Sau khi Lệnh Mạn rời đi, Liên Tĩnh vẫn ngồi một mình tại chỗ ngẩn người hồi lâu.
Hắn không ngừng nhớ lại cái câu cô nói trước khi đi: "Anh ấy còn nhiều tiền hơn cả tôi."
Nhìn chung tìm khắp thành phố A, nhiều tiền hơn Lý Nghiễm Thời quả thật là không có mấy ai.
Nếu như Lệnh Mạn thông gia với một nhà trong số đó, vậy chắc chắn sẽ là một tin tức lớn đến kinh thiên động địa, không thể nào không có chút tin tức.
... Hay là phải nói rằng cô giữ bí mật quá tốt?
Người bạn trai còn nhiều tiền hơn cả Lý gia kia, thực sự chỉ trong chốc lát Liên Tĩnh không thể đoán ra được là thần thánh phương nào.
Đột nhiên phía đối diện vang lên tiếng ghế bị kéo ra, bấy giờ Liên Tĩnh mới hồi phục tinh thần.
Người đến là cấp dưới hiện tại của hắn - Trần Khiết.
Trần Khiết ngồi xuống, hỏi: "Liên tổng, vừa rồi thấy anh nói chuyện với Lệnh tổng khá lâu, hai người trò chuyện gì vậy?"
Liên Tĩnh bình thản: "Không có gì, bạn bè ôn lại chút chuyện cũ thôi."
Trần Khiết có chút kinh ngạc: "Trước đây hai người quen nhau?"
Liên Tĩnh cười cười, đáp: "Ừ, chúng tôi học chung trường trung học, đến nay đã có hơn mười năm giao tình."
Nhân tiện, hắn nhớ ở công ty cũ Trần Khiết cũng đã từng làm chung một phòng với Lệnh Mạn.
Liên Tĩnh thuận thế hỏi: "Đúng rồi, trước đây cô cũng quen với Tiểu Mạn sao?"
"Lệnh tổng ư?" Những mâu thuẫn va chạm trước kia tất nhiên không thể nói ra trước mặt Liên Tĩnh, Trần Khiết trả lời: "Cũng quen sơ sơ, sao vậy?"
Liên Tĩnh hỏi thẳng: "Cô đã từng nghe nói cô ấy có bạn trai chưa?"
Trần Khiết cẩn thận nghĩ lại: "Hẳn là không có đâu."
"Cô chắc chắn chứ?"
Bị Liên Tĩnh hỏi như vậy, cô ta lại không dám khẳng định.
Lệnh Mạn từng có một scandal với chồng trước của Tiêu Tiêu, nhưng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn đưa đón cô một vài lần, cũng không thể chứng tỏ điều gì.
Sau đó lại có một chàng trai trẻ thường xuyên đến đón Lệnh Mạn tan việc, nhưng mà hành động quá bí ẩn khó lường, đến mặt mũi cũng không thể thấy được.
Bỗng Trần Khiết ma xui quỷ khiến hồi tưởng lại chiếc đồng hồ đắt tiền mà cậu chủ đeo trên tay lần trước, chiếc đồng hồ kiểu đó cô ta đã từng thấy qua, nó giống như đúc với đồng hồ đắt tiền kia của Lệnh Mạn.
Sau đó cô ta đặc biệt truy cập vào trang chủ của hãng Omega để kiểm tra, chứng thực là kiểu đồng hồ tình nhân.
Trong đầu Trần Khiết không khỏi liên tưởng đến một khả năng vừa đáng sợ lại vừa điên rồ.
Cô ta hỏi Liên Tĩnh: "Liên tổng, anh có biết cậu chủ của chúng tôi không?"
"Lý Trác Vân?" Liên Tĩnh gật đầu: "Coi như là có biết, tôi gặp cậu ta lần đầu tiên khi cậu ta mới cao đến chừng này."
Liên Tĩnh giơ tay ra đo chiều cao với mặt bàn, không khỏi có chút buồn cười.
Trần Khiết lại hỏi: "Cậu chủ và Lệnh Mạn có quan hệ máu mủ gì không?"
