Sau khi xong việc cũng đã gần mười hai giờ đêm.
Lý Trác Vân đã sớm lên giường nằm, nhưng cũng không đi ngủ, buồn bực không vui chui trong chăn nghịch điện thoại.
Lệnh Mạn vừa đói lại vừa buồn ngủ mà vẫn phải đi dỗ anh.
"Lý Trác Vân." Cô đến bên mép giường gọi anh.
"..." Không có phản ứng.
"Lý Trác Vân?"
"..."
Người trong chăn kia không có động tĩnh gì.
Cũng không biết là thực sự không nghe thấy hay là đang giả vờ không nghe.
Lệnh Mạn đành phải ngồi xổm xuống, nhòm qua khe hở chăn mới tìm được mặt anh.
"Lý Trác Vân, sao lại không để ý đến em?!"
Rốt cuộc Lý Trác Vân cũng ngước mắt lên nhìn cô, nhưng mà lại hung dữ doạ nạt:
"Không được ngồi xổm!"
Lệnh Mạn lập tức đứng dậy: "Được, không ngồi xổm."
Cô hỏi: "Anh có đói bụng không?"
Lý Trác Vân không để ý tới cô.
"Mười một giờ rồi, có muốn ăn đêm không?"
Lý Trác Vân không chút do dự xoay người: "Không ăn."
"..."
Sau đó, mặc kệ Lệnh Mạn dỗ dành khuyên bảo thế nào anh cũng không để vào tai.
Bận rộn cả ngày, đầu Lệnh Mạn đã căng như dây đàn, thái dương giật giật, dường như có một nỗi bực bội nghẹn ở trong lòng ngực không thoát ra nổi.
Hôm nay cô phải vào bệnh viện nguyên nhân chủ yếu là do Lý Trác Vân gây ra, bây giờ anh còn quay ngược lại làm mình làm mẩy với cô?
Nghĩ kỹ lại, hôm nay không có chuyện gì vừa ý cả.
Bất hoà với Đại Ngưu, công việc ở công ty xảy ra chuyện, chân trái bị thương phải vào bệnh viện, bây giờ Lý Trác Vân lại còn giận dỗi với cô.
Lệnh Mạn cũng không phải là nữ siêu nhân, cô cảm thấy trong lòng quá mệt mỏi.
Có lẽ đêm khuya chính là thời điểm con người ta dễ dàng bùng nổ.
Lệnh Mạn cũng không phải là không biết buồn, chỉ là ban ngày cố gắng dồn nén mà thôi.
Nhưng bây giờ, cô cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, muốn ra sao thì ra.
Nếu Lý Trác Vân không chịu nói chuyện với cô, vậy thì bọn họ liền mặc kệ nhau, mắt không thấy tâm không phiền.
Lệnh Mạn không nói thêm câu nào, tắt đèn, mò mẫm leo lên giường.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, uống nước cũng giắt răng.
Cô bước được hai bước thì đầu gối đập bốp một phát vào ván giường, đau đến nhảy dựng.
Lệnh Mạn không ngừng xuýt xoa, nhưng không muốn để Lý Trác Vân nghe thấy.
Cô nhanh chóng khôi phục lại như thường, rón rén nằm xuống giường, cách Lý Trác Vân thật xa.
Năm trong chăn sờ đầu gối sưng đỏ của mình, xung quanh tĩnh lặng, Lệnh Mạn càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
Từ trước đến giờ Lý Trác Vân chỉ suốt ngày giận dỗi, không bao giờ thèm quan tâm đến cảm nhận của cô.
Ngoài mặt cô vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng trong nội tâm đã sớm biến thành một con tiểu quái thú, gào thét phun lửa tứ phía, long trời lở đất.
Chiến tranh lạnh khiến cho người ta khó chịu ở chỗ, dù có bực dọc và bất mãn đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nuốt vào, không thể phát tiết, cuối cùng biến thành tự gây khó dễ cho bản thân mình.
Tâm trạng này ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ thể chất và tinh thần.
Hiện tại Lệnh Mạn cảm thấy giận đến choáng váng đầu óc, hoa mày chóng mặt.
