Cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô thư ký: “Cậu chủ tới thăm quan phòng làm việc của mọi người, mọi người không cần để ý, cứ tiếp tục tập trung làm việc của mình.”
Mọi người: “Vâng…”
Mặc dù Lý Trác Vân rất hiếm khi lộ mặt ở công ty, nhưng dù sao cũng vẫn là con trai của Lý Nghiễm Thời.
Anh đứng ở đó, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, cả phòng làm việc đều im phăng phắc.
Lý Trác Vân ung dung đi xung quanh phòng, chốc chốc lại dừng lại quan sát.
Bề ngoài tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào máy tính của mình, nhưng thực ra lúc Lý Trác Vân đi ngang qua sau lưng thì ngũ quan của từng người đều dựng hết cả lên, tập trung nghe ngóng nhất cử nhất động của anh.
Cuối cùng, Lý Trác Vân đi đến đằng sau lưng Lệnh Mạn.
Khoé miệng anh cong lên, hứng thú nhìn vào máy tính của cô, hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“!!!!!!”
Tất cả nhân viên nữ trong phòng làm việc đều đồng loạt hít vào một hơi.
—— cậu chủ! Từ lúc vào phòng đến giờ! Câu nói đầu tiên! Là nói với Lệnh Mạn!
Hành động này chứng tỏ điều gì?
Mọi người đều không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt với nhau: Có phải Lệnh Mạn lại đang muốn dụ dỗ cậu chủ không?
Giờ phút này, Lệnh Mạn không muốn đối mặt với tình huống này chút nào.
Cô thực sự đâu phải là người biết đóng kịch…
Lệnh Mạn chần chừ không quay lại, thư ký là người biết rõ thân phận của Lệnh Mạn, nhìn cảnh này thì nhất thời có chút khó hiểu, không biết rốt cuộc thì hai chị em nhà này đang định bày trò gì.
Cô ấy tiến lại gần Lệnh Mạn, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cậu chủ đang hỏi cô đó.”
Lúc này Lệnh Mạn mới chậm chạp đứng dậy, nhường vị trí cho Lý Trác Vân.
“Tôi đang cùng…” Vừa nói đến đây, cô liền thức thời sửa lại, chuyển sang giọng điệu cung kính: “Chào cậu chủ, hôm nay là ngày kiểm tra lại mẫu đóng gói rượu xán phục vụ cho dịp tết, tôi đang trao đổi với bên thiết kế mỹ thuật để sửa lại lần cuối.”
“Ồ.” Lý Trác Vân gật gù.
Anh lại cúi đầu xuống nhìn mặt bàn của cô.
“Em đang uống gì?”
“Cà phê.”
Nhìn là biết rồi còn hỏi.
Lý Trác Vân bưng cốc của cô lên, khẽ ngửi: “Rất thơm, của hãng nào vậy?”
“Chỉ là… cà phê hoà tan bình thường thôi.”
“Cũng pha cho anh một cốc đi.”
Thư ký bước lên một bước, nói: “Để tôi pha giúp ngài.”
Lý Trác Vân nói: “Không cần, tôi muốn cô ấy pha.”
Lệnh Mạn gật đầu, nói qua ánh mắt với anh: Được lắm, anh còn bày trò đúng không.
Lệnh Mạn đi đến bên cạnh máy nước nóng, cầm một chiếc cốc sạch sẽ lên, rót cho Lý Trác Vân một cốc cà phê thơm nồng.
Lý Trác Vân ngồi nửa người trên bàn làm việc của Lệnh Mạn, giơ tay làm động tác “Mời” với cô, tuỳ ý nói: “Em cứ tiếp tục công việc của mình đi, anh nhìn một lát, không cần phải để ý đến anh.”
Lệnh Mạn: “… Được.”
Các cô gái trong phòng lại tiếp tục âm thầm trao đổi ánh mắt.
Không đúng… Nhìn tình hình này, có vẻ như đang phát triển theo chiều hướng ngược lại? Dường như chính cậu chủ mới là người đang cố tình dụ dỗ Lệnh Mạn?