Liên Tĩnh lắc đầu: "Theo như tôi biết thì không, sau khi mẹ Lệnh Mạn gả cho Lý Nghiễm Thời thì cô ấy và Lý Trác Vân mới trở thành chị em."
Trong lòng Trần Khiết rét lạnh, càng thêm chứng thực phỏng đoán vừa rồi của mình.
Chẳng lẽ...
***
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một năm nữa lại trôi qua.
Đại hội cuối năm của tập đoàn Nhất Thiên vẫn mời mấy chục đối tác làm ăn đến dự như cũ.
Mặc dù Liên Tĩnh đã rút ra khỏi kế hoạch chữa bệnh của Nhất Thiên, nhưng vẫn còn giữ mối quan hệ hợp tác mật thiết trong nhiều phương diện khác, vì vậy cũng có tên trong danh sách khách mời.
Trong những trường hợp này thường hay mang theo nữ quyến tham dự, nhưng Liên Tĩnh lại tới một mình.
Cũng không khó tưởng tượng, hắn nói "Phiền lòng chuyện nhà" cũng không phải là nói dối.
Đại hội hàng năm lần này, Lệnh Mạn và Lý Nghiễm Thời, Hạ Vũ Nhu cùng với mấy đối tác đầu tư quan trọng ngồi cùng một bàn, khẳng định thân phận và địa vị.
Trước khi buổi đại hội hàng năm chính thức mở màn, Hạ Vũ Nhu cầm theo ly rượu vang, dắt Lệnh Mạn đi quanh khán phòng.
Hai năm nay Lệnh Mạn chú tâm vào sự nghiệp, Hạ Vũ Nhu không dám thúc giục cô lập gia đình, sợ Lệnh Mạn phân tâm lại trách bà.
Nhưng bây giờ, Lệnh Mạn đã dần ổn định, cũng có một chỗ đứng trong công ty.
Mắt thấy cô đã sắp ba mươi tuổi, Hạ Vũ Nhu không thể không một lần nữa lo lắng cho việc chung thân đại sự của cô.
Hôm nay có rất nhiều thiếu gia tuấn kiệt trẻ trung tới đây, Hạ Vũ Nhu nhất định phải giúp Lệnh Mạn nắm bắt lấy cơ hội này.
Trong số họ Hạ Vũ Nhu coi trọng nhất là Tam thiếu gia nhà họ Từ, gia sản của gia tộc nhà họ Từ không phân cao thấp với Lý gia, huống hồ Tam thiếu gia lại là một người thông minh tuấn tú.
Hạ Vũ Nhu còn đặc biệt nhờ đại sư xem qua bát tự của hai người, vô cùng xứng đôi.
Lệnh Mạn biết suy tính trong lòng mẹ mình, nhưng cũng chẳng thể tỏ thái độ ra ngoài mặt, chỉ còn cách giả vờ trò chuyện vui vẻ với Tam thiếu gia.
Thực ra thì trong lòng đang kinh hồn bạt vía —— cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như sắp giết người của Lý Trác Vân.
Hạ Vũ Nhu thấy hai người trò chuyện rất ăn ý, đang muốn rời đi để chừa lại nhiều không gian hơn cho bọn họ.
Không ngờ ngay lúc này, Liên Tĩnh lại giơ ly rượu lên đi về phía ba người.
Hạ Vũ Nhu cau mày theo bản năng.
Ngay từ đầu bà đối với cái người tên Liên Tĩnh này đã không thích cho lắm, trong lòng vẫn luôn cảm thấy con gái mình nghỉ học tất cả đều do hắn hại.
Thế nên mặc dù bây giờ Liên Tĩnh đã gây dựng sự nghiệp thành công, nhưng Hạ Vũ Nhu vẫn không thể thích nổi hắn.
"Chào bác gái." Liên Tĩnh cất tiếng chào hỏi Hạ Vũ Nhu trước, sau đó mới cụng ly với Từ Tam thiếu gia: "Từ thiếu gia, nghe danh đã lâu."