Cô không nhịn được ho khan, lúc đang do dự có nên ngồi dậy rót cốc nước uống không thì dường như người bên cạnh đột nhiên nghĩ thông chuyện nào đó, xông tới, choàng tay qua bả vai cô.
"Đụng vào chỗ nào?"
Nghe như anh đang muốn lấy lòng cô.
Nhưng mà Lệnh Mạn đã quá bực bội, không buồn phản ứng nói: "Đừng đụng vào em, em mệt mỏi lắm rồi."
Lý Trác Vân im lặng một giây, thu tay về: "Mệt mỏi ở đâu?"
"Chỗ nào cũng mệt."
Anh lại trầm mặc một hồi: "Ở bên cạnh anh cảm thấy rất mệt mỏi sao?"
Lệnh Mạn không trả lời.
Lý Trác Vân: "Em nói đi."
Lệnh Mạn nhắm mắt lại, cảm thấy mệt hơn gấp bội: "Ngủ đi."
Theo như tính cách của Lý Trác Vân thì đã sớm nên nổi giận rồi.
Nhưng chẳng sao hết, bây giờ Lệnh Mạn chẳng quan tâm.
Trong đêm tối, cô nghe tiếng Lý Trác Vân nằm xoay người lại, một lần nữa đưa lưng về phía cô.
Lần đầu tiên bị cô cự tuyệt như vậy, chắc hẳn là anh sẽ rất tức giận nhỉ?
Cũng phải nên cho anh nếm thử một chút trắc trở.
Thế nhưng Lệnh Mạn không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, trong lòng vẫn khó chịu bực tức, ép khiến cô gần như không thở nổi.
Vừa nghĩ tới cái cảnh sẽ phải vượt qua cả một đêm dài trong không khí ngột ngạt trầm mặc như vậy, càng khiến cô cảm thấy khó thở hơn.
Lệnh Mạn rất buồn ngủ, nhưng mãi vẫn không tài nào ngủ được.
Nhắm mắt lại, trong đầu đều là tiếng ồn ào ầm ĩ.
Không biết cứ giằng co như vậy trong bao lâu, bỗng nhiên Lệnh Mạn cảm nhận được chăn đang rung lên.
Rất nhỏ, liên tục run rẩy.
Lệnh Mạn cho là ảo giác của mình, nín thở tập trung lắng nghe.
Nói chính xác ra là, người bên cạnh cô đang run rẩy.
... Anh sao vậy nhỉ?
Giận Lý Trác Vân là thật, nhưng cũng không thể làm ngơ không buồn quan tâm anh.
Lệnh Mạn hơi do dự, xoay người: "Anh làm sao vậy?"
Cô chưa thể hết giận nhanh như vậy được, nên giọng nói vẫn có chút lạnh lùng.
Lý Trác Vân không lên tiếng, chẳng qua bả vai lay động càng thêm lợi hại.
... Khóc?
"Anh khóc sao?" Lệnh Mạn hỏi.
"..." Lý Trác Vân không đáp lại.
"Tại sao anh lại khóc?" Giọng Lệnh Mạn bình tĩnh giống như một người ngoài cuộc.
Cô giơ tay sờ lên mặt anh, khoé mắt một mảnh ấm nóng, nhưng tiếp xúc với không khí lạnh, rất nhanh sau đó đã trở nên lạnh như băng.
Lý Trác Vân một mực không lên tiếng, chẳng qua là từ lặng lẽ khóc thầm biến thành khóc thút tha thút thít.
Lệnh Mạn muốn đi lấy cho anh chút khăn giấy, mò mẫm ngồi dậy định đi mở đèn.
Lý Trác Vân đoán được ý định của cô, hoảng hốt ngăn lại: "Đừng bật đèn."
Anh không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình.
"..." Lệnh Mạn chần chờ, từ từ thu tay về, nằm trở lại chỗ cũ.
Trong lòng không khỏi than thở.
Con người này, ngay cả lúc khóc cũng quật cường như vậy.
Lệnh Mạn nói với anh: "Tại sao khóc? Đói bụng rồi sao?"
Cô thừa biết là không phải, nhưng vẫn cố tình hỏi như vậy.