Tâm tình mọi người bỗng trở nên vô cùng phức tạp.
Nếu như cậu chủ thực sự nhìn trúng Lệnh Mạn, chẳng phải sau này cô sẽ là bà chủ nhỏ của Nhất Thiên sao?
Rốt cuộc bọn họ có nên nịnh hót cô hay không?
Trần Khiết nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm cốc cà phê của Lý Trác Vân.
Đồng hồ đeo tay kia… Cô ta cứ có cảm giác đã từng nhìn thấy ở đâu?
Lý Trác Vân dùng dằng ở phòng quảng cáo mất gần hai mươi phút, cuối cùng phải đợi thư ký nhắc nhở rằng sắp đến giờ khai mạc đại hội, lúc đó hai người mới vội vàng rời đi.
Bấy giờ tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chủ cứ ở đây không chịu đi, bọn họ cũng không dám tự tiện tan làm.
***
Trước cửa nhà vệ sinh nữ xếp thành hàng dài, không phải vì muốn đi vệ sinh, mà là vì muốn trang điểm.
Nhìn hàng người này khéo phải chờ đến sang năm mất, Lệnh Mạn không còn cách nào khác đành phải lên xe buýt của công ty tới Bích Hoa Uyển trước.
Ở hội trường tổ chức đại hội cuối năm, cô gặp Hạ Vũ Nhu trang điểm lộng lẫy.
Hạ Vũ Nhu nắm tay cô hỏi: “Hôm nay mẹ trang điểm thế này được chưa? Phối trang sức thế này có hợp không? Haizz, con không ở nhà tư vấn cho mẹ, mẹ không yên tâm chút nào.”
“Rất đẹp rất đẹp rồi.” Lệnh Mạn vừa cười vừa chỉnh áo choàng cho bà: “Yên tâm đi, hôm nay mẹ đặc biệt xinh đẹp.”
Hạ Vũ Nhu nghe vậy mới mỉm cười hài lòng.
Bà lại hỏi Lệnh Mạn: “Lát nữa con ngồi cùng bàn với mẹ chứ? Vị trí đó có thể xem rõ các tiết mục.”
Như vậy sao được, Lệnh Mạn nói: “Không cần, con ngồi chung bàn với đồng nghiệp của con.”
Mắt thấy chương trình chuẩn bị bắt đầu, cô và Hạ Vũ Nhu lôi lôi kéo kéo quá nổi bật, Lệnh Mạn bèn vẫy tay tạm biệt: “Con đi trước đây, gặp mẹ sau.”
Lệnh Mạn đi xuyên qua đám đông, quay trở lại vị trí của mình, mười mấy người trong nhóm cùng ngồi một bàn.
Chỉ còn lại một chỗ trống, không thể lựa chọn, cô đành ngồi xuống bên cạnh Trần Khiết.
Trần Khiết giương mắt nhìn cô, hỏi: “Cô quen với phu nhân ngài chủ tịch sao?”
Lệnh Mạn nghĩ thầm chắc cô ta đã nhìn thấy cảnh vừa nãy.
Chẳng lẽ trên người cô ta có gắn ra đa? Cả ngày không có việc gì làm ngoài việc nhìn chằm chằm vào cô?!
Lệnh Mạn bình thản nói: “Ừ… Cũng coi như quen biết.”
***
Mười hai giờ trưa, là lúc mặt trời lên đỉnh, đại hội hàng năm của tập đoàn Nhất Thiên chính thức khai mạc.
Theo thông lệ thì người sáng lập cao nhất và các vị cổ đông sẽ lần lượt lên bục phát biểu.
Cùng tổng kết lại sự phát triển trong năm vừa qua của toàn công ty, khích lệ tinh thần tập thể, hướng về một tương lai tốt đẹp.
Cuối cùng cũng đến tiết mục mà mọi người mong chờ nhất, tiết mục khen thưởng.
Người dẫn chương trình công bố các nhân viên được khen thưởng, đọc đến tên ai thì người đó bước lên sân khấu nhận bằng khen.
Nhóm nhỏ của Lệnh Mạn được trao giải thưởng tiềm năng.