Hai người khách sáo với nhau đôi câu, Liên Tĩnh quay đầu nhìn sang Lệnh Mạn, dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn cảm khái: "Hoá ra người bạn trai mà em nói với anh lần trước chính là Từ Tam thiếu gia?"
Lệnh Mạn hơi biến sắc, không hề tiếp lời.
Nhưng rõ ràng Hạ Vũ Nhu rất sửng sốt, bày ra dáng vẻ khó hiểu.
Từ Tam thiếu giải thích: "Hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên của tôi và Lệnh tiểu thư."
"Ồ... Xin lỗi xin lỗi." Liên Tĩnh vội vàng sửa lại: "Tiểu Mạn nhất định không chịu nói với tôi bạn trai cô ấy là ai, vì thế khi nhìn thấy anh tôi đã đoán mò, thật ngại quá."
"Không sao." Từ Tam thiếu cười lúng túng, cũng không so đo.
Sau đó anh ta liền tuỳ tiện tìm một lý do rời đi trước.
Hạ Vũ Nhu phản ứng rất nhanh, túm Lệnh Mạn lại: "Mạn Mạn, từ lúc nào mà con đã có một người bạn trai?"
Lệnh Mạn há miệng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ánh mắt của cô dán chặt lên trên người Liên Tĩnh.
Ai mà nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện ra một Liên Tĩnh? Hoàn toàn phá rối chừng mực của cô.
"Hỏi con đó mồm đâu!" Hạ Vũ Nhu đẩy đẩy Lệnh Mạn, truy hỏi bằng được: "Có bạn trai từ bao giờ? Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu? Mẹ có biết hay không?"
Lệnh Mạn cùng đường, nhắm mắt nói dối: "Con không có bạn trai, Liên Tĩnh nhớ nhầm rồi."
Liên Tĩnh nói: "Không thể nào, hai tháng trước chính miệng em nói với anh."
Hạ Vũ Nhu nhìn Liên Tĩnh chằm chằm.
Dáng vẻ của hắn không giống như là đang nói dối, thế nên Hạ Vũ Nhu càng khẳng định Lệnh Mạn đang giấu diếm cái gì đó.
Bà nhất định dùng dáng vẻ truy hỏi đến cùng: "Nói mau, là ai? Chuyện này thì có gì mà không thể nói với mẹ? Cũng đâu phải là mẹ không đồng ý!"
Lệnh Mạn bất đắc dĩ: "Con thật sự không có bạn trai, sao có thể giới thiệu với mẹ được?"
"Mẹ không tin!" Hạ Vũ Nhu nói: "Có phải là người có gia cảnh không tốt không? Hay là quá nhiều tuổi?... Những vấn đề này đều có thể dần dần thương lượng, cái quan trọng là phải kiểm nghiệm về nhân phẩm!"
Lệnh Mạn sống chết không nhận: "Con thực sự không có bạn trai, mẹ đừng đoán mò nữa."
Thấy cô giữ kín miệng như vậy, Hạ Vũ Nhu không thể không lôi ra chiêu cuối cùng: "Được rồi, nếu như con một mực không chịu thừa nhận, vậy thì mẹ liền thực sự tin là con không có bạn trai, bắt đầu từ ngày mai sẽ liên tục sắp xếp cho con đi xem mắt."
Lệnh Mạn: "..."
Cô đang đau đầu không biết phải làm thế nào, đột nhiên từ sau lưng vang lên tiếng bước chân, tiếng giày da va chạm với sàn nhà.
Một giây kế tiếp, cô bị một cỗ nhiệt độ quen thuộc vây lấy.
Quay đầu lại, nhìn thấy người đứng bên cạnh cô là Lý Trác Vân.
Lý Trác Vân mặc một thân âu phục phẳng phiu, đi đến trước mặt Hạ Vũ Nhu, đôi mắt nhìn thẳng vào bà.
Anh nói từng câu từng chữ, thản nhiên dõng dạc.
Trong miệng anh nói ra một câu khiến máu trong người Lệnh Mạn như đông cứng lại ——
"Tôi chính là bạn trai của Lệnh Mạn."
Hết chương 60.