Lý Trác Vân lẳng lặng lắc đầu.
"Vậy tại sao khóc? Do cãi nhau với em?" Lệnh Mạn lại hỏi: "Anh cảm thấy mình đang phải chịu uỷ khuất sao?"
Lý Trác Vân vẫn lắc đầu.
Lệnh Mạn hơi ngừng lại, hỏi tiếp: "Là vì anh cảm thấy rất có lỗi với em?"
Lý Trác Vân dùng sức gật gật mấy cái.
"..." Không hiểu tại sao, trái tim Lệnh Mạn như bị ai bóp một cái, dần dần mềm nhũn.
Cô nắm lấy bả vai anh, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc nữa, quay lại đây."
Lý Trác Vân nghe lời xoay người lại đối mặt với cô, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.
Giống như đã có một vết nứt, thì gương vỡ khó lành.
Nghe nói người bề ngoài đao thương không chọc thủng thì nội tâm bên trong sẽ càng nhạy cảm mềm yếu.
Thiếu niên đã từng không biết thế nào là tình yêu, cũng đã có một ngày vùi vào lồng ngực của người con gái mình yêu, khóc sướt mướt giống như một đứa trẻ.
Tất cả đều bởi tình yêu đã làm cho con người ta móc tim móc phổi của mình ra.
Lý Trác Vân hoàn toàn bị đánh bại, khóc không thành tiếng: "Anh cảm thấy tất cả đều do anh làm hỏng, sau này nếu như em ở bên cạnh anh thì sẽ luôn luôn đụng phải phiền toái."
Anh càng nói càng nóng ruột, gần như nín thở nói: "Rõ ràng là anh đang muốn quan tâm em, muốn vì em làm cái gì đó, thế nhưng kết quả luôn ngược lại. Nếu như là Trương Anh Trạch, nhất định sẽ xử lý giỏi hơn anh rất nhiều."
Từ trước đến nay Lệnh Mạn vẫn chưa bao giờ nghe được lời tự phủ nhận năng lực của bản thân mình từ Lý Trác Vân.
Cô vẫn cho rằng anh là một người quá mức kiêu ngạo, rồi sẽ có một ngày té ngã thật đau.
Nhưng khi vừa nghe Lý Trác Vân cô độc vạn phần nói ra câu mình không bằng người khác, cô lại cảm thấy nhói lòng hơn cả anh.
Lệnh Mạn vỗ nhẹ vào vai anh, không kìm được mà an ủi: "Anh là anh, Trương Anh Trạch là Trương Anh Trạch, tính cách của hai người không thể so sánh."
Lý Trác Vân lắc đầu: "Tính cách của anh không tốt, lúc nào cũng bắt em phải nhường nhịn anh."
"Nhưng mỗi lần khi em buồn bã khổ sở, người ở bên cạnh em vẫn luôn là anh mà." Lệnh Mạn đưa ra từng ví dụ một: "Liên Tĩnh tìm em giảng hoà, là anh bảo em không được thoả hiệp. Lâm Na khi dễ em, anh giúp em trả đũa. Nhà em ở quê bị phá dỡ, anh không nói hai lời đứng ra che chắn trước mặt em. Gặp lũ lụt, anh cứu em. Bà ngoại qua đời, cũng là anh luôn luôn chăm sóc em."
Lệnh Mạn nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy anh: "Lý Trác Vân, đối với em mà nói thì anh chính là độc nhất vô nhị."
Cô không yêu cầu anh phải luôn luôn đối xử dịu dàng và quan tâm tới cô, nếu như vậy thì đã không phải là Lý Trác Vân rồi.
Cô chỉ mong sao mỗi lần xảy ra tranh cãi bọn họ đều có thể tích cực thấu hiểu lẫn nhau, tránh cho mâu thuẫn kéo dài.
Đối với cô mà nói, Lý Trác Vân chịu mở rộng tấm lòng càng đáng quý hơn.