Lúc đến lượt bọn họ, tên của tất cả các thành viên trong nhóm được chiếu trên màn hình lớn.
Nhóm trưởng đứng dậy đầu tiên, Lệnh Mạn hết sức khiêm nhường, đi lên sân khấu ở phía sau cùng.
Bọn họ đứng thành một hàng ngang, quay mặt xuống phía dưới.
Lý Trác Vân ngồi ở bàn gần sân khấu nhất, chỉ cách Lệnh Mạn có vài mét.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lý Trác Vân nhanh chóng cong khoé miệng, giơ ngón cái hướng về phía cô.
Lệnh Mạn vội rủ mi, nhưng cũng không kìm được mà nở nụ cười.
Mục này vốn dĩ Lý Nghiễm Thời không cần phải lên tiếng, chỉ cần chụp ảnh lưu niệm với mọi người là được.
Vậy nhưng Lý Nghiễm Thời lại quay sang người dẫn chương trình, dường như có lời muốn nói.
“Năm nay, Nhất Thiên của chúng ta chào đón rất nhiều đồng nghiệp mới ưu tú và tài giỏi, bằng tinh thần nhiệt tình, cần cù chăm chỉ và dám nghĩ dám làm của các bạn mà Nhất Thiên đã đạt được những thành tích như ngày hôm nay! Tôi xin gửi lời cảm ơn đến tất cả các bạn!”
Đáp lại lời kêu gọi của chủ tịch, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lý Nghiễm Thời nói tiếp: “Nhân dịp này, tôi muốn chính thức giới thiệu với mọi người, con gái lớn của tôi, cũng đồng thời là một nhân viên mới ưu tú của công ty chúng ta trong năm vừa qua —— hiện đang đứng ở phía ngoài cùng của sân khấu —— đồng chí Lệnh Mạn!”
Lệnh Mạn bị nhắc đến thì người ngây ra như phỗng.
Cô hoàn toàn không ngờ được mình lại trở thành trung tâm của ngày hôm nay.
Vào giây phút này, dường như toàn bộ đèn pha trong hội trường đều đang chiếu thẳng vào cô.
Giọng Lý Nghiễm Thời vẫn vang lên từ bốn phương tám hướng: “Con gái lớn của tôi từ chối những đãi ngộ đặc biệt, kiên trì dùng thân phận của một nhân viên bình thường để làm việc trong suốt một năm trời. Có thể chịu khổ chịu khó, dám bước lên từ con số không, nghị lực này rất xứng đáng để cho chúng ta học tập và khâm phục!”
Lý Nghiễm Thời nhìn về phía Lệnh Mạn: “Ta thay mặt cho toàn bộ mọi người trong Nhất Thiên hoan nghênh con gia nhập, đồng thời cũng vô cùng vinh hạnh vì được cộng tác với một người đồng nghiệp như con!”
Micro được đưa đến trước mặt Lệnh Mạn.
Tỏ ý muốn cô phát biểu đôi câu.
Lệnh Mạn hồi phục tinh thần.
Đứng ở giữa sân khấu, thoắt một cái sự hoang mang của cô đã biến mất, thay vào đó là nụ cười khéo léo.
Lệnh Mạn tiếp nhận micro, tự tin dõng dạc nói: “Đầu tiên tôi vô cùng cảm tạ sự quan tâm mà các vị đồng nghiệp đã dành cho tôi trong suốt một năm vừa qua. Chúng ta đều là một phần của Nhất Thiên, cho nên không có ai khác biệt! Trong một năm tới, tôi cũng sẽ không ngừng cố gắng, sẽ cùng chung sức hiến một phần sức lực, đồng lòng với tất cả mọi người, vì một tương lai phát triển huy hoàng và rực rỡ của Nhất Thiên!”
Dứt lời, cô khẽ nghiêng người cúi đầu xuống phía dưới khán đài.
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên khắp cả khán phòng.
Lệnh Mạn nhìn thấy Lý Trác Vân ngồi bên dưới, không hề keo kiệt giơ ngón tay cái với cô một lần nữa.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.