***
Sau khi chờ tâm trạng của Lý Trác Vân dần dần hồi phục, Lệnh Mạn mới nói: "Thật ra thì mỗi lần cãi nhau, không chỉ có mình anh tức giận, em cũng có nỗi buồn, nhưng em cứ luôn một mực tự nhủ là mình phải nhịn lại. Một người kích động là đủ rồi, người còn lại mà cũng không chịu bình tĩnh thì sẽ thế nào đây? Hai quả pháo cùng đặt chung một chỗ sẽ chỉ nổ tung vỡ đầu chảy máu mà thôi."
"Nhưng mỗi lần em muốn lẳng lặng hoá giải mâu thuẫn, anh đều không chịu phối hợp với em, cuối cùng lại vẫn cứ phải cãi nhau một trận."
Lý Trác Vân buồn bực nói: "Anh sẽ sửa đổi."
Lệnh Mạn mỉm cười.
Một lát sau, Lý Trác Vân lại nói: "Anh cũng có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
Lý Trác Vân nói: "Khi gây gổ chúng ta phải phân rõ việc nào ra việc đó, đừng có hơi một chút là lại lấy việc anh còn nhỏ tuổi ra để làm lý do. Mỗi khi em nói ra những lời này, ngay lập tức đẩy câu chuyện đến ngõ cụt. Chẳng khác nào chỉ vì anh nhỏ hơn em bảy tuổi mà không có tư cách cạnh tranh công bằng với em vậy."
Lệnh Mạn phì cười: "Hoá ra anh rất để ý đến vấn đề tuổi tác?"
"Dĩ nhiên là để ý rồi!"
Lệnh Mạn cười: "Được, em đồng ý với anh, sau này không lấy chuyện tuổi tác ra nói nữa. Còn có điều kiện gì nữa không?"
Lý Trác Vân trầm ngâm hồi lâu, nói: "Anh muốn em lấy thân thể làm trọng, không cho phép thức đêm làm thêm giờ."
"Sau khi xuất ngoại anh sẽ không gặp em được nữa, tình trạng sức khoẻ của em bây giờ rất khiến người khác phải bận tâm." Lý Trác Vân cau chặt mày: "Không dám tưởng tượng trong vòng hai mươi năm nữa em sẽ biến thành cái bộ dáng gì."
Lệnh Mạn cười đến không tim không phổi: "Thành một bà cô già đi."
Lý Trác Vân trợn mắt nhìn cô: "Không cho phép nói linh tinh."
"Yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt." Lệnh Mạn nói nghiêm túc: "Lý Trác Vân, em đã bỏ qua thời hoàng kim của sự nghiệp, bây giờ muốn vượt lên thì phải cố gắng càng nhiều hơn người khác, không cho phép buông lỏng hay phó thác cho may rủi. Thế nhưng em vẫn đồng ý với anh, tất cả đều lấy thân thể làm trọng, có được không?"
Lý Trác Vân nói mà không chớp mắt: "Vậy hôm nay chân em bị thương mà còn cố làm việc, em định nói thế nào đây?"
"Hôm nay là công việc đột xuất, vô cùng khẩn cấp, không còn cách nào khác mà, sau này sẽ không như vậy nữa." Lệnh Mạn lắc lắc tay anh: "Nhé?"
Lý Trác Vân nhìn chằm chằm vào cô, không tỏ thái độ gì.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng gật đầu: "Lần sau không được như vậy nữa."
Lệnh Mạn cong môi, hai người nhìn nhau cười.
Sau khi trò chuyện xong, u ám vây lấy hai người lập tức được quét sạch, thay vào đó là vui vẻ tràn đầy.
Thổ lộ tất cả với người mình yêu, dùng sự chân thành đối đãi với nhau khiến cho cả hai người cảm thấy thoả mãn.
Lệnh Mạn chưa bao giờ thấy thân thiết với Lý Trác Vân như giờ phút này.
Cô hài lòng gối vào cánh tay Lý Trác Vân, nhìn gương mặt vừa trải qua lễ rửa tội của anh, trong sáng như gương.
Cơn buồn ngủ kéo tới, cô cứ thế dần nhắm mắt lại.
Bên ngoài cửa sổ mây tan đi hết, lộ ra mặt trăng chiếu sáng khắp thế gian
Đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc.
Hết chương 55.